Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Khả Liên FULL


Nói là xem qua những bức chân dung này một lượt để từ từ lựa chọn, kết quả xem đến trưa cũng chẳng chọn được ai.
Lâm Cảnh Uyên nghiêm túc phát lời thề: "Chỉ cần muội nói cho Tứ Ca biết, tên kia là ai, dù có là thần tiên trên trời, Tứ Ca cũng nhất định đánh ngất hắn đưa về đây cho muội."
Lâm Phi Lộc:...
Cuối cùng Lâm Phi Lộc đành gửi cho Nghiên Tâm một phong thư nhờ nàng ấy tìm giúp mình một vị đại hiệp tuổi trẻ tài cao, dung mạo anh tuấn, võ công cao cường, áo trắng phiêu dật trên giang hồ.
Gửi xong thư, cô đột nhiên cảm thán thấy cuộc đời kiếp này của mình bắt đầu có hơi hướng chuyển từ kịch bản cung đấu, sang kịch bản võ hiệp.

Sau này có phải sẽ cần tìm cả thế thân để tự tại ngao du giang hồ như mấy tình tiết trong phim truyền hình không?
Dăm ba cái chuyện hôn nhân này, dù ở thời đại nào cũng thật là khiến người ta phải đau đầu mà.
Không biết có phải thánh thần báo hiệu điềm hay không mà mùa đông năm nay tuyết rơi cực lớn, đến tận đầu xuân tuyết vẫn chưa tan hết.
Thời tiết lạnh giá đến tận tháng 4.

Những năm trước tầm giờ này anh đào đã nở rộ, cả kinh đô chìm trong sắc hồng rực rỡ, nhưng năm nay vì những trận tuyết lớn liên tiếp mà hầu hết các gốc đào đều mới chỉ nhú nụ nhỏ xíu.
Hai năm gần đây Lâm Đế càng ngày càng sợ lạnh, Dưỡng Tâm Điện dù đã đốt 4 chiếc lò sưởi cùng một lúc, ông vẫn run rẩy như ngồi trăng hầm băng.
Thái y xem qua nói ông bị hàn độc xâm nhập vào xương, thử thăm dò khuyên nhủ hai câu để hoàng đế ngừng sử dụng đan dược một thời gian, còn chưa nói đến câu thứ hai, đã bị Lâm Đế cầm nghiên mực ném thẳng vào trán.
Lâm Phi Lộc vừa đến ngoài cửa Dưỡng Tâm Điện đã thấy thái y che cái trán đầy máu chạy ra, thái y thấy cô, trước tiên quy củ thi lễ, sau đó mới thở dài nói: "Công chúa, mong người khuyên nhủ bệ hạ, dựa vào đan dược duy trì sức khỏe chẳng qua chỉ là trò đánh lừa cảm giác, càng dùng càng tiêu hao sinh lực nhanh chóng, tiếp tục kéo dài đến cả Hoa Đà tái thế cũng không cứu được."
Mặc dù Lâm Phi Lộc gật đầu đáp ứng nhưng bản thân cô hiểu rõ con người Lâm Đế cứng đầu, tự cho mình là đúng chắc chắn sẽ không chịu nghe lời khuyên.
Dù bây giờ bệ hạ đã phát hiện đan dược dùng lâu dài không ổn, nhưng một khi Người dừng lại, cơ thể sẽ lập tức rơi vào trạng thái hư nhược.

Thứ này giống như nha phiến, đã ăn vào thì không thể dễ dàng từ bỏ.
Lúc đi vào điện, Lâm Đế đang nghiêm mặt đọc tấu chương, thấy con gái tiến đến, sắc mặt mới thoáng dịu đi một chút.

Lâm Phi Lộc không đề cập đến việc đan dược, chỉ vui vui vẻ vẻ ngồi ăn điểm tâm, uống trà nói chuyện phiếm với ông.
Bầu không khí giữa hai cha con đang vui vẻ, thuận hòa, đột nhiên bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, nương theo đó là tiếng giáp trụ va vào nhau, rõ ràng người đến là một vị tướng sĩ, hắn ta vội vàng quỳ xuống, gấp gáp trình tấu: "Bệ hạ, mật thám báo tin."
Mật thám chính là các gian tế Lâm Đế cài cắm tại các quốc gia lân bang, vì để tránh bại lộ thân phận ngày thường cực kỳ ít truyền tin tức ra.
Một khi có tin tức, chắc chắn là chuyện lớn.
Lâm Đế đặt miếng bánh ngọt trên tay xuống, thần sắc ngưng trọng cầm lấy thư cấp báo.
Lâm Phi Lộc có chút khẩn trương, ngồi yên một bên lẳng lặng quan sát sắc mặt phụ hoàng.

Theo ánh mắt đảo qua từng dòng chữ, sắc mặt ông càng ngày càng khó coi, đến dòng cuối cùng, đôi mày ông chau lại, gương mặt trắng bệnh, dường như vô cùng phẫn nộ.
Lâm Phi Lộc ngồi sát cạnh ông, nghe được từng tiếng thở hổn hển, gấp gáp, đang định mở miệng hỏi thăm, Lâm Đế đột nhiên che ngực, hai mắt nhắm nghiền, cả người đổ xuống.
Trong điện nhất thời hoảng loạn.

Lâm Phi Lộc nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người Lâm Đế, sốt ruột ra lệnh: "Nhanh đi mời thái y."
Không đợi cô phân phó Bành Mãn đã chạy nhanh đến.
Thời điểm Thái y chạy đến Lâm Đế đã được dìu lên giường mềm.

Có điều vẫn hôn mê sâu, trán đổ mồ hôi không ngừng, tay chân lạnh buốt.

Trong lúc thái y xem bệnh, cung nhân cấp tốc thông tri cho Thái Tử và Hoàng Hậu.
Lâm Khuynh vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên Dưỡng Tâm Điện, vừa nghe tin tức tốc chạy đến, hỏi tình hình thái y: "Phụ hoàng thế nào rồi?"
Thái y nói: "Bẩm điện hạ, bệ hạ bị lửa giận công tâm, lại thêm cơ thể suy nhược dẫn đến bất tỉnh, chỉ e..."
Lâm Khuynh cả giận nói: "Đừng có ấp ấp úng úng nữa! Nói thẳng đi."
Thái y lập tức đáp: "Lâu nay bệ hạ sử dụng đan dược, khiến hàn độc xâm nhập thân thể, lần này lửa giận công tâm, dẫn đến máu chảy ngược, thậm chí cả lục phủ ngũ tạng, lần này bất tỉnh chỉ sợ không dậy nổi..."
Thân thể Lâm Khuynh thoáng chao đảo, nhìn về phía phong thư trong tay Lâm Phi Lộc: "Tại sao phụ hoàng lại bị lửa giận công tâm?"
Lâm Phi Lộc không nói một lời đưa phong thư kia cho thái tử.
Lâm Khuyên mở ra, đọc lướt, sắc mặt lập tức ngưng trọng.
Mật thám truyền thư cấp báo, nói Ung Quốc Quân đã phái hoàng tử đi sứ Tống Quốc, mục đích của chuyến này là đưa ra lời đề nghị liên quân hai nước tấn công Lâm Quốc.
Đây không phải lần đầu Ung Quốc đưa ra lời đề nghị kết đồng minh với Tống, 10 năm trước cũng đã xảy ra chuyện này.

Tuy nhiên lúc đó phản ứng đầu tiên của Tống Quốc chính là lập tức đưa Tống Kinh Lan đến Đại Lâm làm con tin, để thể hiện rõ thái độ quy phục.
Nhưng lần này, quốc chủ Tống Quốc lại chính là vị hoàng tử bị đày đi làm con tin năm nào.
Hơn nữa Tống Kinh Lan còn hung tàn, máu lạnh hơn so với lang sói hắn sẽ đưa ra lựa chọn thế nào đây?
Tại sao lại là hắn, là kẻ phải chịu bao uất hận tủi hờn, nước sôi lửa bỏng tại Đại Lâm nhiều năm qua.
Lâm Đế hoài nghi có phải hắn ôm lòng căm hận với ông, với Đại Lâm?
Ung Quốc đúng là tặc tâm không chết, nhất định phải cùng Đại Lâm ngươi sống ta chết.

Một khi Tống Quốc đáp ứng lời đề nghị, Đại Lâm sẽ lập tức rơi vào thế hai mặt giáp địch.

Tống Quốc đã không còn là quốc gia hèn nhát, mục ruỗng năm đó nữa.

Khi mà hai nước kết đồng mình, Đại Lâm rất có thể lâm vào họa diệt quốc.

Khó trách Lâm Đế vừa nhìn thấy tin này xúc động đến ngất xỉu.

Tin tức đến được tay Lâm Đế, vậy ước lượng thời gian, có lẽ hoàng tử Ung Quốc đã gặp Tống Đế.

Việc này không nên chậm trễ, Lâm Khuynh tập tức triệu triều thần tiến cung, Lâm Đế còn đang hôn mê, chàng thân là thái tử trách nhiệm vô cùng nặng nề.

Việc trước nhất chính là thương nghị cách hóa giải việc này.
Trong cung bầu không khí nhất thời trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết.
Lâm Phi Lộc cầm bức thư trên tay lật qua lật lại nhiều lần, suy nghĩ xem khả năng Tống Kinh Lan đáp ứng Ung Quốc khoảng bao nhiêu phần trăm.
Nhưng càng nghĩ, cô càng phát hiện, mình không dám chắc.
Chàng ấy sớm đã không còn là cậu thiếu niên vô hại năm đó trưởng thành cùng cô trong hoàng cung Đại Lâm này nữa rồi.
Con người Lâm Phi Lộc xưa nay vẫn rất thực tế, dù kiếp trước hay kiếp này cô đều chưa từng tin chuyện anh hùng cần mỹ nhân không cần giang sơn.

Huống hồ cô không nắm chắc được phân lượng của mình trong lòng chàng, chuyện nữ nhi thường tình so sao được với quyền thế cùng giang sơn vạn dặm.
Thời điểm Lâm Khuynh cùng triều thần căng thẳng thảo luận đối sách ở chính điện, cô vẫn túc trực bên cạnh Lâm Đế, tại Dưỡng Tâm Điện.
Cuối cùng triều thần nhất trí gấp rút cử sứ thần đến Tống Quốc, dù biết có khả năng Tống Đế hiện tại vô cùng căm hận Đại Lâm, cũng hiểu không chừng ngay lúc này đây Tống Đế đã chấp nhận ký hiệp ước liên minh với Ung Quốc.

Nhưng việc ưu tiên nhất hiện nay chính là ngăn chặn hiệp ước này được lập thành.
Cùng lúc đó, truyền tin khẩn cấp đến Hề đại tướng quân cùng các tướng sĩ trấn thủ biên cương, đề cao cảnh giác, luôn trong tư thế sẵn sàng tùy thời chiến đấu.
Bên này Đại Lâm cấp tốc bố trí đoàn sứ thần, bên kia hoàng tử Ung Quốc quả nhiên đã đến Tống Quốc.
Đại bộ phận Ung Quốc là thảo nguyên, dân cư chủ yếu là du mục, người dân nơi đây đều lớn lên trên lưng ngựa, thông thạo kỵ xạ, nhưng bởi vì bị ngăn cách bởi hai lằn rãnh trời tự nhiên tạo: một là sông Hoài hung hãn và hai là núi Ung hiểm trở, cho nên bọn họ không cách nào cầm quân xuống xâm chiếm vùng đất Trung Nguyên màu mỡ này được.

Hiện tại vào lãnh thổ Tống Quốc, nhìn thổ nhưỡng giàu có, tài nguyên phong phú, dồi dào trước mắt đúng là hâm mộ đến chảy máu mắt.
Có điều so với Tống Quốc, bọn họ mơ ước có được Đại Lâm hơn.
Thứ nhất xét về vị trí địa lý, họ và Đại Lâm là hai nước tiếp giáp, phần lãnh thổ Ung Lâm còn cách Tống Quốc khá xa.
Thứ hai chính là mối thù truyền kiếp giữa Ung Lâm.

Người Ung là dân tộc phi thường bao che tộc nhân lại thù dai nhớ lâu.

Trận đồ sát tộc nhân Ung Quốc năm đó của Đại Lâm, máu chảy thành sông, ba ngày sông, suối vẫn nhuộm màu đỏ thẫm, trận thảm sát ấy vĩnh viễn trở thành thù hận trong lòng họ.
Lần này hoàng tử Ung Quốc đích thân đến trình thư liên minh, có thể nói thái độ của Ung Quốc chủ đối với lần thương thảo này cực kỳ chân thành.


Đứng trên cương vị của Tống Quốc Tân Đế bọn họ cảm thấy hắn ta chẳng có lý do gì để cự tuyệt.
Theo họ, hắn ta nhiều năm sống kiếp con tin tại Đại Lâm, chẳng khác nào cầm tù.

Bây giờ Tống đế có cơ hội rửa mối nhục năm đó, công phá nhà tù đã giam cầm, nhục mạ hắn nhiều năm, há có thể cự tuyệt?
Hoàng tử Ung Quốc với niềm tin như vậy phấn khởi tiến vào Tống Quốc.

Vì cảm thấy lần kết liên minh này chắc chắn thành công nên y vô cùng bình thản, vui vẻ tận hưởng sự tiếp đãi nồng hậu của quan viên tại Hồng Lư Tự, chờ Tống đế sớm triệu kiến.
Không ngờ tới lần chờ đợi này kéo dài một mạch 7 ngày.

Tống đế như thể đã quên lãng mất vị sứ thần nước Ung như hắn, một chút phản ứng cũng chẳng có.
Hoàng tử Ung quốc bắt đầu đứng ngồi không yên, liên tiếp ngỏ ý với quan viên tiếp đãi bọn họ truyền đạt ý muốn được diện kiến Tân Tống Đế.

Lại kéo dài thêm 3 ngày, trong cung mới truyền đến ý chỉ tuyên Hoàng Tử nước Ung vào yết kiến.

Nhưng mà trong khoảng thời gian giữ thái độ không mặn không nhạt kia cũng đủ để đánh sập sự tự tin thái quá của Hoàng Tử Ung Quốc.
Sớm nghe nói Tống đế đời trước hoang dâm vô độ, hoàng cung cực kỳ xa hoa tinh lệ, mỹ nhân phi tử nhiều như mây, đến cả cung nữ cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Hoàng tử Ung Quốc sớm đã háo hức muốn tận mắt chứng kiến một phen, đoạn đường tiến cung này hắn ta đương nhiên quan sát kỹ càng, đánh giá xung quanh tỉ mỉ.
Quả nhiên hoàng cung Tống quốc hoa lệ, đẹp mắt, nhưng bầu không khí lại hết sức sâm nghiêm.

Cung nhân trong cung đều cúi đầu, hạ thấp tầm mắt cực kỳ cẩn thận, nghiêm túc.

Quan lại đi lại trong thâm cung nghiêm cẩn, ngưng trọng, cảm giác như đến thở cũng không dám thở lớn.
Cung nhân đưa hắn ta cùng tùy tùng đến trước cửa điện, sau đó quy củ lui xuống, bên trong truyền đến một thanh âm trầm, khàn: "Tuyên, Hoàng Tử Ung Quốc yết kiến.
Hoàng tử Ung Quốc vượt qua cửa điện, xuyên qua một hành lang dài sâu hun hút, lại đi qua một cách cửa lớn sâm nghiêm, vòng qua mấy bình phong cao nhất, rốt cuộc mới đến được nội điện, nhìn thấy vị Tân Tống Đế trong truyền thuyết.
A...!đúng là vô cùng kinh ngạc.
Quá trẻ.
Không những trẻ, còn cực kỳ anh tuấn, nếu không phải hắn vô tình chạm vào đáy mắt sắc lạnh, lăng lệ, nham hiểm của người kia, chỉ sợ sẽ nhầm tưởng y chỉ là một công tử văn nhã, trói gà không chặt.
Người kia một thân hoa phục đen huyền, phía trước thêu long văn bằng chỉ vàng, cổ áo viền đỏ sậm, thản nhiên ngồi trên ghế, lại khiến cho người ta có một cảm giác áp bách không thở nổi.
Hoàng tử Ung Quốc đột nhiên hiểu ra vì sao trong cung lại có bầu không khí như vậy.
Hắn dựa theo đúng quy củ hành lễ, nói rõ ý đồ đến, lại trình bức thư chính tay Ung Quốc Chủ viết.

Tống Kinh Lan hất tay, Thiên Đông đứng bên cạnh lập tức đi xuống cầm thư dâng lên.
Tống Kinh Lan mở quyển trục, nhìn qua hai lần, cười như không cười nói: "Các ngươi muốn cùng Cô kết liên minh, vậy thành ý là gì?"
Hoàng Tử Ung Quốc nghe xong, lập tức hí hửng đáp: "Bệ hạ ta có một hoàng muội, là viên minh châu của Thảo Nguyên Ung Quốc chúng ta, nay xin nguyện giao viên minh châu này về tay bệ hạ.


Tống Tấn vĩnh kết là chuyện tốt đẹp."
Tống Kinh Lan nhướn lông mày, đặt quyển trục lên bàn trà, hơi ngả người về phía sau, không nhanh không chậm đáp: "Đáng tiếc."
Hoàng tử Ung Quốc lập tức lo lắng: "Có gì đáng tiếc thưa bệ hạ?"
Tống Kinh Lan cười nhạt: "Đáng tiếc Cô không thích nữ sắc, vô phúc cảm nhận vẻ đẹp của minh châu."
Hoàng Tử Ung Quốc sửng sốt hồi lâu, đầu óc xoay chuyển rất nhanh lập tức nói: "Bệ hạ đem hoàng muội gả cho nam tử thảo nguyên chúng ta cũng tốt.

Hai nước liên minh, chữ Thành đi đầu.

Nếu bệ hạ nguyện ý cùng chúng ta liên thủ tấn công Đại Lâm, sau này chia thành mà trị, chung sống hòa bình, há không phải một viễn cảnh tốt đẹp vô cùng hay sao?"
Hắn đã là sứ thần đại diện Ung Quốc, đương nhiên không thể không chuẩn bị một đống lý do hợp lý để thoái thác.

Thái độ của Tống Đế vẫn vô cùng hữu hảo, Ung hoàng Tử cảm thấy việc kết minh lần này 10 phần chắc 9.
Thao thao bất tuyệt nói hơn nửa canh giờ, hắn tràn ngập mong đợi hỏi: "Bệ hạ người cảm thấy thế nào?"
Tống Kinh Lan chống đầu, mắt hơi khép lại tỏ vẻ suy nghĩ, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Cô suy tính một chút."
Hoàng tử Ung Quốc lập tức sốt ruột: "Bệ hạ, cơ bất khả thất (*), hiện tại hoàng đế Đại Lâm đang trúng hàn độc mê man bất tỉnh, mạng sống không còn bao lâu, người Trung Nguyên các ngài không phải có câu, thừa dịp yếu bệnh mà đòi mạng, lúc này không xuất kích còn chờ đến khi nào?"
(*) Cơ bất khả thất, thất bất tái lai – 机不可失,失不再来 – jī bù kě shī,shī bù zài lái (cơ hội không thể bỏ qua, bỏ qua cơ hội sẽ không đến lại nữa).
Tống Kinh Lan lúc này mới híp mắt nhìn thẳng Hoàng Tử Ung Quốc lạnh lùng hỏi: "Đan dược? Hàn độc? Tại sao ngươi biết cái này?"
Hoàng tử Ung Quốc tỏ vẻ kiêu ngạo: "Tên đạo sĩ chế đan kia chính là người của chúng ta.

Ta sao có thể không biết.

Bệ hạ chúng ta đã bố trí từ lâu, đừng phía trước xem như đã trải phẳng, bây giờ mời bệ hạ cũng chúng ta hưởng thụ con mồi béo bở Đại Lâm này.

Đây chính là thành ý của Ung Quốc."
Tống Kinh Lan nhướng đuôi lông mày, lại cầm quyển trục kia lên xem lại lần cuối, cười nhạt một tiếng nói: "Việc liên quan đến quốc vận, Cô muốn cùng triều thần thương nghị lại, sau đó sẽ cho Tam hoàng tử một câu trả lời chắc chắn."
Hoàng Tử Ung Quốc cảm thấy chuyện này phân nửa đã thành công, cao hứng gật đầu: "Được, chúng ta chờ tin tức tốt từ bệ hạ."
Chờ hắn rời đi, Tống Kinh Lan chống một tay lên thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần, trong điện lại càng tĩnh lặng đến đáng sợ.

Thiên Đông cũng không dám thở lớn, chỉ sợ quấy rầy bệ hạ.
Không biết qua bao lâu, Tống Kinh Lan mới đột nhiên mở miệng hỏi: "Bên Đại Lâm thế nào rồi?"
Thiên Đồng cung kính đáp: "Lâm Đế bệnh nặng, Thái Tử giám quốc, sứ thần Đại Lâm đã vượt sông Hoài, vừa nhập cảnh nước ta."
Tống Kinh Lan mở mắt, cúi đầu sửa sang lại áo bào, nhàn nhạt nói: "Tuyên cữu cữu và Uy Vũ tướng quân tiến cung."
Thiên Đông lập tức lui xuống, truyền ý chỉ cho tên thái giám truyền tin, rồi quay lại bên cạnh Tống Kinh Lan, hắn ta cẩn thận nuốt nước bọt, hỏi nhỏ: "Bệ hạ, người định đi sao?"
Tống Kinh Lan hơi nheo mắt: "Ngay cả Ung Quốc cũng biết nhân lúc lão bệnh đòi mạng lão..."
Chàng dừng lại một chút, ngón tay lướt nhẹ qua lông mày: "Huống chi thứ Cô muốn không phải mạng của lão ta.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận