Siêu Cấp Tiên Y

Trương Văn Trọng kinh ngạc xoay người lại, nhìn thấy Vương Hiểu không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng. Ở bên cạnh hắn, còn đứng vài thanh niên vóc người khôi ngô, màu da ngăm đen, mặc trang phục thể thao bóng rổ. Hẳn là những đội hữu trong đội bóng rổ của hắn, đã được hắn rủ theo chạy tới đây trợ trận cho Trương Văn Trọng.

Tuy rằng đang đối mặt với mười mấy tên lưu manh tay cầm gậy sắt, thế nhưng Vương Hiểu và đội hữu của hắn không có chút nào sợ hãi, thậm chí nửa điểm khẩn trương cũng không có, cả đám đều có biểu tình cười hì hì, làm cho người ta không hiểu đến tột cùng lòng tin của bọn họ từ đâu mà có, không ngờ lại biểu hiện dễ dàng như vậy.

Vương Hiểu nhếch miệng nở nụ cười, vỗ vỗ ngực nói: "Trương ca, tiểu muội, bác sĩ Lâm, mọi người cũng không cần lo lắng, lại càng không cần sợ, chúng ta ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không cho những người kia xúc phạm tới ba người."

Nhìn Vương Hiểu và đội hữu của hắn xuất hiện, Tô Hiểu Hồng chẳng những không cảm kích, còn bất mãn trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng lẩm bẩm: "Ai bảo mấy anh tới? Thực sự là không thú vị. Người ta vốn đang muốn quay chụp lại tư thế oai hùng của Trương ca, mấy anh chạy tới xem náo nhiệt gì chứ? Lần này được rồi, Trương ca sợ là không cần động thủ nữa, tôi cũng không còn cơ hội chụp hình nữa..."

Vào lúc này, ngoại trừ Tô Hiểu Hồng đối với sự xuất hiện của nhóm người Vương Hiểu cảm giác sâu sắc bất mãn ra, còn có một người cũng bất mãn đối với sự xuất hiện của bọn họ, người này chính là Ngụy Nhạc đang bị chảy máu mũi.

Ngụy Nhạc rút tấm giấy trên xe, xé thành hai mảnh, vo lại thành cục nhét vào trong mũi mình, mới cầm được máu mũi. Sau đó trong cơn giận dữ hắn mở cửa xe nhảy xuống, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn chằm chằm Vương Hiểu vừa tung trái bóng rổ đánh thương hắn.

"Ha ha ha ha, nhìn hình dạng của ngươi, không ngờ còn hoàn hảo ý tứ chạy tới uy hiếp ta." Vương Hiểu cũng không bị hình dáng hung thần ác sát của Ngụy Nhạc làm hoảng sợ, trái lại còn nhịn không được bật cười ha ha lên, bởi vì trong mũi Ngụy Nhạc nhét hai cục giấy, nhìn thấy thế nào cũng buồn cười, hắn coi như không muốn cười cũng không được. Vốn Ngụy Nhạc đang trong cơn giận dữ, nhìn thấy Vương Hiểu không hề sợ hắn chút nào, trái lại còn dám trào phúng pha trò hắn, nhất thời giận dữ không nén được, hắn từ trong tay một tiểu đệ bên cạnh đoạt lấy một cây gậy sắt, chỉ về phía Vương Hiểu, lớn tiếng nói: "Con mẹ nó, ngươi còn dám cười! Tốt, tốt, tốt, ta thật ra muốn nhìn, khi ta đánh cho ngươi nằm dài trên đất, ngươi còn có thể cười được nữa không!"

Vương Hiểu cười nhạt lên, nói: "Thế nào? Ỷ vào nhiều người, muốn khi dễ chúng ta sao?"

"Lão tử muốn lấy nhiều người khi dễ các ngươi ít người, thì thế nào?" Ngụy Nhạc cầm gậy sắt trong tay, kiêu ngạo nói, đồng thời còn không quên hướng đám lưu manh thủ hạ lớn tiếng mệnh lệnh: "Con mẹ nó còn suy nghĩ cái gì? Lên cho lão tử! Đánh cho toàn bộ bọn hắn quỳ rạp trên mặt đất!"

"Đánh lên!"

"Đánh chết bọn họ!"

"Không ngờ dám nói chuyện với lão đại chúng ta như vậy, không đem những kẻ ngu ngốc các ngươi đánh cho tàn phế, chúng ta quyết không bỏ qua!"

Đám lưu manh bên cạnh Ngụy Nhạc nhất thời gào lên rống giận, quơ gậy sắt trong tay, tiến nhanh đến gần nhóm người của Trương Văn Trọng. Nhưng đúng lúc này, lại thêm vài tiếng xé gió vù vù vang lên, lại thêm mấy trái bóng da bay tới trúng thẳng vào mặt mấy tên lưu manh tiến lên trước nhất, trong nháy mắt đã va đập làm bọn hắn té xuống mặt đất, đồng thời còn đụng ngã vài tên lưu manh bên cạnh.

Chuyện gì xảy ra? Vừa rồi là bóng rổ, thế nào trong chớp mắt lại biến thành bóng da? Lẽ nào gần đây còn có mai phục hay sao?

Ngụy Nhạc cùng đám lưu manh thủ hạ vô ý thức ngừng bước chân xung phong, kinh hồn vị định nhìn quanh bốn phía, phi thường muốn biết rõ ràng đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì.

Vương Hiểu ngay lúc này tiếp nhận một trái bóng rổ trong tay đội hữu, cầm trong tay ném xuống đất lại chụp lên, mới nhe răng cười lớn tiếng quát: "Các huynh đệ tỷ muội đại học Ung Thành, đám rác rưởi này lại còn nói bọn hắn nhiều người. Hiện tại, để cho bọn hắn nhìn xem, đến tột cùng là ai nhiều người a!"

Một mảnh tiếng bước chân, đột nhiên ngay lúc này vang lên. Ngay sau đó, từ ngay cửa lớn trường đại học Ung Thành ở sau lưng Trương Văn Trọng, liền toát ra vô số nam nữ thanh niên. Chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua, số lượng của những người vừa xuất hiện, chí ít là mấy trăm đến hơn một ngàn người. Hơn nữa ở phía sau bọn họ, còn có người không ngừng cuồn cuộn toát ra. Không chỉ là như vậy, những người này còn ồn ào ầm ĩ:

"Rốt cục là kẻ đui mù nào, không ngờ dám chạy tới trước đại học Ung Thành chúng ta so nhiều người? Kẻ vô tri, chẳng lẽ không biết mỗi ngụm nước bọt của chung ta, đều đủ làm cho bọn hắn bị chết đuối hay sao?"

"Không ngờ dám đến tìm thần tượng ca của chúng ta phiền phức, thực sự là không biết sống chết! Xem chúng ta không đem những kẻ ngu ngốc này, đánh thành liệt nửa người mới là lạ!"

"Tránh ra, tránh ra! Để tỷ tỷ đi ra phía trước! Tỷ phải đem băng vệ sinh đã dùng này, nhét vào mồm bọn hắn! Không ngờ dám đến trêu chọc anh hùng trong mộng của tỷ, đây thật đúng là thúc thúc có thể nhẫn nhưng thẩm thẩm tuyệt đối không thể nhịn!"

"Dựa vào cái gì nhường đằng ấy? Chúng ta còn muốn đánh cho đã nghiện đây!"

Những nam nữ từ trong đại học Ung Thành tiến ra, cũng không phải đi tay không, trong tay bọn họ còn mang theo đủ loại vũ khí ngạc nhiên cổ quái, đủ mọi kiểu dáng.

Bình thường một chút, có bàn, ấm nước, ghế, thước...mà kỳ lạ một chút, còn là vớ chân đang tản ra mùi tanh tưởi, cùng với giày bị thủng đáy...thái quá nhất chính là, có một người anh em nhìn qua như trạch nam, không ngờ lại cầm lấy tấm ảnh của Phượng tỷ đầy tư thái mê người trong ảnh chụp (gay) vọt ra. Làm cho những người đang đứng quanh mình hắn, không ngừng oán giận: "Cậu còn có đạo đức hay không đây? Thế nào lại đem loại vũ khí có tính sát thương cực đại này lấy ra luôn thế?"

Đối mặt sự chỉ trích của mọi người, trạch nam cũng không phản ứng, nghĩa chính ngôn từ nói: "Đối phó những cặn bã này, còn cần nói tới đạo đức? Tiêu diệt xong rồi hãy nói!" Song song, hắn còn cầm bức áp phích hình Phượng tỷ múa may lên. Làm vị Phượng tỷ trong ảnh, giống như đang uốn éo thân thể khiêu vũ, nhất thời càng gia tăng lực công kích thêm vài phần.

"Lão...lão đại, tình huống hình như có chút không thích hợp." Tên lưu manh thủ hạ đứng bên cạnh Ngụy Nhạc, bị một màn trước mắt làm sợ ngây người. Ngươi nói hơn mười người bọn hắn, chiến đấu với mấy trăm người phía trước, bọn họ có thể còn chưa sợ, cầm gậy sắt xông lên. Thế nhưng hiện tại, người từ bên trong trường đại học Ung Thành đi ra cũng không chỉ là một hai trăm người a! Xem tư thế, dù không tới một ngàn, sợ rằng ít nhất tám trăm. Huống chi, nhân số của đối phương còn đang liên tục tăng lên!

Hơn mười người đấu với hơn một ngàn người... Bạn đang đọc truyện được tại

Cái đó và chịu chết có gì khác nhau?

Những tên lưu manh này tuy rằng rất thích tàn nhẫn tranh đấu, thế nhưng cũng không đại biểu cho việc bọn hắn thực sự bưu hãn không sợ chết, muốn cho bọn hắn trong chiến đấu mà không bỏ chạy, điều đó cũng đã rất không tệ rồi.

"Còn cần chờ ngươi nói? Nhìn loại thế cục trước mắt, trư cũng đã nhìn ra là không thích hợp!" Ngụy Nhạc trừng mắt liếc tên lưu manh bên người, vô tư không nhận thấy được, câu nói hắn vừa thốt ra, tựa hồ là đang mắng chính hắn.

Nhìn tình cảm quần chúng xúc động, những sinh viên đang hướng bọn hắn vọt tới, Ngụy Nhạc nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nói: "Không nghĩ tới, thực sự là thật không ngờ. Tên hỗn đản Trương Văn Trọng này, bất quá chỉ là một giáo y nho nhỏ, không ngờ có thể có được danh vọng cực cao như vậy trong lòng đám sinh viên! Thất sách, lần này thật đúng là thất sách! Đi, chúng ta đi nhanh lên, nếu như bị những sinh viên này xông tới, chúng ta coi như không chết, cũng phải bị lột da!" Dứt lời, hắn xoay người muốn chạy về xe.

Ngay khi Ngụy Nhạc và đám lưu manh thủ hạ xoay người, mới kinh khủng phát hiện cũng không biết là từ lúc nào, không ngờ có rất nhiều học sinh đang đứng sau lưng cùng hai bên bọn hắn. Khác với những sinh viên đang tuôn ra từ cửa trường học, xuất hiện ở sau lưng bọn hắn là những sinh viên mặc trang phục thể thao bóng đá, bóng chày, bóng chuyền. Xem ra, những người này đều là sinh viên hệ thể dục thể thao đại học Ung Thành. Mà trong tay bọn họ đều cầm bóng đá, bóng chày, bóng chuyền đủ loại kiểu dáng.

"Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy! Các huynh đệ, ném chết bọn họ đi!" Một mãnh nam mặc đồng phục thể thao bóng đá, lớn tiếng quát to, hắn liền cầm quả bóng trong tay ném lên, đồng thời dùng chân phải hung hăng đá mạnh lên quả bóng. Chỉ nghe được "phanh" một thanh âm vang lên, quả bóng hắn đá ra với lực lượng cực mạnh liền nặng nề bay tới trúng ngay hạ bộ của Ngụy Nhạc.

"A!" Ngụy Nhạc kêu thảm thiết một tiếng, bưng hạ bộ gục trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ tới mức đám lưu manh xung quanh cũng cảm thấy đản đông. (đản = trứng, đông= đau).

Mấy tên lưu manh đứng gần Ngụy Nhạc nhất, vô ý thức muốn đưa tay nâng hắn lên. Mà những lưu manh đứng xa hắn, liều lĩnh muốn chạy về trong xe. Phảng phất như chỉ cần lên xe, như vậy sẽ được an toàn. Nhưng chỉ một giây sau, mặc kệ là lưu manh đang muốn nâng Ngụy Nhạc, hay lưu manh có ý đồ chạy trở về xe, toàn bộ đều ôm đầu, nhảy nhót kêu rên. Nguyên lai, mãnh nam mặc đồng phục bóng đá kia, sau một cú đá mạnh mẽ, lập tức đủ loại quả bóng đủ kiểu dáng đều hướng về bọn chúng gào thét bay đến.

Bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền, bóng bàn, thậm chí còn có những loại bóng khác...

Đủ loại bóng không ngừng gào thét, trùm khắp trời đất kéo tới, thanh thế rất kinh người. Hơn mười tên lưu manh, không ai có thể tách ra được những quả bóng tập kích, đều bị bắn trúng. Mà ngay khi bọn hắn há mồm kêu rên thảm thiết, lại có một nhóm cầu lông và bóng bàn, giống như châu chấu gào thét bay tới. Trong lúc đánh trúng người bọn hắn, cũng có bộ phận bắn vọt vào mồm, để cho bọn hắn suýt chút bị cầu lông và bóng bàn làm nghẹn chết. Nói vậy những tên lưu manh thương cảm này, từ nay về sau sẽ gặp phải chứng bệnh ám ảnh sợ hãi với bóng, cùng những gì có liên quan tới bóng, sẽ dựng đứng tóc gáy, run rẩy cả người a?

Thật vất vả, Ngụy Nhạc và những thuộc hạ của hắn cuối cùng cũng chống được một loạt những quả bóng ném, nhưng ngay khi bọn hắn vừa thở hổn hển được ngụm khí thô, còn chưa kịp chạy tới xe, từ trong cửa lớn đại học Ung Thành lại dũng mãnh tiến ra sóng người, cũng đã lan tràn tới, trong nháy mắt đã vây quanh bọn chúng bên trong.

Trong tích tắc, ấm nước, bàn, ghế, thước, tấm bảng, rác rưởi, vớ, giày cũng không cam lòng chậm trễ đều đổ ập xuống đám người Ngụy Nhạc và thủ hạ hắn. Thương cảm cho Ngụy Nhạc, cùng hơn mười tên lưu manh thủ hạ, đừng nói là hoàn thủ, dù khí lực chống đỡ cũng không có, trong nháy mắt bị ném nằm dài trên mặt đất, chỉ có thể ôm đầu phát ra tiếng kêu rên cùng tiếng chửi bậy.

"A! Bỏng chết ta rồi! Ấm nước của ai, bên trong còn nước sôi sao?"

"Con mẹ nó, đây là vớ sao? Thúi quá a..."

"Ôi, mông của ta a, ai biết thái như vậy, không ngờ dùng cây thước chọt vào cây hoa cúc của ta?"

Dần dần, tiếng kêu rên cùng tiếng kêu thảm thiết của Ngụy Nhạc và hơn mười tên lưu manh, đều biến mất dần. Cũng không phải bởi vì bọn họ không muốn kêu rên, không muốn chửi bậy, mà là bởi vì bọn họ đã không còn khí lực tiếp tục kêu rên, không còn khí lực tiếp tục chửi bậy.

So sánh với mấy tên lưu manh khác, Ngụy Nhạc làm đầu sỏ gây chuyện, tình huống càng thê thảm không chịu nổi. Mặt hắn không những nhiễm máu, còn tấm hình chụp Phượng tỷ, cũng bị quấn lên người hắn. Miệng rộng của Phượng tỷ cũng vừa lúc ghé vào ngay trên môi hắn, không chú ý xem, còn tưởng rằng hắn cùng Phượng tỷ đang hôn môi nhau. Ngay lúc này, vị bưu hãn nữ đồng học khi nãy đang ồn ào muốn đem băng vệ sinh đã dùng nhét vào trong miệng Ngụy Nhạc, không ngờ đúng thật là cầm theo băng vệ sinh dính máu, nhét vào trong miệng của hắn. Những người đang vây xem chung quanh, nhất thời bị lật ngã từng tảng lớn, đều sắc mặt trắng bệch kinh hô:

"Thực sự là quá thảm a!"

"Khẩu vị cũng quá nặng nha!"

"Cường liệt yêu cầu giúp đỡ..."

Lúc ban đầu Tô Hiểu Hồng còn đang mất hứng, lúc này cũng hưng phấn kêu to, nàng đã sớm lấy ra điện thoại di động đem việc này từ đầu tới đuôi quay chụp lại, chuẩn bị sau khi trở về cắt nối chế tác thành một đoạn phim ngắn đặc sắc, truyền lên trên online trường học. Tên của đoạn phim ngắn, nàng đã nghĩ xong rồi, gọi là: "Nhìn xem, đây là hạ tràng dám chọc tới sinh viên chúng ta!"

Vương Hiểu cả người đẫm mồ hôi, lúc này chạy đến bên người Trương Văn Trọng, phân nửa là huyền diệu, phân nửa tranh công nói: "Trương ca, bọn người kia sau này khẳng định không dám trở lại trêu chọc mọi người nữa!"

Nói thật ra, cho tới bây giờ Trương Văn Trọng cũng không có nghĩ đến, sinh viên đại học Ung Thành lại vì hắn chạy tới kéo bè kéo lũ đánh nhau với lưu manh. Nhìn thế cục trước mặt, trong lòng hắn vừa cảm thấy cảm kích, vừa cảm thấy có chút buồn cười, cuối cùng hắn bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: "Mọi người hạ thủ, cũng thực sự quá độc ác."

"Không có biện pháp, chuyện như vậy thật sự là rất khó gặp được, cho nên tất cả mọi người có chút hưng phấn quá độ..." Vương Hiểu gãi gãi đầu, ngại ngùng nở nụ cười.

Ngay lúc này, một tiếng còi cảnh sát gấp gáp từ xa đến gần. Hai chiếc xe cảnh sát, rất nhanh dừng lại ngay trước mặt nhóm người Trương Văn Trọng. Cảnh sát từ trong xe bước xuống, vừa nhìn thấy một màn trước mắt, đều sợ ngây người. Một lát sau, mới phát ra một tiếng cảm khái: "Ta kháo!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui