Ngày chủ nhật của mùa hè cuối cùng.
Nhật bản, ngày này chính là ngày quan trọng nhất đối với học sinh, bởi vì qua ngày hôm nay không còn được nghỉ ngơi hay vui chơi nửa rồi, mà phải đến trường đi học, về nhà làm bài...
...
"Ah~ đưa vào chậm thôi Nobita..."
"Nobita, cậu đừng đưa đưa hết vào, tớ ăn không nổi ah~"
"Cậu đừng đút nửa, không là tớ mắc nghẹn chết ah~..."
"Um...um"
"..."
Trong phòng, từng tiếng mê hồn xuân tiêu trong trẻo vang lên, tựa như con chim hoàng yến đang bị người hiếp dâm thông cúc kêu rên đồng dạng.
Nobita vẻ mặt ngây thơ vô tà, đem từng cái bánh rán trên dĩa đút lia lịa vào miệng Doremin, giọng cầu xin nói ra: "Cho tớ mượn vài cái bảo bối đi, Doremin không phải cậu nói thích ăn bánh rán nhất à? Tớ dùng tiền để giành dụm cả năm để mua hơn trăm cái bánh rán cho cậu đó, mau ăn đi rồi đưa bảo bối cho mình."
Doremin miệng há to ra, trong miệng nàng đầy chục cái bánh rán, hiển nhiên là không thể xử lý hết nổi số bánh rán này. Mà tay Nobita không dừng lại, cứ vài giây là đút hai, ba cái bánh rán vào miệng nàng này.
Nobita âm thầm nở nụ cười đê tiện, sau một hồi giao lưu nói chuyện, hắn đối với tính cách của Doremin hoàn toàn nắm bắt, tính cách của nàng không khác gì nguyên tác Doraemon, trừ hình dáng xinh đẹp cùng tính cách ôn nhu ra.
-Sinh ra bị chuột cắn mất hai ta i(bị lỗi khi trong quá trình sản xuất robot)...
-Thích ăn bánh rán, sợ chuột, có chút hơi hậu đậu.
-Nhưng cũng có thay đổi một chút, khác với nguyên tác ví như tính cách: dịu dàng, ôn nhu hơn.
-Ngoại hình: không có tai mèo, không có đuôi, hình dáng như con người...Nhưng vẫn giữ nét đặc trưng riêng, tựa như cái chuông đeo giữa cổ, cái túi đeo nơi bụng.
Còn về pin để duy trì hoạt động là đuôi gắn ở đâu thì Nobita không biết, dù sao hắn cũng không quan tâm vấn đề đó lắm.
Đặc biệt nhất, nàng khi nói luôn dùng giọng trong trẻo, dù là tức giận hay là mắng mỏ, nàng hình tượng không những bị phá hủy, mà càng thêm dễ thương, động lòng người.
...
Doremin mồm đầy bánh rán không nói được, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu, từ miệng phát ra "Um Um" coi như là đồng ý Nobita.
Nobita thấy vậy vui vẻ cười nói, "Cám ơn Doremin, mình biết cậu là bạn tốt mình mà hì hì..."
Doremin vài phút sau mới xử lý xong đống bánh rán trong miệng, nàng đứng lên, hai tay chống nạnh, từ phía trên cao nhìn xuống, hừ nhẹ hỏi: "Nobita, cậu muốn mượn bảo bối làm gì?"
Đối với hành động lúc nãy của Nobita nàng cảm thấy có chút bất mãn.
Sự việc là vậy:
Hồi đầu Nobita bảo muốn mượn nàng bảo bối để sài, nhưng nàng không chịu cho, dù sao theo nàng, bảo bối chỉ khi cần thiết mới sử dụng, mỗi cái bảo bối của nàng đều là năng lực vượt phàm nhân, ai biết vào tay Nobita thì gây ra hậu quả gì?
Sau đó Nobita đập con heo giành tiền của mình rồi chạy đi, kêu nàng chờ ở đây, nhưng nàng từ trong miệng của Sewashi, biết được Nobita loại này tính cách hậu đậu, hay gặp xui xẻo, phiền phức này nọ, cho nên nàng không yên tâm lắm, vì vậy nàng âm thầm đi theo hắn.
Nobita một đường an toàn đi đến cửa hàng bán bánh rán, rồi từ đó mua một đống bánh rán về cho nàng, kế đó, Nobita nói muốn mượn bảo bối sài, đáng tiếc nàng không chịu, đột nhiên Nobita bá đạo, đem từng cái bánh rán đút dồn dập cho nàng, không thể không thỏa hiệp được ah...
Nobita nhìn trước mắt đôi bưởi lắc lên xuống của Doremin, mặc dù hắn lịch duyệt qua nhiều loại bưởi to nhỏ rồi, nhưng đối với bưởi "xanh" của Doremin thì hắn tựa như không có sức miễn dịch, nuốt nước bọt một cái, trong lòng dục hỏa bay lên, hai tay không tự chủ vươn tới, ngón tay "chọt" đôi nụ đầu cứng ở hai bên.
"Ah~ Cậu làm gì vậy Nobita, nơi đó của tớ rất là nhạy cảm, đừng đụng vào."
Doremin giật bắn người lên, nàng vội vàng lui ra sau vài bước, sắc mặt một mảnh hồng nhuận, hai tay che nơi ngực vừa bị bàn tay Nobita chạm vào.
Nobita vẻ mặt chân thành, nói ra: "Tại Doremin xinh đẹp quá, tớ không nhịn được."
"Ùm, đến khi Nobita đủ 18 tuổi đi. Lúc đó Doremin có thể cho Nobita làm việc ấy, bây giờ Nobita còn nhỏ, không thể làm chuyện đó được." Doremin bộ dáng như do dự một chút, nàng xấu hổ nói ra.
"Việc ấy? Chuyện đó?" Nobita ngẩn ra, như tìm được đồ chơi mới, hai mắt sáng lên, vội hỏi: "Việc ấy là ý gì Doremin?"
"Cái này là người lớn, Nobita còn nhỏ không thể biết được." Doremin càng nói, sắc mặt càng hồng, hiển nhiên nàng đang nghĩ đến việc gì đó bậy bạ...
Nobita không hỏi tiếp, mà hỏi sang câu khác: "Mà Doremin thật sự là người máy à? Tớ thấy cậu giống như người thật nha, theo tớ nghĩ, người máy ngoại hình kim loại, chỉ biết cử động, làm theo người điều khiển, không có suy nghĩ riêng như con người."
"Nobita cậu hiểu sai rồi. Ở thế kỷ 22, người máy chúng tớ được lập trình bằng kỹ thuật tiên tiến hiện đại nhất lúc bấy giờ. Không những có suy nghĩ như con người, còn có các chức năng giống con người đến hơn 99%, có thể chữa trị, chăm sóc con người, thậm chí là sinh sản...nói chung, robot tại đó có rất nhiều loại, mỗi loại có chức năng khác nhau."
"Trong miệng cậu nói là robot thế kỷ 21 đấy à? Nó kém xa lắc xa lơ với chúng tớ."
"Robot chia làm nhiều loại khac1 nhau, giống như tớ thuộc loại chăm sóc bảo mẫu(trẻ em)... Rồi còn có robot bác sĩ, robot nấu ăn, robot..."
" Ở thế kỷ 22 kia, do tớ bị hư hỏng trong quá trình sản xuất, cho nên không ai dám nhận tớ vào làm việc vì sợ gây ra tai nạn, mà nếu robot không có việc làm trong một năm sẽ trở thành phế thải..."
Doremin lắc đầu, nàng vẻ mặt đắc ý nói ra, nói đến câu cuối cùng, giọng nàng lúc này trở nên có chút buồn thiu, khiến người nghe mà thương tiếc.
Nobita vừa nghe đến hai từ "sinh sản" ánh mắt lóe lên tía sáng, ngay lập tức trong đầu hắn nghĩ đến thế kỷ 21 các loại tin tức trên mạng, "Robot tình dục nhật bản...Tình yêu giữa người và robot tương lai..."
"Chẳng lẽ trong lời nàng nói là...nàng thuộc loại robot "chăm sóc kia?"...tựa như...Tình cảm, còn có..." Nobita dâm đãng ý nghĩ, ánh mắt rơi xuống, nhìn về khu vực ấy của Doremin.
Doremin như không thấy ánh mắt sói ca của Nobita đang nhìn chằm chằm nơi nào đó ^_^, nàng trong mắt hiện lên hồi tưởng, kể tiếp: "Cũng may, khi đó cháu chắt của cậu, cũng là Sewashi thấy tớ tội nghiệp, cho nên Sewashi thuê tớ về, giao nhiệm vụ cho tớ đến tương lai để giúp đỡ – chăm sóc cậu."
Nobita gật đầu, nói ra: "Tớ có chút hiểu, cậu bây giờ có thể cho tớ mượn bảo bối được chứ? Tớ chỉ mượn chơi thôi, một lát rồi trả, không sử dụng bậy bạ đâu."
"Được rồi, nhưng Nobita phải nghe lời của tớ, không được sử dụng lung tung, hay đi gây hại cho người khác, cậu muốn mượn bảo bối gì. Tớ có Chong Chóng Tre, có thể giúp bay lượn trên bầu trời..., cánh cửa thần kỳ để đi du lịch, vòng xuyên thấu...."
Doremin do dự một chút nói, nàng không dám đem mấy bảo bối nguy hiểm như Tủ Điện Thoại Yêu Cầu hay Đồng Hồ Ngưng Đọng Thời Gian ra cho Nobita sài.
Nobita liếm môi, nói ra: "Doremin hình như cậu có bảo bối tên là Sổ Như Ý đúng chứ?"
"Đúng là tớ có bảo bối này, nhưng làm sao cậu biết được vậy?" Doremin kinh ngạc hỏi, nàng nhớ là mình đâu nói bảo bối này cho Nobita nghe.
- Sổ Như Ý: ghi bất cứ chuyện gì vào sổ này thì cũng sẽ trở thành hiện thật.
Nobita mỉm cười, không trả lời nàng câu hỏi, nói sang chuyện khác: "Mau đưa tớ bảo bối đó đi, cậu khi nãy hứa với tớ rồi mà."
Doremin thần sắc do dự, bảo bối này còn nguy hiểm gấp 10 lần những bảo bối khác nha, làm sao có thể ngay lập tức cho Nobita mượn?
Nobita nhìn nàng do dự, ánh mắt lóe ra tia tà ý, hắn đứng lên, thúc giục nàng: "Nhanh nào, không là tớ sẽ sử dụng biện pháp mạnh nha, tới lúc đó cậu đừng trách tớ..."
Nói xong, còn chưa đợi Doremin phản ứng, Nobita chạy nhào đến, hai tay thi triển tuyệt chiêu: Trảo Nãi Trư Trảo Thủ trong truyền thuyết.
"Ah~"
"Ầm"
Doremin nơi ngực bị bóp thật mạnh, nàng ôn nhu rên lên một tiếng, cả người chấn động mạnh, kế đó cả thân thể theo quán tính ngã xuống đất, Nobita nhân cơ hội này ngồi xổm xuống, tay luồng vào nơi bụng của Doremin có túi thần kỳ, trong đầu suy nghĩ đến bảo bối "Sổ Như Ý "
Trong nháy mắt, một cuốn sổ nhỏ màu nâu nhìn như bình thường xuất hiện trong tay Nobita.
Nobita nhìn cuốn sổ trong tay, nở nụ cười dâm ác..., có cuốn sổ này, "ta liền là...hahaha"
Nghĩ đến tương lai chính mình, hắn nở nụ cười điên cuồng.
"Nobita, con làm gì mà ầm ĩ trên đó thế." Tại lúc này, phía ngoài cửa vang lên âm thanh.
Nobita nghe âm thanh này liền biết là ai, lập tức nói: "Mẹ đừng vào, con chỉ bị té thôi."
"Kẹt."
Cửa mở ra, một vị mỹ lệ thục nữ xuất hiện, tóc đen để ngắn, nàng đeo cặp kiến giống như Nobita, một thân hồng nhạt liền váy áo.
Người này không ai khác, chính là mẹ của Nobita. Nobi Tamako.
"Nobita, con làm gì ở đó? Ồ, dưới chân con là ai vậy Nobita?" Tamako nói đến một nửa, tại lúc này nhìn thấy Nobita đang ngồi lên người nào đó, nàng ngạc nhiên hỏi. Nhớ là đâu ai bước vào nhà đâu, tại sao trên gác của đứa con trai có thêm người khác?
Nobita vội vàng đứng lên, một bên âm thầm đem cuốn sổ bỏ vào túi đồ hệ thống, chỉ vào Doremin nói ra: "Mẹ, con xin giới thiệu, đây là người bạn mà con mới quen, bởi vì cha mẹ bận công việc, mà Doremin chỉ có một mình, cho nên nàng ấy từ nay về sau sẽ sống ở nhà mình..."
Nobita một hồi chém gió cùng thuyết phục, Tamako cũng là người cảm thông lương thiện, cuối cùng nàng đồng ý cho Doremin sống chung với gia đình mình.
(2 giờ khuya, ai còn thức không? Vừa làm xong cốt truyện * ^_^ *)
...
Sổ như ý Wiki: http://vi.doraemon.wikia.com/wiki/S%E1%BB%95_d%E1%BB%B1_%C4%91%E1%BB%8Bnh
Video doremon Sổ như ý cho ai cần: https://.youtube.com/watch?v=0av2P91dwxY
P/s: Chương này chủ yếu là giới thiệu, phần sau mới vào cốt chính nhé:D
P/s 2: Vừa làm xong cốt truyện, tiện đây nói luôn, cốt doremon sẽ thay đổi! Còn thay đổi thế nào thì mới theo dõi các chương sau để biết rõ hơn....Phần này chủ yếu hướng về
->Tà Ác, YY, Đánh Nhau- Hấp Dẫn - Cao Trào Và có chút ChịCH....< Quyết tâm làm 1 cái truyện thực sự ở phần này, rút exp lần trc.