Siêu Cấp Tiên Y

"Đây là một loại chung độc, tên là Miệt Phiến Chung." Trương Văn Trọng mở miệng đáp, thế nhưng tinh thần vẫn không hề thả lỏng, vẫn hết sức chăm chú khống chế chân nguyên trong cơ thể, để chân nguyên tiến nhập trong cơ thể Vưu Thiên Hải phân tán trở thành những luồng chân nguyên rất nhỏ, quấn vào trên người Miệt Phiến Chung đang ngủ say, đem chúng nó từ trong chân Vưu Thiên Hải bức đi ra ngoài.

Đúng như lời Trương Văn Trọng đã nói trước đó, quá trình như vậy sẽ cực kỳ thống khổ. Bất quá sau khi dùng Ma Phí Tán, Vưu Thiên Hải đã lâm vào hôn mê, dù thân thể có thống khổ, lúc này hắn cũng không hề có cảm giác.

"Miệt Phiến Chung? Đó là gì? Là ký sinh trùng kiểu mới hay sao?" Người mở miệng hỏi cũng không phải Vưu Giai hay Tô Hiểu Hồng, mà là tước sĩ Eric. Bởi vì câu trả lời của Trương Văn Trọng dùng không chỉ là tiếng Hoa, đồng thời cả tiếng Anh, cho nên hắn vừa nghe đã hiểu.

Trương Văn Trọng sở dĩ dùng tiếng Anh trả lời, chính bởi vì khả năng của người phiên dịch làm hắn rất bất đắc dĩ. Người phiên dịch này không ngờ đem chung độc dịch thành vu thuật, hắc ma pháp, nói không chừng cũng có thể đem Miệt Phiến Chung phiên dịch thành ma vật đến từ vực sâu hoặc là từ một vị diện khác mà tới, chính vì thế Trương Văn Trọng đành tự mình dùng tiếng Anh giao lưu với tước sĩ Eric.

Trương Văn Trọng hồi đáp: "Từ ý nghĩa nào đó mà nói, chung độc đích thật là một loại ký sinh trùng, thế nhưng nó cũng không giống loại ký sinh trùng bình thường. Bởi vì chung độc này đều dùng phương thức đặc thù để luyện chế, có được năng lực làm kẻ khác sợ hãi."

Tước sĩ Eric kinh ngạc nói: "Thượng Đế! Đây thật đúng là thần kỳ. Nếu như không phải được tận mắt nhìn thấy, thế nào tôi cũng không tin tưởng, bệnh của Vưu tiên sinh lại bởi vì ký sinh trùng mà tạo ra." Bất quá hắn rất nhanh liền nhíu mày, không giải thích được lầm bầm: "Trước đó chúng tôi cũng từng kiểm tra rất nhiều lần cho Vưu tiên sinh, vì sao lại không hề phát hiện ra loại ký sinh trùng này? Kỳ quái, thực sự là kỳ quái."

Trương Văn Trọng cũng không để ý tới vẻ mặt không giải thích được của tước sĩ Eric, hắn hết sức chăm chú khống chế chân nguyên, tỉ mỉ buộc lại Miệt Phiến Chung trong người Vưu Thiên Hải. Muốn chữa tốt hai chân Vưu Thiên Hải, nhất định phải bức hết toàn bộ Miệt Phiến Chung ký sinh trong hai chân hắn ra ngoài. Chỉ cần còn một con lưu lại trong thân thể hắn, đều sẽ tạo thành hạ tràng không thể nào bù đắp! Cho nên Trương Văn Trọng phải khởi hoàn toàn tinh thần!

Sau khi ép ra được mười ba con Miệt Phiến Chung, Trương Văn Trọng vững tin trong thân thể Vưu Thiên Hải cũng không còn Miệt Phiến Chung tồn tại, lúc này mới bỏ hai tay ra khỏi đầu Vưu Thiên Hải, rút hết toàn bộ ngân châm cắm trên người hắn ra. Vào lúc này, trên người hắn nhễ nhại mồ hôi lạnh, cả người nhìn qua thật đúng như vừa gặp phải một trận mưa.

Nhìn hình dạng cả người đẫm đầy mồ hôi của Trương Văn Trọng, Vưu Giai vừa vô cùng cảm kích vừa vô cùng xót xa. Nàng lặng lẽ xoay người mở cửa, phân phó người hầu lấy khăn mặt tới, định giúp Trương Văn Trọng lau mồ hôi trên mặt, thế nhưng khi sắp chạm tới gương mặt Trương Văn Trọng, nàng chợt nghĩ động tác như vậy thật vô cùng thân thiết, trong lòng chợt cảm thấy e thẹn, lại sợ Trương Văn Trọng né tránh hoặc cự tuyệt, sau thoáng do dự, nàng nhét khăn mặt vào trong tay hắn.

"Đầu anh ướt đẫm mồ hôi, lau nhanh lên đi." Đang khi nói những lời này, trong lòng Vưu Giai chợt cảm thấy tiếc nuối và không cam lòng: Vì sao mình không thể lớn mật thêm một chút chứ?

Lặng lẽ lắc đầu, Vưu Giai đem ý nghĩ ném ra sau đầu, ánh mắt nàng rơi vào trên người Vưu Thiên Hải, có chút chờ mong, lại có vẻ thấp thỏm hỏi: "Trương tiên sinh, chân tật của ông nội tôi..." Nói đến đây, nàng dừng lại. Tuy rằng nàng rất có lòng tin với Trương Văn Trọng, thế nhưng cũng rất sợ nghe phải một tin tức không hay.

"Chân tật của ông nội cô đều do Miệt Phiến Chung gây ra." Trương Văn Trọng hồi đáp: "Hiện tại Miệt Phiến Chung ký sinh trong chân ông nội cô đã bị bức hết ra ngoài, chân tật của ông ấy tự nhiên cũng sẽ khỏi hẳn. Nhưng bởi vì ông ấy bị bệnh thời gian quá dài, cho nên cần phải tiếp thu vật lý trị liệu một thời gian, mới có thể đứng lên lần nữa. Lát nữa chờ khi dược tính của Ma Phí Tán tan đi, khi ông ấy thức tỉnh, tôi sẽ dạy cho ông một bộ công pháp dưỡng thân, sẽ làm nhanh tiến trình khôi phục đôi chân, để ông có thể nhanh chóng đứng lên."

"Cảm ơn anh, Trương tiên sinh." Viền mắt Vưu Giai rưng rưng cảm kích nói.

Trương Văn Trọng mỉm cười đáp: "Chúng ta là bạn bè, sao Vưu tiểu thư lại khách khí như vậy?"

Trên mặt Vưu Giai hiện lên một tia giảo hoạt, vừa cười vừa nói: "Nếu như chúng ta là bạn bè, như vậy kiểu xưng hô Trương tiên sinh, Vưu tiểu thư có phải là quá xa lạ hay không? Như vậy đi, từ nay về sau tôi gọi anh là Trọng ca, còn anh có thể gọi là Vưu muội, hay như bạn thân của tôi, gọi là Giai Giai."

"Vậy..." Trương Văn Trọng hơi sửng sốt. Hắn không ngờ Vưu Giai lại ở trong lúc này đưa ra yêu cầu như vậy.

"Thế nào? Anh không muốn?" Vưu Giai hỏi, trái tim nàng không khỏi có chút khẩn trương.

Trương Văn Trọng nở nụ cười, nói: "Sao tôi lại không muốn? Cô và tôi là bạn bè, vốn nên xưng hô nhau như thế. Tôi chỉ thật không ngờ ngay lúc này cô lại đưa ra yêu cầu như thế thôi."

"Anh nguyện ý là tốt rồi, tôi còn nghĩ là anh không muốn thôi." Vưu Giai thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa nói.

Tô Hiểu Hồng chỉ vào mười ba Miệt Phiến Chung nằm trong vũng máu trên nệm giường, dò hỏi: "Trương lão sư, Miệt Phiến Chung này cần phải xử trí ra sao?"

Trương Văn Trọng cầm khăn mặt lau mồ hôi, sau đó dùng khăn bọc lại mười ba con Miệt Phiến Chung, đưa cho Vưu Giai phân phó: "Thiêu hủy hết chúng nó, nhớ kỹ, cần phải đốt hết thành tro toàn bộ mới được. Sinh mệnh lực của Miệt Phiến Chung cực kỳ ngoan cường, hơi có cơ hội, sẽ sống lại. Cho nên ngàn vạn lần không thể phớt lờ."

"Tốt, tôi hiểu được." Vưu Giai đáp, vẻ mặt thật nghiêm túc, cẩn cẩn thận thận cầm khăn mặt bọc Miệt Phiến Chung định xoay người rời đi.

"Chờ một chút." Nhìn thấy Vưu Giai cầm khăn mặt định đi, tước sĩ Eric vội vã hô lên.

"Có chuyện gì sao, tước sĩ Eric?" Vưu Giai dừng chân hỏi.

Tước sĩ Eric cẩn cẩn thận thận dò hỏi: "Có thể cho tôi một con ký sinh trùng kỳ lạ này hay không? Tôi muốn nghiên cứu chúng nó một chút."

"Vậy..." Vưu Giai không tỏ thái độ, mà nhìn về phía Trương Văn Trọng.

Trương Văn Trọng hơi chau mày, nói: "Miệt Phiến Chung là thứ phi thường nguy hiểm. Tuy rằng hiện tại chúng đang ở trong trạng thái ngủ say, thế nhưng một khi thức tỉnh, sẽ nổi bạo đả thương người. Y học Châu Âu của các vị tuy rằng tiên tiến, thế nhưng chỉ đành bó tay với Miệt Phiến Chung thôi. Tình huống trước đây của Vưu gia gia, chính là một bằng chứng rất tốt."

"Tôi biết, tôi biết." Tước sĩ Eric cố sức gật đầu, nói: "Thế nhưng làm một y học gia, nhìn thấy loại ký sinh trùng kiểu mới mà tôi chưa từng được nhìn thấy, nếu như không nghiên cứu kỹ lưỡng một phen, thật là nghẹn rất khó chịu. Lúc này đây, anh cho tôi được kiến thức sự thần kỳ của y học truyền thống Trung Quốc, mà tôi cũng muốn nghiên cứu xem có thể dùng y học hiện đại để đối phó Miệt Phiến Chung hay không."

"Ông đã kiên trì, thì đành cho ông một con vậy. Nhưng tôi phải nhắc nhở ông, ngàn vạn lần phải cẩn thận, loại Miệt Phiến Chung này, cũng không phải là ký sinh trùng bình thường, nó phi thường giảo hoạt, là độc vật âm ngoan. Chỉ hơi vô ý, ông sẽ bị nó ký sinh!"

Tước sĩ Eric cảm kích nói: "Cảm ơn anh nhắc nhở, tôi đã biết."

Trương Văn Trọng vẫy tay với Vưu Giai, tiếp nhận khăn mặt lấy ra một con Miệt Phiến Chung, lại phân phó Vưu Giai tìm một bình thủy tinh loại nhỏ mang tới, bỏ con Miệt Phiến Chung vào bình thủy tinh đậy nắp thật chặt, giao vào trong tay tước sĩ Eric.

"Nhớ kỹ cẩn thận đó." Trương Văn Trọng nói.

"Cảm ơn, cảm ơn." Tước sĩ Eric tiếp nhận bình thủy tinh, không ngừng cảm ơn. Hắn hiếu kỳ đánh giá Miệt Phiến Chung trong bình thủy tinh, trên mặt toát ra thần tình ngạc nhiên: "Đây là Miệt Phiến Chung sao? Thoạt nhìn rất giống bọ tre nha."

Cái gì mà rất giống? Vốn là dùng bọ tre luyện chế mà thành! Trong lòng Trương Văn Trọng thầm nghĩ, thế nhưng cũng không có nói cho tước sĩ Eric.

Vưu Giai rất nhanh cầm khăn bọc Miệt Phiến Chung đi ra. Mười lăm phút sau, nàng trở về phòng, nhìn Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Đều đã đốt thành tro."

"Tốt." Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu. Bạn đang đọc truyện được tại

Vưu Giai nhìn Vưu Thiên Hải vẫn đang ngủ say, có chút lo lắng hỏi: "Ông nội tôi chừng nào mới có thể tỉnh lại?"

Trương Văn Trọng móc điện thoại di động trong túi quần ra nhìn thời gian, đáp: "Hẳn là trong vòng vài phút, ông ấy sẽ thức tỉnh."

Trương Văn Trọng vừa dứt lời, Vưu Thiên Hải đang nằm nghiêng trên giường, liền mở mắt, khoan thai thở mạnh một hơi.

"Ông nội, ông cảm thấy thế nào?" Vưu Giai vội vã nhào tới bên giường, thân thiết dò hỏi.

"Cảm giác cũng không tệ lắm." Vưu Thiên Hải mờ mịt nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn thấy vết máu màu đỏ đen trên giường, kinh ngạc hỏi: "Thế nào? Giải phẫu đã hoàn thành rồi sao?"

Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Giải phẫu đã hoàn thành rồi. Còn phi thường thuận lợi. Vưu gia gia, hiện tại ông có thể thử hoạt động đôi chân của ông một chút tại trên giường. Tuy rằng đã bị liệt thời gian quá dài, trong khoảng thời gian ngắn ông còn chưa thể đứng lên, thế nhưng cảm giác và sự khống chế hai chân của ông hẳn đều đã khôi phục lại."

"Tốt, tốt, để ta thử xem, để ta thử xem." Vưu Thiên Hải quá đỗi vui mừng, vội vã thử hoạt động hai chân. Mới bắt đầu vài lần còn chưa thể thành công, thế nhưng khi hắn tìm về được loại cảm giác quen thuộc, hắn liền phát hiện, hai chân mình thật sự có thể hoạt động trên giường.

Tuy rằng chỉ là hoạt động, thế nhưng Vưu Thiên Hải vẫn vạn phần kích động. Hai dòng nước mắt già nua từ trên gương mặt hắn chảy xuống tới.

Vưu Thiên Hải nước mắt ngang dọc, chăm chú lôi kéo hai tay Trương Văn Trọng, không ngừng cảm kích nói: "Chân của ta, rốt cục có thể động rồi. Thật tốt quá, thật tốt quá. Cảm tạ bác sĩ tiểu Trương, thật là cảm tạ cậu a!"

Chỉ có người đã từng bị mất đi, mới có thể hiểu được một lần nữa có lại là điều trân quý cùng không dễ dàng cỡ nào.

Vưu Giai cũng ôm Vưu Thiên Hải, kích động òa khóc, hai ông cháu không ngừng thốt lời cảm kích Trương Văn Trọng.

Sau khi kích động khóc một trận, Vưu Giai mới lau khô nước mắt, nói: "Cháu đi gọi điện thoại cho cha, bác và cô, để cho bọn họ cũng biết được tin tức tốt này." Dứt lời nàng khẩn cấp lấy điện thoại trong túi xách gọi điện báo tin mừng cho người thân.

Vưu Thiên Hải cũng mỉm cười xua tay ngăn trở nàng, nói: "Tin tức này sau đó thông tri cho bọn họ cũng không muộn. Hiện tại cháu cần làm chính là mau nhanh xuống bếp, làm bữa cơm trưa phong phú cho chúng ta. Có lẽ bụng của bác sĩ tiểu Trương, hiện tại đã đói lắm rồi đi?"

"Ai nha, ông nội không nói, còn suýt chút đã quên chuyện này." Vưu Giai thè lưỡi, ngại ngùng nói: "Ông nội, Trọng ca, còn có Tô muội muội, mọi người chờ chốt lát, tôi đến phòng bếp làm vài món ăn sở trường đãi mọi người."

Tô Hiểu Hồng đột nhiên nói: "Tôi đi cùng chị, tôi cũng rất có nghiên cứu về chuyện nấu ăn đó."

Vưu Giai đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó cười gật đầu nói: "Tốt quá, không nghĩ tới Tô muội cũng tinh thông tài nấu nướng, đi theo tôi, chị em chúng ta liên thủ, chế ra một bàn món ăn thật ngon."

"Tốt." Tô Hiểu Hồng cười gật đầu, trong ánh mắt cũng hiện lên một tia giảo hoạt, cũng không biết đến tột cùng nàng có ý tứ gì.

Sau khi Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng rời đi, Trương Văn Trọng đem một bộ công pháp dưỡng thân kiện thể có tên là Tùng Hạc Ngâm truyền thụ cho Vưu Thiên Hải. Bộ công pháp này cũng có chút tương tự như Thái Cực Quyền, nhưng trên thực tế lại khác nhau. Nếu bình thường tập luyện, không chỉ có thể mạnh mẽ thân thể, còn có thể kéo dài được tuổi thọ.

Sau đó Trương Văn Trọng gọi người hầu tới, để cho bọn họ đưa Vưu Thiên Hải đi tăm. Giờ này khắc này, trên người Vưu Thiên Hải, nhất là dưới đôi chân, đều nhiễm ướt máu tươi màu đỏ đen.

Đợi khi Vưu Thiên Hải đã đi, tước sĩ Eric liền tiến lên.

"Rất xin lỗi, bác sĩ Trương, trước đó tôi còn từng hoài nghi y thuật của anh." Tước sĩ Eric rất có phong độ của một vị thân sĩ, đi tới hướng Trương Văn Trọng tạ lỗi trước, sau đó mới hỏi: "Trương tiên sinh, tôi có thể lãnh giáo một ít vấn đề về phương diện Trung y không? Y thuật Trung y anh vừa thể hiện, thật sự là rất thần kỳ."

"Đương nhiên là được." Trương Văn Trọng mỉm cười, dùng tiếng Anh hồi đáp. Hắn tự nhiên sẽ không giảng giải y thuật cao thâm cho tước sĩ Eric, bởi vì không có được căn cơ Trung y kiên cố, dù Trương Văn Trọng có giảng bài cho hắn, hắn cũng nghe không hiểu.

Huống chi, Trương Văn Trọng cũng không dự định thu một lão nhân người Anh làm đồ đệ. Hắn chỉ đem những cơ sở ghi chép về châm cứu của Trung y giảng cho tước sĩ Eric.

Kỳ thực, Trung y muốn được phương Tây tán thành, vấn đề lớn nhất chính là phiên dịch. Lý luận của Trung y, ở rất nhiều người trong nước xem ra, đều cực kỳ huyền diệu tối nghĩa, tự bản thân người trong nước còn khó thể hiểu được, lại đừng nhắc tới có thể phiên dịch ra để hiểu. Tỷ như Trung y giảng "Tinh Khí Huyết", giảng "Kinh lạc huyệt vị", giảng "Thiên nhân cảm ứng". Mấy thứ này, rất khó có thể phiên dịch ra nổi. Cũng bởi vì vấn đề phiên dịch, có thể làm cho rất nhiều người ngoại quốc cảm thấy Trung y cũng chính là vu thuật.

Đây cũng không thể không nói là một loại bi ai bất đắc dĩ.

Giờ này khắc này, ở trong miệng Trương Văn Trọng, lý luận Trung y và châm cứu cũng được giảng giải tốt vô cùng. Dù là hoàn toàn không hiểu về Trung y, cho tới bây giờ tước sĩ Eric cũng chưa từng tiếp xúc qua Trung y, cũng hoàn toàn có thể nghe hiểu được. Sẽ không giống như lúc trước, bởi vì nguyên nhân phiên dịch, đem chung độc biến thành vu thuật.

Một lần giảng đã giảng giải rất nhiều, thẳng cho đến khi Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng mời bọn họ ăn cơm mới xem như kết thúc.

Vẻ mặt tước sĩ Eric hoàn toàn chưa hết thỏa mãn, dù đang lúc ăn cơm, cũng làm như mất hồn mất vía, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nguyên lai, Trung y bát đại tinh thâm như vậy, nguyên lai..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui