Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 121: Nhờ Vu Thiên trợ giúp.
Nguồn dịch: Dịch giả - conandoyle1912
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
: 7788xiaoshuo
- Chắc hẳn là có tác dụng, chí ít chị cho là vậy.
Lương Mộc Lan kỳ thực cũng không biết nhiều về công phu thực sự của Vu Thiên, thế nhưng không hiểu vì sao, Vu Thiên mang tới cảm giác an toàn cho cô, đến mức cô cho rằng chỉ cần có mặt Vu Thiên, cô sẽ không còn sợ hãi chuyện gì nữa.
- A, là vậy sao.
Nghe thấy lời của Lương Mộc Lan, Triệu Đan Đan cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng cuối cùng cô lại có chút do dự, ấp úng nói:
- Thế nhưng tên Vu Thiên này cũng không tốt bụng lắm đâu, muốn nhờ hắn làm loại chuyện này, em thực sự không làm được.
Lương Mộc Lan bất lực nhìn Triệu Đan Đan:
- Chị nói này Đan Đan, em còn chưa thử sao đã biết kết quả rồi? Biết đâu Vu Thiên vốn có ấn tượng rất sâu với em rồi, chỉ cần em mở miệng, có khi hắn lại chấp nhận luôn ấy chứ.
Đây đương nhiên chỉ là lời Lương Mộc Lan cổ vũ Triệu Đan Đan mà thôi, kỳ thực trong lòng cô cũng không nắm chắc, không dám đoán trước.
Nhưng Triệu Đan Đan sau khi nghe thấy lời Lương Mộc Lan, lập tức mở to hai mắt.
- Thật sao? Chị Mộc Lan, chị thật cho là vậy sao?
Nhìn ánh mắt kích động của Triệu Đan Đan, Lương Mộc Lan có chút không biết nói gì. Vốn là cô phái Triệu Đan Đan đi quyến rũ Vu Thiên, nhưng hiện giờ hình như là Vu Thiên đã lấy mất trái tim nhỏ của cô cô này rồi. Nếu đúng là vậy, cô bé Triệu Đan Đan luôn mắt cao hơn đầu này thật sự đã rơi vào lưới tình.
Triệu Đan Đan cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ vừa nghe thấy lời của Lương Mộc Lan, nghĩ xem có đúng giống như lời Lương Mộc Lan nói hay không, rằng Vu Thiên kỳ thực đã chú ý tới mình. Người rơi vào ái tình chính là vậy, khi yêu thường thích để tâm tới mấy chuyện vụn vặt. Khi một cô gái thích một người, cũng sẽ nghĩ xem đối phương có thích cô không, như Triệu Đan Đan hiện giờ cũng bắt đầu hoài nghi Vu Thiên có thích mình không.
Có suy nghĩ này, Triệu Đan Đan đã có chút đứng ngồi không yên. Cô lập tức đứng lên, quay sang Lương Mộc Lan nói.
- Chị Mộc Lan, em đi tìm Vu Thiên luôn đây, hắc hắc, chị yên tâm đi, em sẽ thuyết phục được hắn.
Nhìn Triệu Đan Đan đã khôi phục lại tự tin và thong dong ngày xưa, Lương Mộc Lan bất đắc dĩ lắc đầu. Người ta hay nói ái tình có thể làm một người trở nên mù quáng ngốc nghếch, hy vọng Triệu Đan Đan đừng giống vậy.
Triệu Đan Đan sau khi rời khỏi chỗ Lương Mộc Lan, tiến thẳng tới đại học Trung Hoa, vừa vào vườn trường chưa được bao lâu, đã thấy Vu Thiên đang đi cùng một nam một nữ.
Nhìn từ đằng xa, đã thấy nam kia tiêu sái, nữ kia mỹ lệ. Thế nhưng trong mắt Triệu Đan Đan lúc này, ngoại trừ Vu Thiên đã không còn ai khác.
- Vu Thiên, Vu Thiên.
Còn cách rất xa, nhưng Triệu Đan Đan đã lớn tiếng kêu lên, chẳng có chút dáng vẻ thục nữ chút nào.
Đối với Triệu Đan Đan cứ luôn như vậy, Vu Thiên đã quen rồi, nhưng Trương Xảo Nhi và Lý Hưng Quốc đang đi cùng Vu Thiên quả thật bỗng ngẩn ra. Trong mắt Trương Xảo Nhi nhìn Triệu Đan Đan tràn đầy ước ao, cô cô này cũng thật xinh đẹp.
Thế nhưng ánh mắt nhìn Triệu Đan Đan nhìn Trương Xảo Nhi đã có chút bất thiện, cô cho rằng Trương Xảo Nhi sẽ là đối thủ của mình, muốn đoạt Vu Thiên với cô. Cho nên trong khi cô nhìn Trương Xảo Nhi, cũng đồng thời vươn tay ôm lấy một bên tay Vu Thiên, sau đó cười nói với hắn:
- Anh đi đâu vậy, em tìm anh cả buổi rồi đấy.
- Buông tay ra.
Vu Thiên không có chút thương hương tiếc ngọc nào, hắn vô cùng rõ Triệu Đan Đan là người thế nào, cho nên thấy cô vừa làm vậy, hắn không chút nào nể mặt cô, muốn rút tay lại.
Triệu Đan Đan chẳng qua chỉ là một cô gái trói gà không chặt mà thôi, có nói thêm cũng chỉ là một cô gái biết chút phòng lang thuật, ở phương diện sức lực sao có thể so sánh với Vu Thiên được, cho nên Vu Thiên vừa mới vung tay, đã thoát khỏi tay cô.
Nhìn một màn này Trương Xảo Nhi lập tức sửng sốt, nhưng ngay lập tức cô liền đoán ra được, quan hệ giữa Vu Thiên và cô gái trước mặt này cũng không thân thiết như vậy. Mà người đứng ngoài quan sát mọi chuyện là Lý Hưng Quốc lại cười hắc hắc, tên Vu Thiên này đúng là có duyên với phụ nữ nha, tới giờ đã là người thứ ba rồi. Người thứ nhất đương nhiên là Tần Thư Nhã mà Lý Hưng Quốc đã gặp ở Gia Viên Hạnh Phúc. Người thứ hai là Trương Xảo Nhi, tuy rằng giờ chưa có rõ quan hệ giữa cô và Vu Thiên, nhưng Lý Hưng Quốc cảm giác được, giữa họ có chuyện gì đó không ai biết.
Triệu Đan Đan thấy Vu Thiên gạt tay mình ra, cô cũng chỉ hờn dỗi một tiếng, nhưng cũng không tức giận. Bởi vì cô rất hiểu Vu Thiên, nếu Vu Thiên để mặc cô làm như vậy, người này sẽ không phải Vu Thiên nữa rồi.
- Tôi tìm anh có việc.
Triệu Đan Đan nghĩ đến nhiệm vụ vừa rồi, nên nhỏ giọng nói thầm vào tai Vu Thiên.
Nghe thấy lời của Triệu Đan Đan, Vu Thiên nghiêm túc nhìn cô thật kỹ, xác nhận cô không phải đang nói đùa, hắn mới nói: xem tại
- Cô có chuyện gì? Nói mau đi!
- Cái này…
Triệu Đan Đan cẩn thận liếc mắt nhìn Lý Hưng Quốc và Trương Xảo Nhi, hai người này lập tức biết ý, nói:
- A, thì ra là bạn học Vu Thiên có việc, để hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé.
Người vừa lên tiếng chính là Lý Hưng Quốc, hắn đã cùng ông nội và bố tham gia thương trường nhiều năm, chút bản lĩnh quan sát sắc mặt vẫn phải có, hắn cảm giác được Triệu Đan Đan dường như có cảnh giác với mình, nên vội cáo từ. Mà Trương Xảo Nhi thấy Lý Hưng Quốc làm vậy, cũng lập tức tạm biệt, đồng thời rời đi.
Thấy bên cạnh đã không còn ai, Vu Thiên lãnh đạm nói:
- Được rồi, giờ đã không có ai nữa, nếu cô có việc thì nói mau đi.
- Cái này… Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.
Không biết mở miệng thế nào, nên Triệu Đan Đan nói thẳng ra.
- Giúp đỡ? Với thân phận và thân thủ của cô còn cần tôi giúp đỡ sao?
Vu Thiên nói thân phận đương nhiên là ám chỉ bốn vệ sĩ bao gồm cả Tiểu Hổ từng đi với Triệu Đan Đan trong tiệm cơm kia, có thể có mấy người vệ sĩ như thế, thân phận của Triệu Đan Đan chắc chắc không đơn giản. Mà nói tới thân thủ, Vu Thiên đương nhiên là đang nói tới cú đá tuyệt tử tuyệt tôn của cô, từ khi Vu Thiên biết cô tới giờ, thực sự đã có vài nam nhân dính chiêu này, cho nên Vu Thiên mới nói thân thủ Triệu Đan Đan không tệ.
- Anh nói gì vậy, thân phận tôi cũng không có gì đâu, mà thân thủ của tôi chẳng qua là may mắn mà thôi, nếu chiêu đó tôi dùng với anh, chẳng có chút tác dụng nào cả.
Triệu Đan Đan tức thì khiêm tốn, thoáng cái đã nói như mình chẳng làm được cái gì vậy.
Mà sau khi Vu Thiên nghe thấy Triệu Đan Đan nói mấy lời này, không ngờ gật đầu, dường như muốn nói mấy lời này của Triệu Đan Đan đều chính xác, làm Triệu Đan Đan tức giận tới trợn ngược lên. Nhưng cũng chỉ là trừng mắt mà thôi, cô còn không có biện pháp gì trị tên Vu Thiên này.
Vu Thiên thấy cũng đùa giỡn đủ rồi, liền nói:
- Thôi được rồi, có chuyện gì thì cô nói thẳng ra đi.
Biết giờ Vu Thiên đã rất nghiêm túc chịu nghe mình nói, Triệu Đan Đan liền đơn giản nói:
- Tôi hi vọng anh có thể giúp tôi bảo vệ một người.
- Cái gì?
Vừa nghe thấy không ngờ là việc này, Vu Thiên lập tức lắc đầu.
- Tôi không phải vệ sĩ, tôi nghĩ cô biết rất rõ chuyện này.
Tôi biết anh không phải vệ sĩ, nhưng chuyện này ngoài anh ra, tôi không nghĩ ra ai khác có thể hoàn thành. Hơn nữa sau khi làm xong chuyện này, tôi có thể trả tiền anh.
Triệu Đan Đan vừa nhìn thấy Vu Thiên không chịu đáp ứng, lập tức khuyên bảo, hơn nữa còn lấy ra tiền làm thù lao cho Vu Thiên.
- Thế nhưng tôi cũng không thiếu tiến, tôi nghĩ cô cũng biết rõ chuyện này.
Không nói tới trước đây sau khi hắn cứu Trịnh Tử Hào, tên đó cho hắn 10 triệu, coi như là không có số tiền đó, Tần Vĩnh Phú cũng sẽ không để cho Vu Thiên phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, hơn nữa còn có một tên Bạch Ngọc Đường còn đang muốn cầu hắn. Chỉ cần Vu Thiên chịu mở miệng, tiền đối với hắn không phải vấn đề.
- Dù thế nào chúng ta cũng là bạn bè mà, chẳng lẽ anh không phải là đàn ông à, một người đàn ông chân chính sao lại không thể giúp đỡ tôi, một cô gái yếu ớt một chuyện cỏn con như vậy chứ?
Thấy cái gì cũng không được, Triệu Đan Đan có chút cấp bách, trong lúc lo lắng cái gì cũng dám nói ra.
- Tôi có phải đàn ông hay không thì không cần phải nghi ngờ, mà cô có phải một cô gái yếu ớt không, cô so với tôi còn rõ ràng hơn, nên việc này tôi nhất định không giúp.
Nói xong mấy lời này, không để cho Triệu Đan Đan có cơ hội nói thêm gì nữa, Vu Thiên quay người lại, đi về phía phòng mình.
Nhìn thấy Vu Thiên đi xa, Triệu Đan Đan không ngờ lại khóc. Cô đã không nhớ rõ đã bao năm rồi cô không thấy thống khổ như vậy. Từ nhỏ tới lớn, mặc kệ là lúc nào, cô muốn đi Đông, không ai dám bảo đi Tây. Cô muốn tới Nam, không ai dám tới Bắc, có thể nói cô chưa bao giờ gặp phải ngăn trở gì.
Nhưng chính là tên Vu Thiên này, lần nào cũng vô tình mà đả kích cô, đả kích tâm hồn thiếu nữ bé bỏng của cô. Cô thực sự không rõ, là do mình thiếu xinh đẹp, hay thái độ của mình còn thiếu thành khẩn. Trước đây chỉ có người khác nịnh bợ mình, giờ thì mình phải quay ra nịnh bợ hắn, thậm chí hạ thấp mình cầu xin hắn, thế nhưng đáp án không ngờ lại như vậy, chuyện này khiến cho Triệu Đan Đan vô cùng uất ngẹn, khiến cho cô phải khóc rống lên.