Siêu Cấp Tội Phạm

Lâm Phi lái chiếc xe thể thao đi, trong bụng nghĩ số thuốc giảm căng cơ nồng độ cao vừa chế ra dùng hết cho nữ dị hình rồi, mà huấn luyện yoga thiên nhân hợp nhất biến thái của hệ thống Chiến Thần lại hai ngày một lần, bắt buộc phải chuẩn bị thêm một ít.

Vì thế hắn lái xe tới hiệu thuộc mua thêm một túi to thuốc căng cơ rồi về phòng thí nghiệm khủng bố của Học viện quân sự Bắc Đẩu.

Vừa đỗ xe vào bãi là nhìn thấy cô gái giết mổ đang chờ, bên cạnh cô còn có một thân ảnh nhỏ nhắn, là bác sĩ Âu Dương Phụng.

- Lâm Phi, tôi vừa nghe cô ấy nói, anh tay không đi giết dị hình, việc nguy hiểm thế sao anh còn đi? Có bị thương không?

Âu Dương Phụng thấy Lâm Phi xuống xe, vội chạy lại lo lắng hỏi.

- Không phải tay không, tôi có mang vũ khí theo.

Lâm Phi cười hì hì.

- Vũ khí gì? Cô ấy không nói với toi. Nữ dị hình đó có dùng súng cũng không đánh lại được a. Trên ti vi một số cảnh sát cầm súng cũng toi, vẫn may anh an toàn trở về.

Âu Dương Phụng sợ sệt nói.


- Gậy kim loại, dài hơn hai mét, đánh nữ dị hình hỏng rồi tôi không mang về, vứt đi rồi.

Lâm Phi nói, giang hai tay miêu tả độ dài của cây gậy.

- Á!

Âu Dương Phụng nghe thế không nói được gì, Lâm Phi to gan đến mức chỉ mang một cây gậy sắt đánh nhau với nữ dị hình.

- Lại đây cho tôi xem anh có bị thương không. Tại sao anh phải đi tiêu diệt con ác ma ấy? Sao anh không lái người máy mà đi?

Âu Dương Phụng vừa nói vừa cởi áo Lâm Phi xem bên trong có vết thương không.

- Áo có thể cởi chứ quần là không được đâu. Ở đây nhiều người thế này, hì hì.

Lâm Phi cười nói.

- Lưu manh!

Âu Dương Phụng ngượng ngùng nói, tay cũng dừng cởi áo của Lâm Phi.

- Lúc đó ở toà nhà Vân Long còn nhiều người không kịp chạy ra, tôi mà không đi, đợi đến khi quân đội đến thì những người dân ấy sẽ bị giết. Họ vô tội mà, vào thời điểm quan trọng như này phải có một anh hùng đứng ra cứu họ. Lúc ấy thời gian gấp gáp, chậm chễ một giây thôi là có thể một mạng người, tôi không có nhiều thời gian đi lấy người máy. Tôi đi vì sự an toàn của dân chúng, đó là điều nên làm. Giờ anh hùng giết được nữ ác ma khải hoàn trở về đứng trước mặt mọi người đây!

Lâm Phi nói mà cũng thấy chột dạ.

Hắn nghĩ bụng, nếu không phải vì cái hệ thống chết tiệt kia đặt ra cái nhiệm vụ đáng chết bắt hắn chỉ có thể dùng cách đấu cận chiến chứng minh ai mới là sinh vật mạnh nhất trên mặt đất thì dù có người trong cả thành phố bị nữ dị hình giết hắn cũng sẽ không cầm mỗi cái gậy đi rồi.

Nghe Lâm Phi nói thế, Âu Dương Phụng cảm giác phẩm chất của hắn thật cao thượng, một người anh hùng vì cứu dân chúng vô tội, sợ nhỡ thời gian sẽ có người dân chết thêm, có thể không lái người máy, chỉ cầm một cây gậy kim loại đi liều mạng với dị hình.

- Nghe tôi, lần sau nếu có việc nguy hiểm thế này thì không được mạo hiểm đi làm anh hùng nữa. Anh hùng chết đi rồi không tốt bằng người bình thường còn sống.

Âu Dương Phụng nói xong câu này cảm giác mình đang bảo một người chính trực không nên có lòng thương người. Trong lòng cô có chút cảm giác tội lỗi, nhưng cứ nghĩ tới nếu Lâm Phi lại không để tâm sự an toàn của bản thân đi cứu người lần nữa, chẳng may bị thương hoặc không may hy sinh thì cô sẽ hối hận không kịp. Vì thế chút cảm giác tội lỗi đó lập tức bị sự quan tâm đối với Lâm Phi gạt đi.


- Lần sau tôi sẽ tự lượng sức rồi hành động, gặp việc tương tự nhất định sẽ dùng cách ít nguy hiểm nhất để giải quyết vấn đề.

Lâm Phi đáp, trong đầu nghĩ, tôi đã chọn cách hệ số nguy hiểm thấp nhất rồi đấy. So với việc trừng phạt trong không gian huấn luyện cấp trung của cái hệ thống chết tiệt kia thì nữ dị hình chỉ có độ khó của mẫu giáo mà thôi.

Nghe Lâm Phi nói, Âu Dương Phụng cười hài lòng.

- Lâm Phi, cảm ơn anh đã giúp tôi giết nữ dị hình. Tôi đã nói với bà nội rồi, bà sẽ giúp tôi xử lý mọi việc sau đó.

Lúc này cô gái giết mổ tiến lại nói.

- Tôi cần dùng phòng thí nghiệm của cô một chút để chiết xuất thuốc. Số thuốc vừa làm dùng hết cho nữ dị hình rồi. Gen của cô ta không ổn định, tôi ném thuốc là cô ta tiêu luôn. Có lẽ tôi nghĩ đúng, thuốc của tôi vừa hay là khắc tinh của cô ta.

Lâm Phi kể lại một đoạn trong trận đấu.

Mấy phút sau Lâm Phi đến phòng thí nghiệm điều chế thuốc.

Việc này khiến Âu Dương Phụng kinh thán không ngớt về khả năng y học của Lâm Phi.

Đương nhiên khi cô hỏi làm thế nào mà hắn có năng lực cao thâm như vậy thì đáp án nhận được cũng như cô gái giết mổ, tự học trong ba tháng, tự học thành tài.

Sau khi chế xong thuốc, Lâm Phi tạm biệt hai người và về phòng mình.


Trở về, hắn đăng nhập Cơ Giáp Đế Quốc, trận chiến hôm nay khiến hắn hơi mệt mỏi nên hắn không vào phòng giao chiến giữa hai nước nữa mà đến phòng tập, luyện đâm thẳng.

Nhìn số liệu thống kê, thời gian vung kiếm đâm thẳng đã là 0.93 giây, nhanh hơn trước 0.02 giây.

Lâm Phi nghĩ, đây có lẽ là kết quả sau trận đại chiến với nữ dị hình, cũng có thể là kết quả của việc hệ thống cưỡng ép tập bài yoga mười tám động tác biến thái kia, hoặc có thể là do hắn không ngừng tập đâm thẳng và rèn luyện thể lực

Đương nhiên cũng có thể là kết quả của tất cả những điều trên cộng lại. Lâm Phi cũng không nghĩ nhiều tại sao động tác lại nhanh hơn nữa.

Hắn bắt đầu tập điều khiển cỗ Thanh Long đâm thẳng.

Vì hôm nay trong trận chiến đấu và nghiên cứu thuốc đã dùng rất nhiều lần dị năng nên khi dùng hơn một lần dị năng trong phòng tập, tập hơn năm tiếng là Lâm Phi bắt đầu choáng váng. Hắn quyết định rời khỏi Cơ Giáp Đế Quốc.

Sau khi ra khỏi trò chơi, Lâm Phi lại điều chỉnh trọng lực của bộ quần áo lên ba lần, tiếp tục bài tập thể lực hàng ngày.

Hắn biết là chỉ khi không ngừng trở nên mạnh hơn thì mới sống qua được các nhiệm vụ của cái hệ thống chết dẫm kia.

Lâm Phi không muốn chết, vì thế hắn liều mạng để khiến mình mạnh hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận