Lâm Tử Mạn ngẩng đầu khó hiểu nhìn Trần Uyển Dung.
"Được rồi! Không cần hai người mất công chữa trị cho Di nhi. Chúng tôi đã liên hệ với chuyên gia phụ khoa giỏi nhất bệnh viện Ung Thành rồi, hiện giờ sẽ chuyển Di nhi đi. Hai người an tâm, tiền thuốc men ở nơi này, chúng tôi cũng không phải nhỏ nhen đâu." Trần Uyển Dung nói xong liền móc ví tiền ở trong túi xách, rút ra vài đồng mệnh giá một trăm, đặt lên trên bàn hội chuẩn. Sau đó nhìn Trương Văn Trọng nói: "Anh mau chóng rút hết kim ở trên người Di nhi ra đi. Bây giờ là xã hội năm bao nhiêu rồi mà còn dùng đến phương pháp châm cứu này chứ!"
"Bây giờ chưa thể rút kim châm ra luôn được." Trương Văn Trọng xoay người lại, ngước mắt nhìn Trần Uyển Dung, đúng mực nói: "Tình trạng băng huyết của con gái bà còn chưa được khống chế. Tôi đề nghị ông bà để cho cô bé tiến hành sơ cứu trước, sau khi bệnh trạng khả quan hơn rồi hãy tiếp tục chuyển đến bệnh viện Ung Thành an dưỡng cũng không muộn."
Trần Uyển Dung thật kinh ngạc, một gã giáo y nhỏ nhoi như Trương Văn Trọng, cư nhiên lại dám phản bác quyết định của mình, nàng không khỏi nhíu mày hừ lạnh nói: "Để hai người trị liệu cho Di nhi? Đường có mơ! Hai người chẳng qua chỉ là hai cái giáo y mà thôi, cảm mạo phát sốt linh tinh còn trị chưa xong, lại ngang nhiên vọng tưởng muốn chữa bệnh cho con gái tôi. Nếu Di nhi có mệnh hệ gì, liệu các người có gánh vác nổi trách nhiệm không?"
Lâm Tử Mạn nghe những lời này, hơi cảm thây bất mãn, định lên tiếng phản bác vài câu, nhưng Trần Uyển Dung cả vú lấp miệng em nói tiếp: "Mau chóng rút hết kim châm trên người Di nhi ra đi! Nếu hai người còn lôi thôi, ảnh hưởng đến thời gian chữa bệnh của Di nhi, tôi nhất định sẽ viết đơn kiện lên trường học."
Câu nói này của Trần Uyển Dung đã chọc giận Trương Văn Trọng. Chẳng qua là một thầy thuốc, hắn tuyệt đối sẽ không tranh cãi cùng người nhà của bệnh nhân.
Chứng kiến Lâm Tử Mạn cũng bị Trần Uyển Dung chọc giận, rất có bộ dạng chuẩn bị cãi lý cùng Trần Uyển Dung một phen, nên Trương Văn Trọng vội vàng ngăn trở nói: "Nếu như người nhà bệnh nhân khăng khăng muốn chuyển viện, vậy thì hãy dựa theo yêu cầu của người ta đi. Lâm y sinh, phiền cô thanh toán hóa đơn phí trị liệu và trả lại tiền thừa cho người nhà bệnh nhân." Vừa nói chuyện, Trương Văn Trọng cũng nhanh tay rút toàn bộ kim châm ở trên người Triệu Lâm Di ra.
Trương Tử Mạn há miệng thở dốc, cuối cùng đem ngụm tức khí nuốt trở lại trong bụng, không cam lòng đáp ứng một tiếng "ĐƯỢC." Theo sau cầm lấy vài tờ giấy bạc trị giá một trăm, xoay người đi ra ngoài thanh toán chi phí.
"Được rồi, được rồi, không cần thối lại tiền thừa, Triệu gia chúng tôi không khó khăn gì mấy đồng bạc lẻ này." Trần Uyển Dung nói, sau đó nàng liền chỉ huy năm nữ sinh kia, kéo giường bệnh ra ngoài bãi đậu xe, chuyển Triệu Lâm Di lên chiếc Lamborghini.
Ở trong khoảng thời gian này, Lâm Tử Mạn đã thanh toán xong tiền phí, mang theo tiền thừa cùng biên lai chạy tới nhét vào trong tay của Trần Uyển Dung: "Đây là tiền thừa của bà. Những gì cần thì đã thanh toán, những gì không cần, chúng tôi sẽ không lấy thêm."
Trần Uyển Dung nhíu mày, nhưng cũng không định tranh chấp cùng Lâm Tử Mạn, bởi vì nàng cảm thấy, lấy thân phận của mình mà đi tranh cãi với một cái y sinh nho nhỏ, thì không hề nghi ngờ đó chính là chuyện tình phi thường tổn hại đến thân phận. Bất quá, nàng cũng không thể để cho Lâm Tử Mạn uy phong ở trước mặt của mình, bởi vậy nên lạnh giọng nói: "Tốt nhất các người hãy cầu nguyện Di nhi mau chóng bình phục, nếu không tôi sẽ có biện pháp làm cho ban giám hiệu kỉ luật các người. Hoặc sẽ kiện các người ra tòa án của thành phố."
Nói dứt lời, Trần Uyển Dung không thèm quản đến sắc mặt của Trương Văn Trọng cùng Lâm Tử Mạn, chui lên xe ngồi bên cạnh Triệu Lâm Di, thân thiết hỏi thăm tình trạng sức khỏe.
Từ đầu cho tới bây giờ Triệu Trác Khải luôn giữ im lặng, lúc này hắn mới lên tiếng: "Thật xin lỗi, tính tình vợ của tôi rất nóng nảy, ăn nói có điểm hơi quá khích rồi."
Lâm Tử Mạn mặc dù đối với thái độ của Trần Uyển Dung rất bất mãn, nhưng sau khi nghe thấy Triệu Trác Khải giải thích, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, đáp lời: "Không sao đâu..."
"Bất quá..." Đột nhiên Triệu Trác Khải chuyển giọng, nói: "Tuy rằng tôi không đồng ý với thái độ nói chuyện của vợ tôi, nhưng lại đồng quan điểm với nội dung trong đó. Nếu bệnh tình của Di nhi trở nên trầm trọng là do hai người. Tôi sẽ khiến cho hai người không thể tiếp tục theo cái nghề bác sĩ ở Ung Thành này nữa, thậm chí là khắp các tỉnh phương Nam."
"Ách..." Lâm Tử Mạn không ngờ rằng, Triệu Trác Khải lại có thể dùng ngữ điệu hòa hoãn nói ra một câu mang tính uy hiếp mười phần như vậy, nàng không khỏi ngẩn cả người.
Trương Văn Trọng thản nhiên cười đáp: "Tôi sẽ nhớ kĩ câu nói của ông hôm nay."
Triệu Trác Khải không hiểu ý tứ của Trương Văn Trọng, hắn khẽ cau mày, bất quá cũng chẳng muốn nhiều lời, mà xoay người rời đi.
Rất nhanh, thanh âm khởi động của chiếc Lamborghini vang lên, theo sau liền phóng vút đi. :
Lúc này Lâm Tử Mạn mới hồi phục lại tinh thần, buồn bực nói: "Tôi còn tưởng rằng kẻ đạo mạo như ông ta sẽ là một người hiểu chuyện, thật không ngờ so với con mụ đến tuổi mãn kinh kia cũng không có gì khác biệt. Bọn họ thực không hổ danh là người một nhà ah! Vốn chúng ta nhiệt tâm chữa bệnh, nhưng vào trong miệng hai vợ chồng nhà đó lại trở thành chậm trễ thời gian của bệnh nhân..." Nàng liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng diễn cảm hờ hững, có chút khó hiểu hỏi: "Uy, Trương y sinh, anh làm sao mà ngay cả một chút tức giận đều không thấy đây? Chẳng lẽ lời nói cay nghiệt của đôi vợ chồng kia, lại không thể khiến cho anh tức giận sao?"
Trương Văn Trọng thản nhiên cười đáp: "Chuyện này có gì mà phải tức giận chứ? Bọn họ cũng chỉ vì lo lắng cho con gái thôi. Đổi lại là cô, khi chứng kiến bạn bè hoặc người thân bị bệnh nặng, nói vậy tâm tình cũng sẽ không tốt rồi! Đôi khi hãy đặt bản thân mình vào tình huống của người ta, mới có thể thông cảm cho đối phương được."
Lâm Tử Mạn cau mày nói: "Nhưng cũng không nên quá đáng như vậy chứ? Chúng ta khổ công cứu chữa cho con gái của họ, một câu cám ơn chưa nhận được, ngược lại còn bị người ta giở giọng uy hiếp. Cục tức này anh có thể nuốt trôi, nhưng riêng tôi thì không thể nuốt nổi."
"Nuốt không trôi cơn tức này sao? Ha ha, vậy thì sẽ chỉ làm tổn hại đến thân thể của cô mà thôi." Trương Văn Trọng nhấc một cây kim châm lên, dùng bông gòn cẩn thận lau chùi, thả trở vào trong hộp, chậm rãi nói: "Bất quá có một chuyện cô hãy an tâm, câu nói uy hiếp của bọn họ tuyệt đối sẽ không có hiệu quả. Hơn nữa, nói không chừng mai kia bọn họ còn phải hướng cô xin lỗi. Như thế, chẳng biết cơn tức ở trong lòng cô đã thuyên giảm hay chưa?"
"Anh đang luyên thuyên chuyện cười gì vậy? Hai con người cao ngạo kia mà lại chịu xin lỗi tôi ư? Đừng có đùa, tôi không bị bọn họ bức chết đã là may mắn lắm rồi!" Lâm Tử Mạn căn bản không tin lời của Trương Văn Trọng, nàng ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ thạch anh treo ở cuối hành lang, lúc này đã gần sáu giờ chiều nên vội vàng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải nhanh chóng về nhà, hôm nay mẹ tôi nấu món canh sườn đậu xanh ah! Hẹn gặp lại, Trương y sinh."
"Tái kiến." Trương Văn Trọng hàm hồ cười nói, trông theo bóng lưng tiêu sái của Lâm Tử Mạn đi vào phòng thay quần áo, hắn cũng bỏ chiếc áo khoắc trắng ra, đổi lại trang phục bình thường, thuận tay đóng cửa phòng khám bệnh lại.