Siêu Cấp Tội Phạm

Lâm Phi lại nhanh chóng gõ mệnh lệnh trên bàn phím lập thể.

Trên màn hình khổng lồ của đài phát thanh trong phòng thí nghiệm bắt
đầu truyền phát ra đoạn video về phòng thí nghiệm sinh hoá mà Lâm Phi
vừa mới quay được.

Lâm Phi trông thấy hình ảnh trên các
đồng hồ đo này giống như phim kinh dị, kèm theo lời giảng giải của mình
tạo nên hiệu quả cũng khá tốt.

- Tôi đã đăng đoạn video
này lên mấy cái diễn đàn lớn cùng các website của Thiên Long Liên Bang.
Tên gọi của nó là ‘liều chết quay đoạn video mới nhất về phòng thí
nghiệm người nhân bản phản nhân loại của Bắc Đẩu tinh’. Chắc nó sẽ gây
chú ý thôi.

Lâm Phi nói với Nữ học viên bên cạnh.

- Sẽ có người chú ý tới video này sao? Không những thế, Lâm Phi, anh lấy tên cũng quá dài, lại còn quê mùa nữa.

Nữ học viên nói với Lâm Phi ở bên cạnh.

- Trên các diễn đàn lớn cùng các trang web video có rất nhiều người chú ý tới các video mới xuất hiện. Hơn thế nữa, trong đó sẽ không thiếu
những người thích đăng lại video. Những người này cũng như kẻ thích đi
tìm bảo vật vậy, mỗi ngày đều lang thang trên các diễn đàn lớn. Video
của chúng ta có tên dài như vậy thì nhất định sẽ kích thích dục vọng của một số người. Sau khi bọn họ xem xong sẽ có dục vọng đăng lại. Từ đó,
video này sẽ rất nhanh được truyền đi trong phạm vi lớn.

- Đến lúc đó, dù Thiên Long Liên Bang muốn phong toả đoạn video này thì cũng không thể làm được rồi.


Lâm Phi nói với Nữ học viên kia.

- Coi như chúng ta đã giải quyết xong cái video này rồi. Lâm Phi, bây giờ, anh hãy nói về thông đạo chạy trốn đi.

Nữ học viên chỉ vào cái ghế trên vách tường, hỏi Lâm Phi tiếp:

- Đây chính là thông đạo chạy trốn mà anh phát hiện. Anh rất giỏi đó.
Nhưng chỉ có một cái ghế, một vị trí thì sao đủ cho hai chúng ta cùng
rời đi được. Trong hai chúng ta, nhất định phải có một người ở lại, một
người đi sao? Anh muốn tôi ở lại hay để tôi đi?

Nữ học viên hỏi Lâm Phi.

- Chắc chiếc ghế cùng thông đạo chạy trốn này là do Phùng Hợp Bà Bà
chuẩn bị cho mình, nên không cần lo lắng vấn đề an toàn, mà về mặt tải
trọng cũng phải hơn hẳn phương tiện chạy trốn bình thường.

- Cô mới chỉ nghĩ đến các sự vật bình thường thôi. Không ai quy định
một chiếc ghế thì hai người không thể cùng ngồi được. Hai người chúng ta cũng không béo, nếu cố gắng thì vẫn có thể cùng ngồi được. Nhanh lên
một chút, không còn nhiều thời gian nữa đâu.

Lâm Phi nói với Nữ học viên bên cạnh.

Sau đó, Lâm Phi kéo Nữ học viên tới chỗ chiếc ghế. Lâm Phi ngồi xuống trước rồi ôm Nữ học viên vào trong ngực.

Lâm Phi dựa theo dáng vẻ của Phùng Hợp Bà Bà, ngồi trên ghế và cầm vào
tay cầm của chiếc ghế liền phát hiện một cái nút hình tròn.

Lâm Phi bắt đầu buộc dây an toàn, buộc chặt cả Lâm Phi cùng cô Nữ học viên vào trên chiếc ghế.


Lâm Phi ấn cái nút hình tròn dưới tay cầm của ghế.

Ầm một tiếng, vách tường lại xoay ngược lại lần nữa, Nữ học viên cùng
Lâm Phi và cả chiếc ghế đều bị quay ngược lại đằng sau vách tường.

Sau đó, phía trước chiếc ghế xuất hiện một đường ống đen dài làm bằng
kim loại. Con đường kim loại này cũng giống như thông đạo bắn ra ky giáp trong chiến hạm vậy.

Tên lửa phía sau chiếc ghế nhanh chóng mở ra, rồi bắt đầu gia tăng tốc độ trong thông đạo.

Cô nữ học viên bị doạ, chúi đầu trong ngực Lâm Phi. Không còn cách
khác, thông đạo này cũng không quá rộng, nếu đầu ngẩng lên quá cao sẽ bị đỉnh ống sắt cắt đứt. Nữ học viên này không muốn bị chết bi kịch như
vậy trong thông đạo chạy trốn.

Hơn mười giây sau, ống sắt phía trước biến mất, chiếc ghế đã được tăng tốc đến cực hạn.

Phía trước chiếc ghế xuất hiện một cánh cửa trông như chiếc nắp hình
tròn làm bằng kim loại. Cả cánh cửa cũng mở ra rất nhanh.

Chiếc ghế cùng hai người Lâm Phi và cô nữ học viên lập tức từ trong
chiếc nắp kim loại bị bắn ra ngoài, lập tức bị bay đến trên bầu trời.

Trên không trung, phía sau chiếc ghế bắn ra một cái dù lớn, tiếp đó, chiếc ghế từ trên không trung từ từ hạ xuống.

Sau khi Lâm Phi cùng cô nữ học viên bị bắn lên trời trong thời gian
ngắn, hai người ở trên không trung đều được buộc chặt vào trên chiếc
ghế. May mắn vừa rồi Lâm Phi đã buộc dây an toàn chắc chắn, nếu không
với lực bắn lớn như vậy thì bây giờ, cô nữ học viên kia nhất định đã bị

ngã từ trên không trung xuống.

Lúc này, hai người nhìn quanh bốn phía.

Giờ phút này, bọn họ đang ở trên một ngã tư đường trống, chiếc ghế vừa
rồi bị bắn ra khỏi thông đạo bằng kim loại. Chiếc nắp thông đạo được
nguỵ trang thành nắp ống của hệ thống cung cấp lò sưởi dưới lòng đất của thành phố.

Tất nhiên, bây giờ nắp ống đã được đóng lại. Từ
ngoài nhìn vào thì căn bản không phát hiện được nắp ống được nguỵ trang
có gì đặc biệt.

- Chúng ta được cứu rồi.

Cô nữ học viên nói với Lâm Phi.

- Không, nguy hiểm bây giờ mới bắt đầu. Cô nhìn bốn phía ngã tư đường
này mà xem, quân đội đã bắt đầu tụ tập rồi. Hãy nhìn kỹ vũ khí trong tay của bọn họ, đều là vũ khí hạng nặng dùng để đối kháng ky giáp đấy.
Chúng ta không cần phản kháng. Hy vọng tin tức tôi mới truyền đi nhanh
chóng gây chú ý cho mọi người cùng cao tầng của quân đội. Như vậy, trong một thời gian dài tới đây, bọn họ sẽ không giết chúng ta.

Lâm Phi nói với cô nữ học viên bên cạnh.

- Cái gì, chúng ta sẽ bị quân đội bắt ư. Tôi không muốn đâu, chúng ta
trốn đi. Tôi đã giết hơn một trăm người, nhất định sẽ bị giết chết.

Nữ học viên nói với Lâm Phi.

- Không sao. Trong video vừa rồi của tôi có hình dáng của cô, chỉ cần
video tạo ra oanh động lớn thì dù cô có giết một nghìn người hay mắc tội danh lớn hơn nữa, vì không cho dân chúng khủng hoảng và không tín nhiệm vào chính phủ thì bề ngoài sẽ không có ai dám động vào chúng ta.

Lâm Phi an ủi nữ học viên bên cạnh.

- Hơn thế nữa, cô nhìn những quân nhân trên mặt đất kia đã giơ súng lên rồi. Và cô thử nhìn xem trên người cô và trên người tôi có phải có
những điểm sáng màu đỏ hay không. Đây đều là những điểm đỏ do súng bắn

tỉa lazer ngắm vào đấy. Hiện tại, chúng ta ít nhất bị hai đội dùng súng
bắn tỉa ngắm bắn đấy. Không những thế, những tay súng này còn trải rộng
và giấu ở khắp bốn phía ngã tư đường, phong toả chặt những con đường
chúng ta chạy trốn. Bây giờ, chỉ cần chúng ta có một chút hành động khác thường thì nhất định sẽ bị băn thành tổ ong.

Lâm Phi nhắc nhở cô nữ học viên.

Sau khi cô nữ học viên nghe Lâm Phi nói xong, mới thấy trên người Lâm
Phi, và trên đầu Lâm Phi có ba cái điểm đỏ, còn bản thân mình thì kinh
khủng hơn, trên quần áo trên người có tới hơn mười điểm đỏ. Nữ học viên
không thể nhìn trên mặt của mình nên không biết có bao nhiêu điểm đỏ.
Nhưng cô có thể khẳng định, chắc chắn sẽ không ít hơn con số ba.

Thấy tình cảnh này, lúc này, nữ học viên mới nghiêm chỉnh hơn, không dám nhúc nhích chút nào nữa.

Chiếc ghế có dù rất nhanh rơi xuống đất. Lâm Phi và nữ học viên vừa mới tháo dây an toàn, còn chưa đứng vững đã bị mấy trăm binh sĩ được trang
bị đầy đủ vũ trang bao vây.

Sau đó, Lâm Phi cùng nữ học
viên giống như phạm nhân bị khoá còng tay, còng chân, và bị áp tải vào
một chiếc xe có vách tường được làm bằng kim loại nặng.

Bình thường, con đường này vẫn có xe cộ qua lại nhưng vừa rồi đã bị phong toả rồi.

Sau khi đi vào xe của quân đội, một người sĩ quan chịu trách nhiệm đưa
cho Lâm Phi và nữ học viên một thiết bị điện thoại dùng để nói chuyện
với nhau.

Bên trong điện thoại truyền đến một giọng nói chói tai:

- Các người làm việc cho ai? Vì sao phải đột nhập vào phòng thí nghiệm
của tôi? Còn cậu nữa, Lâm Phi, tôi vừa nhìn máy quay camera trong phòng
thí nghiệm. Chắc trước khi cậu đến cũng đã hiểu rõ phòng thí nghiệm nhân bản người này của tôi rồi. Làm sao cậu có tin tức về nó. Còn nữa, làm
sao cậu biết được mật mã cửa phòng thí nghiệm của tôi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận