Hai năm gần đây ngày nào Ngũ công chúa Lâm Phi Lộc cũng chạy ra khỏi cung chơi, mỗi lần như thế đều phải đến chạy đến ôm chân phụ hoàng xin ân chuẩn, khiến Lâm Đế phiền đến nhức đầu, cuối cùng ông dứt khoát ban cho tiểu nha đầu ồn ào nhà mình một cái ngọc bài thông hành, có thể tự do xuất cung.
Cô hí hửng chạy về Minh Nguyệt Cung, chớp mắt đã thay xong y phục gọn nhẹ, vui vẻ lên xe ngựa ra khỏi cung.
Tới gần ngoài cung, cô thoáng khẩn trương, sợ Hề Hành Cương ngồi xổm ở đây chờ cô ló mặt ra.
May mắn là Hề Hành Cương cũng không đến nỗi nhàm chán đến thế, xe ngựa vững vàng thuận lợi xuất cung, đi đến phố Đông.
Mỗi lần cô ra khỏi cung đều mang theo thị vệ, lần này đương nhiên không thể để bọn họ nhìn thấy Tiểu Khả Ái.
Cho nên khi đi đến đình viện nghỉ chân, cô phân phó Tùng Vũ che chắn cho mình, rồi lẻn ra cửa sau.
Cứ vậy một đường thuận lợi đến điểm hẹn.
Tối nay kinh thành quả nhiên vô cùng náo nhiệt, còn chưa đến trung tâm quảng trường đã cảm thấy ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
Các cửa hàng trên đường phố người ra người vào tấp nập, dưới mái hiên nhà nhà trong kinh hàng loạt đèn lồng đủ màu sắc được treo lên, sáng rực rỡ như ban ngày.
Trên những tán cây trà hoa mai (1) cành lá thưa thớt hàng trăm sợi tơ hồng đỏ rực được buộc lên, nổi bật cạnh những chùm hoa trắng như mây.
Đẹp mắt vô cùng.
Tống Kinh Lan đã đứng đợi ở đó.
Chàng ta mặc y phục màu trắng như tuyết, đeo mặt nạ.
Tuy không nhìn rõ mặt nhưng thứ khí chất thanh lãnh, xuất trần, trường thân ngọc lập kia, lại thêm cơn mưa hoa trắng như tuyết lất phất rơi xuống đẹp đẽ như tiên cảnh, thu hút không ít ánh mắt ngại ngùng của các thiếu nữ đi ngang qua.
Trái tim nhỏ bé của Lâm Phi Lộc bắt đầu đập điên cuồng.
A a a a a a a! Cảm giác này thật giống đang hẹn hò! Tên nhóc này tại sao càng lớn lại càng có mị lực thế chứ?
Trước đây toàn là cô đi trêu chọc người khác, vậy mà giờ lại để một thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình khiến cho tim đập chân run?
Không được! Cực kỳ không được.
Đúng là mất hết mặt mũi.
Lâm Phi Lộc hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, chạy về hướng chàng ta.
Tống Kinh Lan như thể có thiên lý nhãn, lập tức cảm nhận được quay đầu lại, bởi vì chàng ta đeo mặt nạ nên không thể nhìn rõ nét mặt, nhưng Lâm Phi Lộc cảm thấy chắc chắn chàng ta đang mỉm cười.
Bóng đèn lồng đầy màu sắc bồng bềnh trôi trên suối tóc đen mượt.
Công tử phong nhã, dịu dàng như ngọc.
Chàng ta cầm một chiếc mặt nạ y hệt trên tay, khi cô chạy đến gần Tống Kinh Lan giơ tay cẩn thận đeo vào cho cô.
Dáng người Tống Kinh Lan cao gầy, thẳng như cán bút, Lâm Phi Lộc phải ngước lên mới nhìn thấy chàng.
Mặt nạ có hơi lớn so với Lâm Phi Lộc cho nên cứ bị trễ xuống.
Tống Kinh Lan thấy thế cong lưng, ngón tay tinh tế vòng ra sau đầu Lâm Phi Lộc, điều chỉnh giúp cô một lần nữa.
Lâm Phi Lộc không giấu được hưng phấn hỏi: "Trước tiên chúng ta đi đâu?"
Chàng ta cười ôn nhu đáp: "Lộc Nhi muốn đi đâu?"
Đây là lần đầu tiên chàng ta không gọi cô là công chúa, vì hai tiếng "Lộc Nhi" này mà trong tim ai đó có một con nai nhỏ đang chạy loạn, Lâm Phi Lộc cảm thấy hai má mình đang nóng lên, cô bối rối nhìn về phía trước, nói cho có lệ: "Vậy cứ đi dạo một vòng đã."
Trường Nhai đèn đuốc sáng ngời, người đến người đi tấp nập như chảy hội, còn náo nhiệt hơn ban ngày, ngoài những quán ăn vặt hàng ngày còn có thêm rất nhiều gian hàng vẽ hoa đăng, đối đèn và bán mặt nạ.
Ai cũng cầm theo một chiếc hoa đăng, Lâm Phi Lộc hứng khởi tiến đến trước một sạp hàng, chọn một hoa đăng vẽ Thường Nga Bôn Nguyệt.
Người bán rong cười nói; "Tiểu cô nương có thể đoán trúng câu đố trên đèn này, đèn này sẽ thuộc về cô.
Nếu không đoán trúng, phải bỏ tiền mua."
Trên hoa đăng đề 7 chữ: "Nam vọng cô tinh mị nguyệt thăng."
Tuy Lâm Phi Lộc thông minh, nhưng trước kia chưa từng chơi đối đèn, hơn nữa bản thân cô cũng không rành chơi chữ, làm thơ của cổ đại.
Người bán tinh ý nhìn ra, chờ một lúc mới thong thả nói: "Nếu cô nương không đoán được, vậy chỉ có thể mua bằng tiền thôi."
Lâm Phi Lộc cứng đầu đáp: "Ai nói ta không đoán được."
Cô huých tay Tống Kinh Lan nhờ trợ giúp.
Tống Kinh Lan từ đầu chí cuối vẫn ung dung nhìn đông ngó tây như chẳng hề quan tâm, đến khi nhận được tín hiệu cầu cứu từ tiểu nha đầu bên cạnh, lập tức quay đầu cười nói: "Trang."
Người bán rong vui vẻ chúc mừng: "Công tử thật lợi hại, đèn lồng này tối nay đã làm khó không ít người.
Hai người đã đoán đúng, xin tặng lại tiểu thư."
Lâm Phi Lộc phấn khởi nhận hoa đăng, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, lại chỉ vào một chiếc đèn vẽ hồ điệp cầu kỳ nói: "Ta còn muốn cái này nữa."
Tống Kinh Lan điềm nhiên nhìn lướt qua, đáp: "Dạ."
Người bán rong vỗ tay, trầm trồ đáp: "Oa! Công tử ngài thật lợi hại.
Lại đoán đúng rồi.":
Lâm Phi Lộc đột nhiên vô cùng hứng thú với trò chơi này, chỉ một loạt tất cả những chiếc đèn trên sạp, cười rộ lên: "Ta còn muốn cái này, cái này, cả cái này nữa."
Toàn bộ câu đố trên hoa đăng, Tống Kinh Lan chỉ liếc qua đã đoán được chính xác.
Ban đầu người bán rong còn khen chàng, cuối cùng khóc thành tiếng nói: "Công tử, cô nương, cầu xin hai người thủ hạ lưu tình.
Tiểu nhân chỉ là một ông lão bán đèn, vốn liếng không có nhiều, còn phải kiếm miếng ăn nữa."
Lâm Phi Nguyệt cười xấu bụng, đương nhiên cuối cùng cô chỉ cầm theo chiếc đèn Thường Nga Bôn Nguyệt.
Chung quanh người đi kẻ lại đông đúc đến chóng mặt.
Cô vô thức nắm lấy cổ tay thiếu niên bên cạnh, nắm xong mới chợt nhớ ra thời đại này vẫn còn suy nghĩ cổ hủ nam nữ thụ thụ bất thân gì đó.
Nhưng nắm cũng đã nắm rồi, nơi này đông người phức tạp, cô lo lắng lạc mất Tống Kinh Lan vì thế quay đầu nghiêm túc hỏi: "Điện...!Tiểu Tống, huynh không ngại ta nắm tay huynh chứ?"
Dưới lớp mặt nạ, đuôi lông mày chàng hơi nhướng lên: "Tiểu Tống?"
Lâm Phi Lộc: "Đúng, xem ra so với việc ta nắm tay huynh, huynh để ý việc ta gọi huynh là Tiểu Tống hơn nhỉ?"
Tống Kinh Lan: "Ừ."
Lâm Phi Lộc: "Tiểu Tống, Tiểu Tống, Tiểu Tổng!!!"
Đôi mắt Tống Kinh Lan dưới lớp mặt nạ càng trở nên sâu thẳm, chàng chăm chú nhìn tiểu công chúa bên cạnh, bật cười: "Lộc Nhi muốn gọi như thế nào đều được."
Lâm Phi Lộc quả nhiên tắt nắng.
Thực xin lỗi, cô không cách nào chống cự được với đòn tấn công siêu cấp ôn nhu này QAQ.
Đi hết Trường Nhai phía trước chính là sông Hào bao quanh kinh đô, như một bức tường thiên nhiên bảo vệ kinh thành.
Bên bờ sông dương liễu lả lướt, còn có một đình mái hình vòm nhỏ cực kỳ tinh tế.
Lúc này cả mặt sông sáng lấp lánh những hoa đăng rực rỡ sắc màu.
Không ít nam thanh nữ tú ngồi bên bờ sông vui vẻ thả hoa đăng.
Lâm Phi Lộc lôi kéo Tống Kinh Lan chạy đến, thúc giục chàng lấy hoa đăng cô đã làm ra.
So với những hoa đăng của các thợ thủ công chuyên nghiệp kia, đôi hoa đăng của cô nhìn cực kỳ thô sơ, đơn giản.
Lâm Phi Lộc cảm thấy chiếc đèn mình làm một khi thả xuống nước chỉ sợ sẽ lập tức chìm nghỉm, định đi mua hai cái mới, nhưng Tống Kinh Lan đã đi đến hàng câu đối gần đó mượn giấy bút viết xong điều ước cẩn thận đặt vào bấc đèn.
Tống Kinh Lan quay đầu thấy thiếu nữ nhắm nghiền hai mắt, thành tâm cầu nguyện.
Chờ cô mở mắt, chàng mới thấp giọng hỏi: "Lộc Nhi ước nguyện điều gì vậy?"
Lâm Phi Lộc nói: "Thất tịch còn có thể hứa gì khác chứ?"
Tống Kinh Lan lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu sau mới thoáng mỉm cười: "Vậy à?"
Tuy là câu hỏi nhưng lại không hề có ngữ khí của câu nghi vấn.
Người xung quanh bắt đầu lớn tiếng gọi nhau: "Sắp đến lễ thả đèn Khổng Minh rồi.
Tập trung về chỗ thả đèn thôi."
Lâm Phi Lộc nháy mắt kéo tay chàng ta, đánh trống lảng: "Nhanh lên, chiếm vị trí tốt."
Tống Kinh Lan rũ mắt, để mặt cô lôi lôi kéo kéo.
Nhưng thực sự quá đông người, bốn phương tám hướng ùa ra, chờ đến khi thuận lợi vượt qua được tường người, đi lên hàng trên, bốn phía đã bị đám đông bao lấy chật như nêm cối.
Lâm Phi Lộc không cẩn thận đạp vào chân một vị hán tử đô con.
Người kia hung ác rống lên: "Không có mắt hay sao? Muốn chết hả?"
Cô còn chưa kịp nậy lại, đã bị một cánh tay vòng qua ôm vào lòng.
Cô chỉ cao đến ngực chàng ta, khi bị chàng ôm, những chen chúc, hỗn loạn bên ngoài dường như đều bị ngăn cách.
Vị hán tử vừa hung dữ với cô đột nhiên ngã quỵ, đầu gối tê rần như bị dao đâm, đau đến mức kêu lên thảm thiết.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, Lâm Phi Lộc còn chưa kịp định thần thì người nào đó đã khinh thân bế cô thoát khỏi đám đông.
Lâm Phi Lộc có chút không vui, lầm bầm: "Ta muốn đứng hàng đầu..."
Giọng Tống Kinh Lan văng vẳng bên tai: "Chúng ta đến bên kia xem."
Xung quanh không còn đám đông chật chội, hổ lốn, nhưng thay vì buông cô ra, chàng ta lại nhẹ nhàng ôm cô vàng lòng thì thầm: "Công chúa, ôm chặt ta nhé."
Lâm Phi Lộc vô thức ôm lấy eo chàng.
Khoảnh khắc tiếp theo, chàng tung mình bay lên không trung, hướng về phía tòa tháp cao nhất cách đó không xa.
Thành lâu kia có cầu thang đi lên tháp, là nơi ngày thường các tướng sĩ được cắt cử canh gác từ trên cao, chỉ là nếu leo lên phải mất ít nhất một nén nhang.
Lấy khinh công mèo cào của Lâm Phi Lộc, có cho cô mấy trăm triệu tệ cô cũng không dám phi thân lên.
Nhưng Tống Kinh Lan lại có thể ôm cô, nhẹ nhàng bay lên.
Bay đến nóc của tòa tháp, đám người bên dưới đều trở nên nhỏ bé, toàn bộ hoàng thành thu vào trong đáy mắt, gió đêm mát mẻ mang theo mùi hoa trà nhè nhẹ, ngước mắt thấy sao trời lấp lánh, cảm tưởng như chỉ cần đưa tay lên có thể hái được.
Lâm Phi Lộc phấn khích "Òa" lên một tiếng
Trầm trồ xong, cô cũng không dám buông tay, vẫn ôm chặt lấy eo người kia.
Nóc này khá nghiêng và dốc, cô chỉ sợ buông lỏng tay sẽ trượt xuống.
Học khinh công lâu như thế, đây là lần đầu tiên cô phát hiện thì ra mình là đứa nhát cáy sợ độ cao đến vậy...
Tống Kinh Lan bật cười, nắm chặt tay cô, vừa đỡ Lâm Phi Lộc ngồi xuống, vừa ôn tồn nói: "Công chúa đừng sợ."
Phía dưới lượt đèn Khổng Minh đầu tiên đã được thả lên.
Từ góc độ này nhìn xuống, cảm giác như đang đang đứng trên mặt sông ngân hà.
Dần dần đèn Khổng Minh bay lên ngày càng cao, trôi nổi xung quanh hai người.
Gió mạnh bất chợt thổi qua, vài chiếc đèn chao đảo rồi bốc cháy, tựa như một ngôi sao vừa rơi xuống nhân gian.
Một chiếc đèn bay đến gần chỗ Lâm Phi Lộc ngồi, cô loáng thoáng nhìn thấy lời ước nguyện ghi trên chao đèn, đang định vươn tay ra chạm vào chụp đèn, đã bị gió đêm thổi bay.
Nét mặt cô kinh hỉ, đáy mắt sáng lấp lánh, reo lên: "Thật là đẹp."
Tống Kinh Lan nhìn cô, cong mắt cười: "Ừ.
Thật đẹp!"
Đám người ngắm lễ hội thả đèn bên dưới ngẩng đầu nhìn lên, mơ hồ thấy trên đỉnh tháp có hai bóng người áo trắng phiêu phiêu, không khỏi kinh ngạc hỏi người bên cạnh: "Ngươi nhìn thử xem, có phải trên đó có người đứng không?"
Có kẻ chế nhạo: "Không thể! Người bay được cao như thế chỉ có thể là tiên nhân thôi."
Khoảng cách xa như vậy, trời cũng tối, chỉ khi vô số đèn Khổng Minh bay về hai người, những người trên mặt đất mới có thể nhìn rõ.
Hề Hành Cương ngồi bên cửa sổ tửu lâu gần đó loáng thoáng nghe được những lời này, bưng chén rượu cười khẩy, thầm nghĩ, vậy há chẳng phải nói ta là thần tiên hạ phàm.
Chàng ta chậm rãi, ung dung nhìn về phía tòa tháp, đúng lúc vào chiếc đèn khổng minh bay qua thân ảnh mảnh mai của một nữ tử.
Chàng ta luyện võ từ nhỏ, tai mắt tinh tường hơn người bình thường, đương nhiên so với đám người kia nhìn rõ hơn nhiều, quả thực trên nóc tòa tháp có một nam một nữ đang ngồi.
Tuy chỉ nhìn thấy thân ảnh mơ mơ hồ hồ, nhưng Hề Hành Cương luôn cảm thấy, dáng người mảnh mai của nữ tử kia tương đối quen.
Không thể nào?!
Chàng ta uống cạn chén rượu, đi đến bên cạnh cửa sổ, tập trung nhìn lên đỉnh tháp, nhưng không còn thấy gì nữa.
Hề Hành Cương đột nhiên có chút thất thần, chẳng còn hứng uống rượu, dứt khoát đứng dậy, rời đi.
Đám huynh đệ sau lưng không hiểu, gọi chàng ta: "Thế tử sao thế? Người bỏ đi đâu vậy?"
Hề Hành Cương không quay đầu chỉ vẫy vẫy tay ý tạm biệt.
Sau khi rời khỏi tửu lâu, chàng ta đi thẳng một mạch đến hoàng cung.
Giờ này cửa cung đã đóng.
Thị vệ thấy có bóng người gần đó, cảnh giác đi tới, vừa thấy chàng thì thở phào nhẹ nhõm, chần chờ hỏi: "Đã trễ thế này thế tử điện hạ phải vào cung sao?"
Hề Hành Cương nghiêng người, dựa vào tường: "Không vào, đang chờ người."
Thị vệ không dám hỏi lại, hành lễ xong ngoan ngoãn trở lại chỗ đứng gác.
Chàng cảm thấy hơn phân nửa là mình nhìn nhầm, nhưng không hiểu sao luôn có một sự thôi thúc vô hình xui khiến chàng đi chứng thực điều này.
Hề Hành Cương ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng, cảm thấy hành động này của mình thực sự vô vị.
Đợi khoảng nửa canh giờ, chàng ngáp một cái, cười giễu bản thân, cất bước chuẩn bị rời đi.
Vừa đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng vó ngựa đạp trên nền đá ngày càng gần.
Hề Hành Cương đứng nguyên tại chỗ, khi xe ngựa chuẩn bị đến gần cũng không chịu tránh ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "KHÔNG PHẢI CÔ NÓI THẤT TỊCH KHÔNG XUẤT CUNG SAO?"
Chàng ta luyện võ từ nhỏ, thính lực vô cùng lợi hại, nghe thấy rõ ràng Lâm Phi Lộc nhỏ giọng ra lệnh cho phu xe: "Đi mau đừng để ý đến huynh ấy!"
Hề Hành Cương:...
Chàng tức chết mất thôi, nhẹ nhàng nhón mũi chân từ cửa sổ xe ngựa nhảy vào.
Hành động này khiến Tùng Vũ và Lâm Phi Lộc đều hoảng sợ, chấn kinh.
Đến khi phản ứng lại, Lâm Phi Lộc lớn giọng mắng: "Hề Hành Cương huynh có bệnh à?"
Hề Hành Cương âm trầm nhìn chằm chằm cô: "Người vừa rồi đứng trên đỉnh tháp là muội?"
Lâm Phi Lộc mặt không đổi sắc: "Cái gì đỉnh, cái gì tháp? Huynh đang nói vớ vẩn cái gì thế? Ta nghe không hiểu.
Xuống xe đi! Ta còn phải trở về cung!"
Hề Hành Cương nhìn cô chằm chằm nửa ngày, nhìn chán nhìn chê cũng không nhìn ra chút manh mối nào trên khuôn mặt ảnh hậu cấp Oscar trong dân gian, chàng ta không khỏi có chút nhụt chí.
Lâm Phi Lộc chau mày, hung hăng nói: "Huynh không xuống ta sẽ gọi thị vệ đó."
Hề Hành Cương tức giận đến độ vươn tay định búng trán tiểu nha đầu ương ngạnh này, nhưng Lâm Phi Lộc nhanh mắt tránh được.
Chàng nghiến răng nghiến lợi một hồi, lại rầu rĩ đưa cho tiểu công chúa một chiếc hoa đăng: "Đêm nay ta chơi đối đèn thắng được, rất vất vả mới đoán trúng, cầm đi."
Lâm Phi Lộc nói: "Ta không cần, ta có rồi."
Hề Hành Cương không muốn nói nhiều, nhét hoa đăng vào tay cô: "Nhất định phải lấy."
Nói xong, nhanh chóng xoa đỉnh đầu cô vào cái mới nhảy xuống khỏi xe.
Lâm Phi Lộc nhìn hoa đăng trong tay, hồi tưởng lại câu "Rất vất vả mới đoán trúng", đáy lòng thoáng chua xót...
Sau Thất Tịch, nhiệt độ không khí dần dần mát mẻ hơn, không còn nóng nực như trước nữa.
Lâm Phi Lộc cũng không thường xuyên xuất cung như trước.
Thêm nữa đã gần đến cuối thu, hôn sự của thái tử càng ngày càng gần, trong cung ngày càng tấp nập người ra kẻ vào, Lâm Phi Lộc không muốn tạo thêm nhiệm vụ cho đội thị vệ nữa.
Là hoàng tử đầu tiên cưới thê tử trong hoàng tộc, Lâm Khuynh tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Hôn sự này với chàng ta mà nói, chỉ là con cờ gia cố thêm địa vị và quyền lực cho chiếc ghế Thái Tử mà thôi.
Người chàng ta lấy là Tư Diệu Nhiên hay Sư Diệu Nhiên không quan trọng.
Nhưng Lâm Phi Lộc lại cảm thấy dù thành gia lập thất ít nhất cũng nên có chút háo hức chờ mong với đối tượng kết hôn của mình, nếu không hôn nhân giữa hai người hoàn toàn biến thành quân cờ chính trị, quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Như thế thực sự quá đáng thương.
Vì thế mỗi ngày cô đều chạy đến Đông Cung làm bài công tác tư tưởng cho Thái tử ca ca.
Lâm Khuynh bị tiểu nha đầu quấn lấy tụng kinh đến mức đau đầu, cố ý dọa tiểu hoàng muội: "Sớm biết muội hứng thú với việc cưới gả như thế, lầm trước Đô Ngự Sử ngỏ ý nhờ ta cầu phụ hoàng hứa hôn ngũ công chúa cho đích tử nhà hắn, ta đã đáp ứng rồi."
Lâm Phi Lộc bị dọa sợ, hai mắt trừng lớn: "Cái gì Đô Ngự Sử? Cầu Hôn?" Cô mang máng nhớ ra cái gì kinh ngạc nói: "Huynh nói Nhiễm Diệp?"
Lâm Khuynh nhướng mày: "Ra là người muội quen biết từ trước, xem ra muội cũng có ý với người ta?"
Đúng là nhức đầu mà.
Coi như cô đã hiểu tại sao lần trước Nhiễm Diệp bị tẩn cho một trận ở Tử Ngọc Lâm.
Nhưng Hề Hành Cương cũng là một vấn đề khó khăn khác, vừa nghĩ đến thái dương cô đã giật lên liên hồi, Lâm Phi Lộc tiến đến kéo tay áo Lâm Khuynh sử dụng tuyệt chiêu làm nũng chi thuật: "Thái tử ca ca, nếu Hề Hành Cương đến gặp phụ hoàng cầu hôn muộn, huynh nhất định ngàn vạn lần không được đáp ứng nha."
Lâm Khuynh buồn cười nhìn cô em gái nhỏ: "Muội không thích Hề Hành Cương? Hiện giờ hắn chính là thiếu niên tướng quân tuổi trẻ tài cao, trong kinh có vô số nữ tử ngưỡng mộ hắn ta.
Cửa tướng quân phủ sắp bị bà mai khắp kinh thành san phẳng rồi kia kìa."
Thời điểm này Lâm Phi Lộc luôn biết cách nói chuyện sao cho vừa khéo léo vừa thuyết phục: "Nếu như nhiều người thích huynh ấy như vậy, chúng ta cần gì làm kẻ chia rẽ uyên ương.
Tốt nhất nên cho tất thảy thiếu nữ kinh thành một cơ hội, chuyện tốt không thể bị người hoàng thất chúng ta chiếm hết được."
Lâm Khuynh:...
Lâm Phi Lộc cầu xin nửa ngày, cuối cùng cũng lấy được lời bảo đảm của Lâm Khuynh, cục đá trong lòng rốt cuộc có thể buông xuống, lại ríu rít, vui vẻ nói về hôn sự của hoàng huynh: "Muội nghe nói mấy ngày sau tẩu tẩu sẽ vào cung thỉnh an Tổ Mẫu và Hoàng Hậu nương nương, đến lúc đó Thái tử ca ca muốn hỏi tẩu tẩu cái gì nào? Ta sẽ hỏi giúp huynh."
Lâm Khuynh chỉ cười lắc đầu: "Không cần, muội cứ đừng nhiệt tình quá dọa sợ người ta là tốt rồi."
Hỏi tới hỏi lui, cũng chẳng thay đổi được gì, hà cớ phải bận tâm nhiều.
Hè qua, thu đến, khi những chiếc lá xanh chuyển đỏ, lất phất rơi xuống thềm, cũng là lúc hơi thở của mùa thu dần trở nên rõ ràng hơn.
Và hôn lễ mong đợi nhất của Đại Lâm cuối cùng cũng đến gần.
Vào đúng lúc này Lâm Phi Lộc nhận được tin tức, Quốc quân Tống Quốc bệnh nặng khó qua khỏi.
Tin tức có thể từ Tống Quốc truyền đến nơi này được hai ngày rõ ràng là vị Quốc quân kia đã bệnh nặng được một thời gian rồi.
Khi Lâm Phi Lộc hay tin, cô đột nhiên có linh cảm rằng Tiểu Khả Ái có lẽ sắp trở về cố quốc.
Theo quy định, Chất tử được quay trở lại quốc gia của mình với điều kiện đại sứ thần của Tống Quốc đích thân cầm theo khẩu dụ của quốc vương, đến thương lượng trực tiếp và có sự đồng ý của Lâm Đế cho Chất Tử quay về.
Nhưng đợi mãi đến tận trước lễ cưới của Lâm Khuynh hai ngày cũng không thấy sứ thần nước Tống đến đón Tống Kinh Lan trở về.
Lâm Phi Lộc cảm thấy, Tống Quốc sớm đã quên nơi này còn một hoàng tử rồi.
Quốc quân lâm trọng bệnh, triều đình Tống quốc hỗn loạn, nội đấu nổi lên, phức tạp vô cùng.
Hoa sở _Cây sở còn gọi là trà mai, trà mai hoa, cây dầu chè, thường gặp ở nhiều vùng rừng núi Đông Bắc Việt Nam.
Loài này có tên khoa học là Schima superba.
Cây thuộc họ Chè – Theaceae.
Cây này có rất nhiều ở Bình Liêu, Quảng Ninh, Việt Nam.