Siêu Cấp Võ Thánh


Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 112: Tìm Hắc Long hội gây sự

Những tên bảo an này chẳng qua chỉ hơn người bình thường một chút, bọn họ cũng không có công phu gì cả, đa phần dựa vào hình thể và sức lực đi hù dọa người khác, mà những người như vậy, sao có thể là đối thủ của Vu Thiên. Cho nên Vu Thiên vừa ra tay, mấy tên bảo an này chưa kịp nhìn rõ trời trăng ra sao đều đã ngã lăn ra đất, hôn mê từ đời nào không hay.
Vu Thiên cũng biết đám bảo an này chưa chắc đã biết chuyện gì, nên ra tay không quá độc ác, chỉ đánh ngất bọn họ mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy ở lầu hai đang đứng một người, ngay lập tức trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ hung dữ.
Vu Thiên biết người này, gã ta chính là quản lý hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ. Lần trước Vu Thiên đã thấy qua gã một lần. Giờ lại nhìn thấy gã đang đứng trên lầu gọi điện thoại cầu cứu, Vu Thiên sao có thể cho gã cơ hội trốn chạy, khẽ nhún người, thân thể hắn tức thì bay lên trên không 4 đến 5 mét, trực tiếp nhảy tới bên người tay quản lý này. Tiện chân đá ra một cước, người này lập tức bay ra xa.
Lực lượng một cước này không lớn, ít nhất Vu Thiên cho là như vậy. Thế nhưng không ngờ chỉ một cước này thôi, đã đá bay tên kia ra xa ba đến bốn mét, điện thoại trong tay gã không biết đã văng đi đâu rồi.
- A! Xin anh hùng tha mạng, xin hãy tha mạng cho tôi.
Tay quản lý kia phản ứng cũng rất nhanh, mặc kệ cảm giác đau đớn trên người, gã chỉ một mực dập đầu cầu xin Vu Thiên tha thứ.
- Tha mạng? Mày nói xem sao người Hắc Long hội bọn mày cứ bám theo tao không tha vậy, lần trước tao đã cảnh cáo một lần, không nên đụng tới người bên cạnh tao, không ngờ chúng mày không chịu nghe.

Vu Thiên nói xong, nhẹ giơ chân lên giẫm một cước xuống tay tên quản lý này.
- Á!
Gào lên một tiếng đầy đau đớn, tên quản lý phát hiện tay trái của mình đã bị Vu Thiên đạp nát, sớm không còn hình thù gì.
- Anh hùng, xin hãy tha mạng, tôi thực sự không làm việc này.
Phải công nhận ý thức tự chủ của con người quả nhiên rất mạnh, tuy rằng tay đứt ruột xót, tay đã bị người giẫm nát như thế, nhưng tên quản lý không ngờ vẫn còn chưa ngất đi, ngược lại vẫn còn có thể cầu xin tha thứ, loại năng lực này quả thật khiến người khác không thể khinh thường.
- A, mày cũng không biết hả. Thế thì đơn giản thôi, mày ngay lập tức gọi điện cho người của Hắc Long hội, để bọn chúng lập tức tới hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ, tao ở đây chờ chúng. Đương nhiên, nếu mày không chịu gọi, tao cũng không bắt bẻ, chỉ giẫm nát nốt tay phải của mày, ày chân chính biến thành phế nhân.
Tên quản lý hiện giờ hận không thể ngất đi ngay lập tức, như vậy chuyện gì cũng không cần biết, biết đâu tên sát thần Vu Thiên này có thể tha ình một mạng. Chẳng qua lời kế tiếp của hắn khiến gã không dám ngất đi. Gã biết tuy mình đã mất một tay, nhưng chỉ cần còn tay phải, gã vẫn có thể làm được rất nhiều việc. Thế nhưng nếu chọc giận tên Vu Thiên này, hắn phế nốt tay kia của mình, thì mình sẽ thành phế nhân đúng như lời hắn nói, chẳng có chút giá trị nào nữa.
Tên quản lý tất nhiên không muốn thành phế nhân, gã không chút do dự gật đầu lia lịa nói.
- Anh hùng xin cứ yên tâm, tôi lập tức gọi điện thoại cho người Hắc Long hội, để bọn họ tới đây.
Vừa nói, tên quản lý kia bắt đầu tìm kiếm điện thoại của mình.
Vu Thiên khẽ cúi xuống, nhặt lấy chiếc di động của tên quản lý, đưa tới bên cạnh gã.
- Đừng có cứng đầu với tao, nếu không tao có thể đảm bảo, không chỉ phế hai tay mày đơn giản như vậy đâu.

- Hiểu, tôi hiểu.
Tên quản lý kia đã sớm chảy mồ hôi ướt sũng người, gã đã từng chứng kiến qua vẻ hung ác tàn nhẫn của Vu Thiên, đương nhiên không còn dám ra vẻ. Hiện tại trừ gọi điện thoại cho chủ nhân là Hắc Long hội ra, gã chẳng còn cách nào khác.
Chỉ dùng tay phải, tên quản lý bấm gọi tới một dãy số. Điện thoại vừa có người nhận, gã lập tức khóc lóc nói:
- Ngài Quản Nguyên Trực, tên Vu Thiên kia đã tới hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ của chúng ta rồi, hắn nói muốn gặp các ngài. Hắn còn nói, nếu các ngài không đến, hắn sẽ hủy đi hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ, sau đó tìm chúng ta tính sổ.
Tên quản lý vừa nói xong mấy lời này, lại nghe thấy Vu Thiên lên tiếng.
- Nói cho hắn ta biết, không nên báo cảnh sát, nếu không tao không ngại giết tất cả mọi người trong phân bộ Hắc Long hội ở thành phố Trung Sơn. Mày biết tao có năng lực như vậy.
- Đúng, đúng!
Liên tục gật đầu với Vu Thiên, sau đó tên quản lý lại nói vào trong điện thoại.
- Vu Thiên còn nói, chúng ta không được báo cảnh sát, nếu không hắn sẽ giết tất cả người trong phân bộ Hắc Long hội.
- Phế vật, phế vật, mày chờ ở đó, tao tới ngay.
Quản Nguyên Trực vừa nghe thấy tên quản lý thông báo, tức giận dập máy.
Sau khi cúp điện thoại, hắn sững sờ một chút, sau cùng vẫn quyết định đi gặp Vu Thiên. Hắn rõ ràng mình có rất nhiều đối thủ ở thành phố Trung Sơn, Vu Thiên giờ không biết mình đang ở đâu, chẳng qua vì không ai biết hắn đang tìm mình, nếu có người có âm mưu đưa địa chỉ cho Vu Thiên, sẽ càng thêm bất lợi ình, cho nên hắn quyết định chủ động đi gặp Vu Thiên, như thế còn khá hơn so với việc bị người giết tới tận cửa.

Đã có quyết định, lập tức Quản Nguyên Trực gọi một cuộc điện thoại.
- Gọi Điền Trung Nhất Lang và Thạch Điền Chương Lục tới phòng làm việc của tôi, đồng thời gọi toàn bộ trung nhẫn trong phân bộ chúng ta tới, tôi có việc cần dùng.
Vu Thiên chờ gần 40 phút ở hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ, mới thấy Quản Nguyên Trực mang theo chừng hai mươi người hùng hùng hổ hổ tiến vào trong hộp đêm.
Vu Thiên đứng trên tầng hai thấy cuối cùng chính chủ cũng đã ra mặt, hắn không khách khí phi thân nhảy xuống, thả người đứng đối diện với Quản Nguyên Trực tầm năm, sáu mét.
- Bọn mày cuối cùng cũng chịu tới.
- A, vị này hẳn là Vu Thiên tiên sinh phải không.
Đây là lần đầu tiên Quản Nguyên Trực trực tiếp nhìn thấy Vu Thiên, cho nên hắn không khỏi đánh giá một phen. Không thể không nói, Vu Thiên làm cho người ta cảm giác hắn còn rất trẻ, dường như chỉ là một học sinh, một thằng nhóc chưa đủ 18 tuổi mà thôi. Nhưng Quản Nguyên Trực không dám xem thường Vu Thiên, bởi hắn biết Vu Thiên có công phu không hề giống với tuổi của hắn, đã tới mức xuất thần nhập hóa.
- Mày là Quản Nguyên Trực sao?
Khi Quản Nguyên Trực đánh giá Vu Thiên, Vu Thiên cũng đồng thời đánh giá lại gã. Người này không cao, có chòm râu cá trê, mặc trang phục điển hình của người Đông Dương. Đặc biệt là cặp mắt nhỏ ti hí kia, khiến cho người khác vừa nhìn đã biết đây là người rất có tâm kế.
- Đúng, tôi chính là Quản Nguyên Trực, không biết hôm nay Vu tiên sinh gọi tới là có ý gì, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm hay không.
Quản Nguyên Trực ỷ vào bên cạnh mình có nhiều cao thủ, nên hắn cũng không quá e ngại Vu Thiên, thậm chí còn muốn dùng khí thế áp đảo Vu Thiên.
Thế nhưng hắn tính sai rồi, Vu Thiên là ai cơ chứ, sao có thể sợ chút khí thế nho nhỏ đó của Quản Nguyên Trực.
- Hiểu lầm sao? Tao không biết cái gì gọi là hiểu lầm, nói chung tao chỉ biết người của Hắc Long hội bọn mày muốn bắt bạn bè của tao. Mà đây chính là chứng cứ.
Vừa nói chuyện, Vu Thiên tiện tay vung lên một cái, lệnh bài long tự đen kịt thẳng tắp bay về phía Quản Nguyên Trực.

- Phó hội trưởng cẩn thận.
Điền Trung Nhất Lang thấy động tác này của Vu Thiên, gã tưởng Vu Thiên dùng ám khí gì đó, nên vội vàng lao tới bên cạnh Quản Nguyên Trực, đẩy Quản Nguyên Trực sang một bên, dùng thân mình chắn lại vật Vu Thiên phi tới.
Khẽ vươn tay cầm, cũng bởi Vu Thiên căn bản không dùng sức, nên Điền Trung Nhất Lang dễ dàng bắt được vật này. Cảm thấy vật này có chút quen mắt, Điền Trung Nhất Lang cúi đầu nhìn kỹ lại, lúc này mới nhìn ra hóa ra trong tay gã là một tấm lệnh bài long tự Hắc Long hội bình thường mà thôi.
Chẳng qua bởi Điền Trung Nhất Lang quá cẩn thận, cho rằng Vu Thiên sẽ làm hại Quản Nguyên Trực, cũng vì quá khẩn trương mà sinh ra hiểu lầm. Đồng thời gã còn dùng lực đẩy Quản Nguyên Trực ra, mà Quản Nguyên Trực căn bản không có chuẩn bị trước, nên bị gã dễ dàng đẩy qua một bên. Đợi tới khi Quản Nguyên Trực thấy trong tay Điền Trung Nhất Lang chỉ là một khối lệnh bài, gã rất tức giận trừng mắt nhìn Điền Trung Nhất Lang, sau đó quay về phía Vu Thiên hỏi:
- Sao? Vu tiên sinh chẳng lẽ chỉ bằng vật này, liền cho rằng Hắc Long hội chúng ta muốn đối phó với bằng hữu của ngài?
- Thế nào? Vật này không phải của Hắc Long hội bọn mày sao?
Vu Thiên nghĩ Quản Nguyên Trực nói dối, cười hắc hắc.
- Đương nhiên vật này là của Hắc Long hội chúng tôi, thế nhưng cũng không loại trừ khả năng người khác lấy của thủ hạ tôi rồi vu oan giáng họa. Cho nên hiện tại tôi muốn hỏi Vu tiên sinh một chút, nếu chúng tôi làm việc này, ngài muốn thế nào? Và nếu chúng tôi không làm, thì ngài cũng định tính sao?
Quản Nguyên Trực vẫn là tương đối quen thuộc mấy loại chuyện này. Nhiều tin tức đều cho thấy công phu Vu Thiên rất cao, vậy tốt nhất nên chuẩn bị trước đường lui. Quản Nguyên Trực tất nhiên không dám thừa nhận, chỉ dò hỏi ý tứ của Vu Thiên.
Vu Thiên hừ lạnh nhìn Quản Nguyên Trực, kiên định nói
- Nếu là bọn mày làm, thì tao sẽ diệt trừ tất cả người của phân bộ Hắc Long hội ở thành phố Trung Sơn.
Vu Thiên vừa nói ra mấy lời này, một người đàn ông phía sau Quản Nguyên Trực tức thì xông ra.
- Thằng nhóc, miệng mày cũng ghê gớm thật đó, chẳng lẽ mày cho rằng chỉ bằng mình mày cũng có thể tiêu diệt phân bộ Hắc Long hội bọn tao sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận