Siêu Cấp Tội Phạm

Lâm Phi nhìn tiểu công chúa
đáng yêu Ngô Tiểu Man khóc, cảm thấy mình đúng là một tên quá bại hoại,
nhốt một cô bé như vậy, trong lòng cũng có ý nghĩ muốn thả Ngô Tiểu Man
ra ngoài, cho cô và cha, anh cô đoàn viên.

Nhưng Lâm Phi lại suy nghĩ một chút tới hạn chế của Hệ Thống Chiến Thần
trong não mình. Một khi thả Ngô Tiểu Man ra, trước khi cô chưa đạt tiêu
chuẩn, nếu một ngày cô không hoàn thành rèn luyện thì vì cô là tùy tùng
của mình, lượng trừng phạt của cô đều do mình chịu hết. Nghĩ tới lượng
trừng phạt kinh khủng kia, Lâm Phi lập tức bỏ ý nghĩ làm người lương
thiên. Cuộc sống yên bình của mình vẫn quan trọng hơn.

- Được rồi. Cố gắng rèn luyện đi. Muốn gặp phụ hoàng và hoàng huynh thì
sớm đánh bại tôi đi. Yên tâm. Chỉ cần cô đánh bại tôi một lần, tôi sẽ
thả cô ra ngày. Không còn sớm nữa, thời gian gặp mặt tối nay đã hết rồi. Tôi đi đây.

Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man, sau đó tắt hình chiếu trên đồng hồ đi, xoay người bắt đầu đi lên lầu.

Trong lòng Lâm Phi nghĩ, bởi sử dụng Chiến Thần ba phút (ngụy), Ngô Tiểu Man ít nhất phải đánh bại mình cả ngàn lần mới có thể được thả. Chắc cả đời này cô cũng không hoàn thành được mục tiêu này rồi.

Lâm Phi đi ra khỏi tầng hầm, đóng cửa lại rồi mới bắt đầu đi lên tầng trên.

Khi trở về phòng mình, Lâm Phi liền thấy trên đồng hồ thông tin có tin tức mới, là do Phùng Hợp Bà Bà truyền tới.

- Tên nhóc, lần này thực tập ở tiền tuyến, cháu làm không tồi. Lãnh đạo y viện tiền tuyến và các tướng lĩnh cũng đã liên hệ với bà rồi. Đánh giá
của bọn họ đối với cháu là cả về y thuật hay y đức đều rất cao, cũng đặc biệt phê duyệt cho viện nghiên cứu y học chúng ta làm rất nhiều nghiên
cứu mới. Vài ngày nữa rảnh rỗi thì tới đây giúp bà giải phẫu thi thể
nhé.

- Gần đây phải học cơ giáp, cháu còn đi học, bận việc lắm.

Lâm Phi lập tức trả lời Phùng Hợp Bà Bà. Trong trường hợp này mà đồng ý
đi giải phẫu thi thể, chắc Hệ Thống Chiến Thần trong đầu lại phát ra một nhiệm vụ tiêu chuẩn rất cao nào đó. Mình vừa mới trải qua mười mấy ngày phẫu thuật không ngừng rồi. Mà nghề bác sĩ chỉ là nghề tay trái của
mình thôi đấy. Lâm Phi cũng chuẩn bị nghỉ ngơi vài ngày, không chạm vào
dao phẫu thuật nữa.

Nghỉ nghi vài ngày xong, Lâm Phi quyết định lên lớp gặp huấn luyện viên Lưu Lệ.

Tảng sáng, hắn điều khiển xe bay đi tới học viện quân sự Bắc Đẩu.

Đi vào phòng học, Lâm Phi liền ngồi xuống vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ.

Bởi Lâm Phi tới tương đối sớm nên phòng học mới chỉ có vài người. Huấn luyện viên Lưu Lệ cũng chưa tới.

Lâm Phi phát hiện ra trong bàn học của mình có một bức thư màu phấn hồng.

Hắn tò mò cầm lên.

Thấy lá thư màu hồng phấn này, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Phi là có em gái
hay bà chị nào trong học viện quân sự Bắc Đẩu này viết thư tình cho
mình.

Lâm Phi tâm tình tốt đẹp, mở bức thư màu hồng phấn ra!

Mở bức thư màu hồng phấn ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là tấm ảnh một cô gái mặc quân phục Thiên Long Liên Bang rất xinh xắn.

Mái tóc dài, mắt to đen láy, miệng anh đào nhỏ nhắn, không ngờ lại là tấm ảnh của tiểu mỹ nữ trong đợt kiểm tra mấy hôm trước.


- Con bà nó, nhất định là biểu hiện của anh đây ngày kiểm tra đó quá ưu
dị, khiến cho em gái khóa dưới này yêu mến rồi. Đi học đúng là tốt mà.
Nếu không đến thì cũng không nhận được thư tình đâu. Thảo nào buổi sáng
hôm nay đột nhiên mình lại có dự cảm, đột nhiên muốn tới gặp huấn luyện
viên Lưu Lệ mà. Hóa ra là không phải muốn gặp cô ta mà là cô em khóa
dưới Thẩm Thanh này. Còn nói là phụ nữ có giác quan thứ sáu, hóa ra mình cũng có giác quan thứ sáu không tồi đâu.

Lâm Phi nhìn tấm ảnh, sau đó đắc ý nghĩ.

Dưới tấm ảnh là chữ viết rất đẹp:

- Lâm Phi, lần trước từ biệt, nhớ mãi không quên. Em muốn hẹn anh gặp
măt tại rừng cây phía bắc học viện quân sự Bắc Đẩu vào trưa ngày 9 tháng 2. Em là Thẩm Thanh của khoa cơ giáp cận chiến.

- Ngất mất. Nhất định phải tới chứ.

Đọc những dòng này Lâm Phi càng hưng phấn. Hắn tính thời gian, 9 tháng 2 chính là ngày hôm nay.

Nếu là buổi trưa gặp mặt, Lâm Phi quyết định ngồi đàng hoàng trên lớp
học cho tới trưa, lắng nghe chương trình giảng dạy của huấn luyện viên
Lưu Lệ.

Theo thời gian trôi qua, đến giờ lên lớp, Lưu Lệ mặc huấn trang phục luyện viên và Lam Linh Nhi song song đi vào phòng học.

Lưu Lệ đứng ở trên bục giảng, Lam Linh Nhi đứng ở sau lưng cô.

Lưu Lệ đứng ở trên bục giảng, sau khi nhìn quét một vòng khắp phòng học
liền dụi dụi mắt. Lâm Phi lại xuất hiện trong góc phòng học.

- Bài học hôm nay là những điểm cần chú ý khi bắn tỉa dưới điều kiện trời mưa nặng hạt ...

Lưu Lệ đứng trên bục giảng, bắt đầu chương trình học ngày hôm nay.

Lam Linh Nhi đứng phía sau cô cũng nhìn thấy Lâm Phi.

- Anh rể lại tới đi học, thật không dễ dàng mà. Mình tới dạy cũng được
nửa tháng rồi, đây là lần đầu tiên hắn lộ diện trên lớp học. Trong giờ
học có cần phải chào hỏi hắn hay không đây? Lúc chào hỏi hắn sẽ gọi mình là gì nhỉ? Gọi là huấn luyện viên hay gọi tên mình?

Lam Linh Nhi thầm nghĩ.

Theo chương trình học, Lam Linh Nhi biết trong giờ học không cần đi chào hỏi Lâm Phi rồi.

Lâm Phi sau khi Lưu Lệ bắt đầu giảng bài vẫn ngắm bầu trời bao la ngoài
cửa sổ. Ngắm mây trắng ngoài cửa sổ một hồi, Lâm Phi liền gục xuống
bàn, ngủ thiếp đi. Tiếng chuông hết tiết thứ nhất vang lên, Lâm Phi vẫn
chưa thức dậy, ngủ có vẻ rất say sưa.

Hiệu trưởng gầy gò đã từng nói chuyện riêng với huấn luyện viên Lưu Lệ,
bảo cô chú ý đặc thù với Lâm Phi. Lưu Lệ cũng biết là muốn khai trừ cái
tên học viên hư hỏng nhưng thiên phú điều khiển cơ giáp hết sức mạnh mẽ
này là chuyện không có khả năng rồi.

- Lâm Phi không tới, mình coi như hắn không tồn tại.

Lưu Lệ đứng trên bục giảng, tự thôi miên chính mình.


Thời gian chậm rãi trôi qua, đã tới giữa trưa rồi.

Tiếng chuông hết giờ vang lên. Huấn luyện viên Lưu Lệ tuyên bố kết thúc buổi học.

Bạn học lần lượt ra khỏi phòng.

Lam Linh Nhi không rời đi mà tới trước người Lâm Phi, vỗ vỗ bả vai hắn:

- Anh rể, anh rể, tỉnh lại đi. Hết giờ rồi.

- Hả, Lam Linh Nhi, mấy giờ rồi?

Lâm Phi mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, hỏi.

- Mười một giờ năm mươi rồi. Đi tới phòng ăn ăn trưa nhé.

Lam Linh Nhi nói.

- Trưa nay anh còn có chuyện, hôm khác ăn chung nhé.

Lâm Phi nói xong liền lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Vài phút sau, hắn đã đi tới khu rừng nhỏ của học viện quân sự Bắc Đẩu.
Khu rừng nhỏ này trước hắn đã đi qua một lần. Một năm trước, khi hắn
đuổi bắt Áo Đinh Đặc, Áo Đinh Đặc sau khi bị Lâm Phi đánh một trận trong khu rừng này liền bị lôi về căn phòng trong viện nghiên cứu y học của
Phùng Hợp Bà Bà.

Mười ngày trước Thẩm Thanh ngồi mãi ở lớp cơ giáp viễn trình của Lâm Phi. Cô đợi hắn, sau đó khiêu chiến hắn.

Nhưng đợi liên tục năm ngày, mỗi ngày ngồi tới trưa, Thẩm Thanh phát hiện ra Lâm Phi căn bản không xuất hiện trên lớp.

Thẩm đại tiểu thư nghĩ, chính mình không thể cứ ngồi ở phòng học đợi Lâm Phi thế này được. Bởi vậy cô quyết định để lại một lá thư cho hắn, để
Lâm Phi tới tìm mình.

Mang khát vọng được đi tới
tiền tuyến, Thẩm Thanh ngụy trang bức thư này cho giống thư tình, hơn
nữa còn gửi kèm theo tấm ảnh chụp mình vào sinh nhật mười sáu tuổi, lại
hẹn thời gian gặp mặt.

Sau buổi học, cô len lén đặt ở chỗ ngồi của Lâm Phi.

Thẩm Thanh nghĩ nếu như hôm nay Lâm Phi không xuất hiện, vậy thì đêm nay cô sẽ tới phòng học của Lâm Phi, đổi thư khiêu chiến giả thư tình kia,
sửa lại ngày hẹn, đổi thành mười ngày sau gặp mặt tại khu rừng nhỏ.

Giữa trưa, Thẩm Thanh mặc đồng phục khoa cơ giáp cận chiến của học viện quân sự Bắc Đẩu đi tới khu rừng.

Cô thấy Lâm Phi.

- Đúng là thư tình có tác dụng. Sức hút của bổn đại tiểu thư không ai chống nổi.

Thẩm Thanh đắc ý nghĩ.

- Này em khóa dưới.


Lâm Phi chào hỏi phi thường thân mật đối với Thẩm Thanh vừa xuất hiện trong khu rừng.

- Lâm Phi, tôi giới thiệu đơn giản một chút. Tôi tên là Thẩm Thanh, là
con gái của Chiến Thần Thẩm Cuồng của Thiên Long Liên Bang. Cha tôi giao cho tôi một nhiệm vụ đó là đánh bại anh thì ông ấy mới cho tôi đi tới
tiền tuyến tham chiến. Trong buổi kiểm tra vài ngày trước, tôi đã tận
mắt chứng kiến tốc độ phản ứng thần kinh kinh người của anh rồi, hơn xa
dự tính của tôi. Nhưng là một chiến sĩ cơ giáp ưu tú, chỉ có việc này
thôi thì chưa đủ.

- Tới đây, chúng ta bắt đầu quyết đấu ở đây đi.

Thẩm Thanh nói xong liền chạy nhanh về phía Lâm Phi. Không chờ hắn kịp nói lời nào, cô đã nhấc cao chân lên đá về phía đầu hắn.

Một đá mau lẹ và mạnh phi thường.

Lâm Phi đang đứng đối diện Thẩm Thanh, vốn tưởng là tiểu mỹ nữ sẽ lao
tới ôm mình, không ngờ một cặp đùi trắng như tuyết, hơn nữa còn mang
theo tiếng xé gió vèo vèo đánh tới.

Lâm Phi hạ ý thức, giơ tay phải lên ngăn một đòn này lại.

Một đòn công kích của Thẩm Thanh bị cản, cô lập tức thu chân, ngồi
xuống, hai tay chống xuống mặt đất, cơ thể xoay tròn, hai đùi liền quét
ngang hạ bàn của Lâm Phi.

Lâm Phi nhảy về phía sau một cái, tránh thoát khỏi công kích của đối phương.

Liên tục công kích hai lần không trúng, Thẩm Thanh thầm kinh ngạc về tốc độ phản ứng thần kinh và thân thủ của đối phương, cũng bắt đầu công
kích Lâm Phi mãnh liệt hơn.

Lâm Phi liên tục ngăn cản, sau khi cản mười chiêu, hắn rốt cục nổi giận.

- Cọp không phát uy thì cô coi tôi là con mèo bệnh à? Tưởng mình là phụ nữ thì tôi không đánh sao?

Lâm Phi quát lớn.

Hắn tức tối đánh ra một quyền.

Quyền của hắn đánh thẳng vào bụng Thẩm Thanh. Cơ thể Thẩm Thanh bị một
đòn của của Lâm Phi đánh bay, đụng vào một cái cây lớn phía sau.

Thẩm Thanh đụng vào một cái cây lớn phía sau, cảm thấy cả người giống vỡ tan, bụng đau đớn kịch liệt, đồng thời miệng thấy ngòn ngọt, phun ra
một ngụm máu tươi. Hơn nữa động tác hộc máu của cô không dừng lại mà nôn liên tục.

- Thực lực cận chiến mạnh quá. Mình sẽ chết sao? Đường đường là con gái
của Chiến Thần Thiên Long Liên Bang, Chiến Thần tương lai sẽ không thể
chết ở chỗ này được. Bởi vì một bức thư tình mà bị Lâm Phi giết chết.
Không, sẽ không đâu.

Trong đầu Thẩm Thanh thầm nghĩ. Ý thức của cô đã bắt đầu hỗn loạn rồi.

- Anh... Cứu...

Thẩm Thanh hổn hển nói được hai chữ, lại nôn máu tươi, đầu lệch sang một bên, bất tỉnh rồi.

Sau khi Lâm Phi đánh một đòn này mới hơi hối hận. Mình có thân thể bị Hệ Thống Chiến Thần luyện cho giống như yêu nghiệt rồi. Cho dù là thép tốt thì dưới một đòn hết sức của mình cũng bị uốn khúc, huống chi là da
thịt.

Hắn vội vã bước nhanh tới Thẩm Thanh ngã ngồi dưới gốc cây, vươn tay ra dò hơi thở của cô em khóa dưới.

Tắt hơi rồi.

Lâm Phi vội vàng đưa tay tới dò động mạch cổ tay Thẩm Thanh.

Động mạch cũng không nhảy.


Lâm Phi biết một quyền của hắn đã đánh chết cô gái hoa quý trước mặt rồi.

Lâm Phi sau khi thẳng tay giết người đẹp, nghĩ tới bối cảnh của Thẩm
Thanh. Cô là con gái của Chiến Thần liên bang. Nếu Chiến Thần biết mình
dùng một quyền giết chết con gái hắn thì tuyệt đối sẽ phái chiến hạm
truy sát mình.

Nghĩ tới đây, Lâm Phi lập tức thi triển dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy) trở lại ba phút trước.

Cảnh tượng trước mắt thay đổi rất nhanh, Lâm Phi đang nhanh chóng né tránh đòn tấn công của Thẩm Thanh.

Hai người một đánh một chạy, thân thể loang loáng trong khu rừng.

Lâm Phi lại vung quyền xuất kích nhưng lần này hắn không có ra hết sức, đến cả một nửa sức lực cũng không đánh hết. Mà hắn đánh thẳng vào mắt
trái của Thẩm Thanh.

Một quyền đánh trúng. Dưới một quyền rất "nhẹ" của Lâm Phi, Thẩm Thanh á một tiếng, mắt trái bị đánh thành con gấu mèo.

- Đừng có đánh tiếp nữa. Cô không đánh được tôi đâu. Tôi không muốn giết cô.

Lâm Phi thu quyền, đứng nguyên tại chỗ nói.

- Tôi muốn đánh bại anh.

Thẩm Thanh không phục trả lời. Thẩm Thanh vẫn nhận mình là thiên tài
trong đám thanh niên, bị đánh trúng một quyền xong liền không cam lòng,
tiếp tục công kích Lâm Phi rất mãnh liệt.

Lâm Phi vừa tránh vừa ngăn cản, lại vung một quyền nữa ra, đánh cho một mắt nữa của Thẩm Thanh biến thành gấu mèo tiếp.

- Năng lực chiến đấu của cô quá thấp, không phải là đối thủ của tôi.
Đừng đánh nữa. Công kích của cô tôi có thể tránh né rất nhẹ nhàng. Công
kích của tôi cô lại không trốn được. Em gái khóa dưới, cô quá non rồi. Ở lại học viện quân sự Bắc Đẩu vài năm rồi hãy tới tiền tuyến đi. Cha cô
là nghĩ tốt cho cô thôi. Hắn sợ cô chiến tử tại tiền tuyến nên mới để cô tới học viện quân sự Bắc Đẩu học thêm. Đừng có công kích nữa, nếu không tôi đánh vào ngực cô đấy.

Lâm Phi vọt về phía Thẩm Thanh, vung vung cánh tay mình, hơn nữa còn xòe tay ra, vô sỉ lay động thong thả trước mặt Thẩm Thanh.

- Anh, anh... Tôi muốn tiến hành đối kháng cơ giáp với anh.

Thẩm Thanh nêu thế mạnh của mình ra. Nếu cận chiến không thắng hắn thì
phải so cơ giáp. Thẩm Thanh rất tự tin đối với thực lực điều khiển cơ
giáp của mình. Năng lực điều khiển cơ giáp của cô là do người cha Chiến
Thần dạy.

- Không đâu.

Lâm Phi nói xong liền xoay người, rời khỏi khu rừng nhỏ.

Hắn biết nếu mình đối kháng cơ giáp thì Thẩm Thanh có thể sẽ phát hiện
ra mình chính là Thiên Hạ Đệ Nhị. Chuyện mình là Thiên Hạ Đệ Nhị, có ít
đi một người biết thì tốt hơn một chút, tránh phiền toái.

Nhìn bóng lưng Lâm Phi rời đi, Thẩm Thanh vô cùng mất mát trở về phòng
mình. Cô muốn công kích từ phía sau lưng hắn nhưng nghĩ tới lời nói lúc
trước, nếu mình công kích tiếp thì hắn sẽ đánh vào ngực mình.

Thẩm Thanh biết khả năng cận chiến của mình, trước mặt thiếu niên này căn bản không có năng lực phản kháng.

Không muốn bị tấn công vào ngực, Thẩm Thanh chỉ có thể bỏ cuộc.

Trở lại phòng ngủ, Thẩm Thanh liền đi tới trước gương, dùng trứng gà áp
vào hai vành mắt đã bị Lâm Phi đấm, tự nói với mình trong gương.

- Lâm Phi, anh cũng dám phá nhan sắc của bổn đại tiểu thư. Tôi nhất định sẽ tìm dịp đánh bại anh về cơ giáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận