Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thư Tới Thập Niên 80


Bây giờ có một cô em chồng khác rồi, đối phương còn cùng một phe với Thái Xuân Lan nữa, sau này một mình cô ta thì làm sao nói lại hai người kia chứ.

Đồng Tuyết Lục nhìn thấy Trần Nguyệt Linh nhíu chặt mày lại thì vỗ lên bả vai của cô ấy rồi xoay người rời đi.

Trên gương mặt trắng nõn nở một nụ cười tươi rói.

Đồng Chân Chân trùng sinh để báo thù, cô sẽ phải tìm chuyện làm cô ta bận rộn mới được.

Như thế thì cô ta mới không có thời gian tìm cô gây phiền phứcDựa theo trí nhớ, Đồng Tuyết Lục đi vào cửa lớn của sân chính.

Nhà họ Đồng sống cùng nhau ở sân sau, cả nhà điều là nhân viên cán bộ.

Ba Tống là cục trưởng cục dầu khí của Tổng cục hậu cần quân giải phóng nhân dân, còn mẹ Tống chính là người đứng đầu của liên đoàn phụ nữ.

Những người khác trong nhà họ Đồng đều công tác chung đơn vị với nhau.


Gia đình như vậy ở bối cảnh hiện đại cũng rất có mặt mũi, chằng trách nguyên chủ mặt dày mày dạn không muốn rời đi.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy vui mừng vì không gặp phải đám bác gái trong suốt dọc đường đi.

Kết quả.

Mới vừa đi tới cửa sân chính, tiếng “cọt kẹt” của chiếc xe đạp phượng hoàng vang lên, dừng lại trước mặt cô không đến nửa mét.

Giống như vật cản ngăn đường đi của cô.

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu nhìn lên.

Đập vào mắt mình là một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi đang mặc quân phục, tóc thắt bím to, đứng ở cổng lớn tỏa sáng như ánh mặt trời.

Hình như khi đối phương nhìn cô thì hơi ngạc nhiên một chút, lập tức ánh mắt sáng rực lên: “Đồng Tuyết Lục, không phải mày bị đuổi khỏi nhà họ Đồng sao? Ha ha! Lúc trước không phải mày đã từng nói nhà họ Đồng không nỡ bỏ mày à?”Sản phẩm của mày.

Sản phẩm tốt của mày đó.

Giọng điệu này không quá hả hê cho lắm.

Người trước mắt này chính là Phương Tĩnh Viện, em gái vị hôn phu của nguyên chủ tên là Phương Văn Viễn.

Phương Văn Viễn lớn lên vừa đẹp trai lại lịch sự, nguyên chủ si mê anh ta điên cuồng, vì anh ta mà xém vào tù mấy lần.

Phương Tĩnh Viễn không muốn nguyên chủ làm chị dâu của mình nên không ít lần ở giữa chia cắt quan hệ.

Mà nguyên chủ cũng không phải là người giỏi kìm nén sự tức giận nên hai người này thường xuyên giống như gà đen chọi nhau.


Tuy nhiên đó là nguyên chủ, Đồng Tuyết Lục không muốn làm chị dâu của cô ấy.

Cô nhìn Phương Tĩnh Viên một cách khinh thường rồi đi vòng qua người của cô ấy.

“! ”Cảm giác bị khinh bỉ ùa đến!Lúc Đồng Tuyết Lục đi qua, Phương Tĩnh Viện đưa tay ra bắt lấy cánh tay của cô: “Đồng Tuyết Lục, mày bị điếc à, tao nói với mày mà mày không nghe thấy sao?”Đồng Tuyết Lục dừng bước, ánh mắt rơi trên vầng trán của cô ấy.

Phương Tĩnh Viện rất mẫn cảm với cái đầu của cô ấy: “Mày nhìn cái gì vậy, mày muốn nói cái đầu của tao rất lớn đúng không?”Đầu của cô ấy rất to, từ nhỏ Đồng Tuyết Lục đã đặt cho cô ấy cái biệt danh như vậy.

Cái gì mà cái xác não to, cây su hào, con nít đầu to, còn quá hơn gọi cô ấy là cá vàng đầu hổ.

Rất tức giận!Người gác cổng cười toe toét nói: “Tiểu Lục cười cô là cái xác đầu to cũng không phải ngày một ngày hai rồi, không sai đâu, cô ấy có ý này đó.

”Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp trả lời: “! ”Đại gia, có thể đừng làm phiền tôi được không?Mặt Phương Tĩnh Viện đỏ bừng lên: “Mẹ tao nói người có đầu to chính là người thông minh và có phúc khí, mày muốn còn không được đấy!”Cô ấy cho rằng nhất định Đồng Tuyết Lục sẽ xéo xắt trả lời lại, ai ngờ một lúc sau chỉ thấy đôi môi đỏ mọng cong lên, bên khóe miệng hiện ra một cái lúm đồng tiền và nói: “Cô nói không sai, những người đầu to đều thông minh như nhau.

”Phương Tĩnh Viện: ???Đồng Tuyết Lục này hôm nay bị cái gì vậy? Sức chiến đấu kém thì thôi đi, bây giờ còn khen ngợi cô ấy nữa là sao chứ?Cô ấy giương cằm lên: “Mày đang có ý đồ gì đó đúng không? Đừng tưởng rằng nói vài câu tốt đẹp thì tao sẽ buông tha cho mày!”Cô ấy và Đồng Tuyết Lục cấu xé nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng mà Đồng Tuyết Lục rất ranh ma, mỗi lần như vậy người bị mắng luôn là cô ấy.

Lần này Đồng Tuyết Lục bị đuổi ra khỏi nhà họ Đồng như vậy thì đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nên cô ấy sẽ không buông tha một cách dễ dàng như vậy đâu.

Đôi mắt của Đồng Tuyết Lục đang đánh giá khuôn mặt của cô ấy, từ từ nói: “Ngũ quan của cô rất đối xứng, coi như có tám phần xinh đẹp rồi, chỉ là kiểu tóc này không thích hợp với cô nên nhan sắc của cô giảm bớt hai phần.


”Phương Tĩnh Viện: ???Nhất thời cô ấy không biết phản ứng như thế nào, nghĩ muốn lấy tĩnh chế động, để xem kế tiếp Đồng Tuyết Lục phun ra thêm cái gì.

Kết quả.

Đồng Tuyết Lục không nói gì cả!Cô rút tay của mình về, rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Aaa, tức quá!Đồng Tuyết Lục mang theo túi du lịch đến nhà ga.

Trở thành trà xanh nhiều năm như vậy, NPC công kích đã trở thành một loại kỹ năng bị động, nếu nhìn thấy sẽ không thể buông tha được.

Mặc dù Phương Tĩnh Viện có tính tình của cô cả nhà giàu có nhưng không phải loại người hư hỏng, quan trọng chính là thế hệ thứ hai của nhà quan chức.

Ba cô ấy chính là Bộ trưởng quân nhu Tổng cục hậu cần, chức vụ còn cao hơn cả ba Đồng, chức vụ như vậy dĩ nhiên chính là người muốn công kích.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận