Siêu Cấp YY Hệ Thống

Hai bóng người dần hiện ra, một nam tử trẻ tuổi ở trên còn một nữ nằm ở dưới…

Khi nhìn thấy Minh Hạo cùng Hỏa Thiên Huong ***, cả đám người nhìn ngây dại ra.

Minh Hạo đang *** bị phá, vẻ mặt khó chịu, nhìn đám người nói: “Các người nhìn đủ chưa?”

Nói xong, không để ý đám người phản ứng, một mắt Mangekyou Sharingan xoay tròn, nhìn chằm chằm đám người.

Trong chốc lát, toàn bộ người ở đây ánh mắt trở nên đờ đẫn, hai mắt trống rỗng như không có con mắt đồng dạng.

“Các người đi ra ngoài canh cửa cho ta, không được cho phép bất cứ ai vào.” Minh Hạo nhìn chằm chằm đám ngươi, ra lệnh nói.

“Vâng!” Đám người ánh mắt đờ đẫn gật đầu, sau đó tất đi ra ngoài, chừa lại hai người Minh Hạo cùng Hỏa Thiên Hương bên trong.

“Đây là…?” Hỏa Thiên Hương thấy đám người nhìn, trong đó có cha mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn, nhưng khi thấy đám người đột nhiên ánh mắt trở nên đờ đẫn, nghe lời Minh Hạo có chút khó hiểu, lo lắng nhìn qua hắn hỏi.

Dù gì bọn hắn cũng là thân nhân, gia đình của nàng, mặc dù bọn hắn giam nàng tại đây hơn nửa năm, nhưng vẫn cho ăn uống đầy đủ…

“Bọn hắn chỉ là trúng ta ảo thuật, không có gì đâu, chúng ta tiếp tục công việc của mình thôi…” Minh Hạo chỉ nhàn nhạt qua loa giải thích, sau đó tiếp tục cày cuốc…

“A vâng, Ah hự hự…” Nàng nghe vậy yên tâm, tiếp tục hưởng khoái lạc do Minh Hạo mang đến.

Thân thể nàng như con tàu nhỏ trên hải dương bao la, từng lớp sóng mạnh mẽ va vào, khiến con thuyền run rẩy, giống như con thuyền bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ lật xuống.



Một tiếng sau.

Minh Hạo cùng Hỏa Thiên Hương sau khi hoạt động hơn vài tiếng đồng hồ, hiện tại mới làm xong việc.

Nhìn trên giường thân hình nóng bỏng của Hỏa Thiên Hương, Minh Hạo không khỏi cảm khái cảm giác đó thật sự vô cùng tuyệt vời, nếu như ở bên trong Tuyết Linh Nhi là ẩm ướt lạnh lẽo, thì bên trong của Hỏa Thiên Hương là ẩm ướt nóng rực lửa …

Nơi miệng cùng phía dưới khu rừng vẫn còn thủy cùng bọt trắng làn ra phía ngoài…

Hai con bướm chậm rãi hít ra thở vào chậm chạp…



“Đi thôi, đi tìm con gái của chúng ta, sau đó giết tất cả tên nhà họ Phương kia.”

Để Hỏa Thiên Hương nghỉ ngơi một lát, Minh Hạo mặc quần áo xong, quay qua Hỏa Thiên Hương cười nói, sau đó đi trước nàng.

“Ừm” Hỏa Thiên Hương một hồi nghỉ ngơi đã bình phục, có điều sắc mặt hồng hào, đôi mắt phượng e thẹn nhu thuận gật đầu đi theo sau hắn.

Dáng người nàng tha thướt uyển chuyển, nơi lồi thì lồi nơi lõm thì lõm, mông phòng thủ, ngực tấn công. Ngũ quan xinh xắn, sóng mũi cao dài, hai mắt to, tròn, sâu và dài dạng mắt phượng, tóc đỏ để dài tới lưng, làn da trắng như ngọc thạch, môi đỏ như trái táo chín mùi…

Kết hợp với quần áo bó sát, khiến nàng vô hình phát ra khí chất quyến rũ nóng bỏng, dễ hấp dẫn ánh mắt người khác.

Đặc biệt là sau khi phá thân, cả người nàng khí chất thay đổi, nếu lúc trước khí chất nàng là thiếu nữ ngây thơ bồng bột, thì lúc này nàng tản ra khí chất mỹ phụ thành thục…

Hai người một trước, một sau đi ra ngoài.

Ở bên ngoài là đám người đứng trưởng lão, gia chủ đứng canh gác, hai mắt bọn hắn đờ đẫn như người không có linh hồn.

Khi nãy bọn hắn bị Minh Hạo sử dụng sharingan khiến bọn hắn tạm thời lâm vào ảo thuật.

Minh Hạo nhìn đám người, lạnh nhạt nói: ““Hỏa Thiên Hà, ngươi ra đây cho ta.”

Một người trung niên khuôn mặt bình thường bước ra, trên mặt thần sắc cung kính bước đến Minh Hạo, cúi người xuống, nói: “Ta là Hỏa Thiên Hà, ngài cần có chuyện gì căn dặn ta?.”

Hỏa Thiên Hương thấy cha mình cung kính với Minh Hạo, trong mắt hiện lên ngơ ngác, không thể tin chuyện này, miệng há thành chữ O đủ để nhét quả trứng gà vào miệng, nàng không nghĩ cha mình tính tình thà chết không chịu bị người nhục lại ‘nghe lời’ ‘cung kính’ với Minh Hạo như vậy.

“Ta hỏi ngươi, con gái của Hỏa Thiên Hương hiện giờ ở đâu?” Minh Hạo nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi, nhưng càng giống như là đang chủ tớ tra hỏi đồng dạng.

“Hỏa Thiên Hương con gái ta đã cho người chăm sóc riêng biệt, nàng hiện tại rất an toàn…”

“Tốt. Ta hiện tại ra lệnh cho ngươi, đem con gái của ta lại đây, tốc độ nhanh nhất cho ta…”

“Vâng thưa ngài, ta lập tức đi đem nàng tới đây ngay với tốc độ nhanh nhất…” Hỏa Thiên Hà như con cún con, liên tục cúi người vâng dạ, sau đó hắn cung kính lui xuống.

10 phút sau, Hỏa Thiên Hà trên tay dẫn theo một bé gái lớn tầm cỡ 2-3 tuổi, ngũ quan xinh xắn, làn da trắng như tuyết, đôi mắt tròng đen tròn trịa, sóng mũi cao dài, mái tóc đỏ rực giống như lửa.

Nét mặt của nàng có 7 phần giống Hỏa Thiên Hương, 3 phần còn lại có chút giống Minh Hạo.

Nàng đôi mắt có chút khác với Hỏa Thiên Hương là cô bé đôi tròng mắt đen giống Minh Hạo, mà không phải tròng đỏ rực cháy như Hỏa Thiên Hương

Nhìn thấy bé gái, Minh Hạo cảm nhận được một luồng quen thuộc thân thiết huyết mạch từ người bé gái truyền tới.

“Mẹ…”

“Con….”

Lúc này, Hỏa Thiên Hương cùng bé gái thấy nhau, cả hai trên mặt hiện lên thần sắc kích động rơi nước mắt, vội vàng chạy lại ôm nhau, cùng kêu lên một tiếng thân thiết.

Sau đó, hai người không coi mọi người ở đây ra gì, chỉ là ôm nhau khóc một trận…

“Con thế nào rồi? Dạo này ra sao? Ăn ngon không? Ngủ ngon không?” Hỏa Thiên Hương ôm con mình, hỏi thăm liên tục.

“Mẹ mẹ mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm, con nhớ mẹ, con không muốn xa mẹ …” Còn bé gái chỉ là nũng nịu khóc lóc liên tục nó hai câu giống nhau, nước mắt rơi như mưa, hai tay xiết chặt hong Hỏa Thiên Hương, giống như keo dính lấy, không muốn rời xa nàng.

“Khặc khặc” Minh Hạo thấy cảnh tình cảm ‘mẹ và con’ giống như trong mấy bộ phim hàn quốc thế kỷ 21, hắn không khỏi ho khan cắt đứt bọn họ ‘tâm sự’.

“A” Hỏa Thiên Hương nghe tiếng ho khan giật mình, nàng quay qua thấy Minh Hạo nhìn chằm chằm mình, trên mặt nàng có chút xấu hổ, nàng dịu dàng dắt tay bé gái đi tới trước người Minh Hạo, nàng nhìn bé gái, chỉ tay vào Minh Hạo, ôn nhu nhìn nàng nói: “Đây là cha ngươi Minh Hạo.”

Bé gái nghe mẹ mình nói, nàng cả người không biết làm sao, chỉ là ngơ ngác đứng đó nhìn về Minh Hạo.

Sau đó Hỏa Thiên Hương quay lại nhìn Minh Hạo, chỉ vào bé gái, nói: “Đây là con của chúng ta, ta đặt tên cho nàng là Hỏa Thiên Ngọc, ngươi thấy sao?…”

Bên trong âm thanh nàng có một chút áy náy, dù sao đặt tên là lấy theo họ nàng, với lại là nàng tự ý lấy tên mà không hỏi ý kiến Minh Hạo.

Minh Hạo trên mặt bình tĩnh không thay đổi, hắn cười khẽ nhìn nàng, nói: “Con của chúng ta, ngươi đặt tên sao cũng được tùy ngươi, vì ngươi là mẹ của nó mà.”

Nói xong, nhìn qua, thấy bé gái ngơ ngác, Minh Hạo nhẹ nhàng hai tay ôm bé gái lên lưng mình, ánh mắt cưng chiều nhìn nàng, như người cha hiền lành đối với đứa con, chậm rãi nói: “Gọi ta là cha xem nào.”

Bé gái vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, đôi mắt tròn trịa tròng đen của nàng nhìn chằm chằm không chớp mắt khuôn mặt tuấn tú của Minh Hạo.

Nàng có thể cảm nhận được một luồng thân thiết, giống như cảm giác đối với mẹ nàng...

“Cha”

Một hồi lâu sau, khó khăn lắm, từ cổ họng nàng mới nghẹn ngào ra một tiếng cha.

“Oa…!”

Sau đó, nước mắt nàng không tự chủ rơi xuống như mưa, khóc lớn một tiếng.

“Ngoan, Thiên Ngọc ngoan của chúng ta không được khóc, ta tặng ngươi cây kem nè …”

Minh Hạo thấy nàng khóc, có chút bó tay, bộ mình đáng sợ thế sao? Lập tức từ cửa hàng mua cây kem ly hình dáng thế kỷ 21 mà hắn hay ăn.

Hỏa Thiên Ngọc nghe ‘cha’ nói, tò mò quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái hình cong cong lưỡi liềm? Được tô màu trắng xung quanh, hơn nửa bên trong có màu xám giống hạt đậu phong.

“Đây chính là Kem Chuối Sữa thế kỷ 21, con ăn thử đi Thiên Ngọc, nó ngon lắm.” Minh Hạo ôm nàng xuống dưới đất, trên tay như là biến ra ảo thuật, cây kem màu trắng xuất hiện, hắn đưa nàng cây kem, âm thanh dụ dỗ nói.

Thấy Minh Hạo lấy ra cây kem, Hỏa Thiên Hương thần sắc hiện lên kinh ngạc, đây không phải là trong truyền thuyết thất truyền, cây kem chuối sữa sao? Không nghĩ tới Minh Hạo lại có thứ quý giá này, hơn nửa còn không chút do dự đưa cho Hỏa Thiên Ngọc.

Trong lòng đối với Minh Hạo càng yêu thương hơn…

Hỏa Thiên Ngọc cảm thấy thứ này vô cùng ngon, không tự chủ nuốt nước miếng một cái, đôi mắt tròn của nàng xoay qua nhìn Hỏa Thiên Hương, ánh mắt chờ mong, có chút cầu xin, nói: “Mẹ mẹ mẹ, con ăn cây kem này được không?”

Hỏa Thiên Hương dịu dàng gật đầu, nói: “Được, con ăn kem đi.”

Hỏa Thiên Ngọc nghe mẹ cho phép, lập tức tay tiếp lấy cây kem, tính đem vào miệng ăn thử.

“Sai rồi, con phải là dùng lưỡi liếm từ dưới lên trên, chứ không phải ăn trực tiếp, ăn trực tiếp như vậy nó mất ngon.” Minh Hạo mỉm cười, chỉ nàng cách ăn kem.

Hỏa Thiên Ngọc hiểu, sau đó lấy cái lưỡi như con chuột nhỏ của nàng liếm cây kem từ dưới lên trên.

“Cha! Cây kem này ngon quá, thật ngon quá…” Lần đầu tiên liếm kem, Hỏa Thiên Ngọc không khỏi cười vui vẻ, hai mắt híp lại thành nguyệt nha, nàng tự nhiên quay qua Minh Hạo kêu hắn một tiếng cha….

Minh Hạo cùng Hỏa Thiên Hương thấy con bé vui vẻ, cả hai không khỏi nhìn nhau một lúc, mỉm cười hạnh phúc.

….

Dụ dỗ xong Hỏa Thiên Ngọc, Minh Hạo sắc mặt lúc này đột nhiên thay đổi, hắn quay qua nhìn Hỏa Thiên Hương, âm thanh âm lãnh nói: “Kế tiếp là Phượng tộc… Ta sẽ trả thù cho ngươi, những gì ngươi nhận được sỉ nhục từ bọn hắn, ta sẽ bắt bọn hắn trả gấp 1000000 lần! ”

Đằng xa kia căn cứ terran mà Minh Hạo mới vừa thành lập Nhà Lính lúc này đã đứng đầy người, bọn hắn ăn mặc quân nhân vô cùng trang nghiêm…

...

P/s: Phần này có chút hơi dài dòng chán, nhưng qua mấy chương sau sẽ hấp dẫn

tối có chuong, h nghỉ một tí, đau tay + mắt quá @@!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui