Siêu Cường Dị Năng Tại Võ Hiệp Thế Giới

“ Ông chủ tên điên đó lại đến nữa rồi chúng ta làm sao bây giờ?”

“ Còn có thể làm sao cho hắn vào đi, ta đúng là xui xẻo cả tháng nay làm ăn không được gì lại còn gặp phải cái tên này.”

Người chủ khuôn mặt khó chịu bước ra khỏi phòng đi ra phòng khách. Nơi này Ngô Minh đang ngồi chờ sẵn.

“ Ông chủ Tô, tôi chờ ông thật lâu. Chỗ ông buôn bán ế ẩm như vậy chắc chắn là do tiếp khách không tân tình rồi.”

Ngô Minh nhìn thấy Ông chủ Tô đi ra thì mỉa mai ngay lập tức. Ông chủ Tô cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống ghế nói chuyện với Tô Minh.

“ Chỗ của ta ế ẩm không phải là do nguyên nhân nào khác mà chính là người xung quanh đây sống thọ quá rồi. Ta kinh doanh chính là quan tài, bọn họ không chết thì làm sao mà bán được. Còn ngươi nữa ta đã nói bao nhiêu lần rồi đừng đến gây sự nữa ngươi cứ ám thế này ai mà làm ăn gì được.”

“ Ông chủ Tô sao lại nói vậy? Tôi cũng là khách hàng mà, lý nào lại đuổi tôi thẳng thừng như vậy.”

“ Ngươi nói ta nghe có ai lại tự đi mua quan tài cho mình lại còn đo kích thước cơ thể làm cho vừa, ta mà nói ra ngoài chắc chắn bọn người ngoài đó sẽ cười ta điên mất.”

“ Trước giờ không có thì bây giờ có, tôi cũng có trả tiền chứ có phải là quỵt của ông đâu.”

“ Ta đã nói rồi, số quan tài ta có ở đây ngươi tự lựa một cái rồi mang về, ta tặng ngươi luôn đừng đến làm phiền ta nữa, ta xin ngươi.”

“ Sao mà vậy được! Đời người chết cũng chỉ có một lần phải làm cho thật sang trọng, tôi đã mua một miếng đất gần bờ hồ phong cảnh rất đẹp. Cũng đã cho người thi công xây một cái điện thờ. Bây giờ chỉ cần mua lễ phục với một cái quan tài đẹp nữa là được. Ông không thể đặc cách lần này làm một cái mới vừa với dáng của tôi sao?”

“ Ta nói ngươi điên rồi, tránh ra chỗ ta làm việc.”

“ Chẳng phải vừa rồi ông bảo không có ai chết nên không có việc gì làm sao?”

“ Hừ vừa rồi không có nhưng bây giờ thì có rồi, ta sợ nói với ngươi một lúc nữa ta sẽ điên theo ngươi.”

“ Này này..”

Nhìn Ông chủ Tô quay đầu bỏ đi Ngô Minh định kêu lại thì người gia nhân vội ngăn lại.

“ Đừng có gọi nữa, đi theo tôi.”

“ Đi đâu?”

“ Cứ đi rồi sẽ biết.”

Ngô Minh tò mò đi theo người gia nhân vào phía hậu viện. Trước mắt Ngô Minh là một căn phòng lớn bên ngoài đều là gỗ, to có nhỏ có chất thành từng đống.

“ Ông chủ tuy bề ngoài nói vậy nhưng mà cũng đã làm cho ngài một cỗ quan tài rồi. Ông chủ nói ngày đem nó về rồi đừng quay lại đây nữa.”

“ Sao? Ông chủ Tô thật sự làm cho ta sao? Sao ông ấy không tự đưa cho ta?”

“ Tính tình ông ấy tôi sao mà biết được, luôn kỳ hoặc như vậy, thôi ngày tốt nhất nghe theo lời của ông ấy mang nó về đi.”

Ngo Minh nhìn cỗ quan tài trước mặt vài vòng, sau đó gật đầu hài lòng.

“ Nhìn bề ngoài có lẽ là vừa với ta, chạm khắc cũng rất đẹp. Này đem số tiền này đưa cho ông chủ Tô nói ta cảm ơn ông ấy.”

Ngô Minh vui mừng kéo cỗ quan tài đi về phía mảnh đất mình mới mua. Cũng không biết vì sao mảnh đất vị trí đẹp như vậy mà người chủ lại bán cho Ngô Minh rất rẻ và nhanh chóng. Ngô Minh cũng không nghi ngờ gì nhiều, hắn cũng đang cần một nơi để mình yên nghĩ vì thế liền bỏ tiền ra để mua mảnh đất.

Ngô Minh đi theo dài con phố đều nghe được rất nhiều việc về mình. Sau cuộc chiến đẫm máu đó danh tiếng của Ngô Minh hay đúng hơn là Thi Quỷ đã vang vọng khắp nơi. Một phần là bởi vì tất cả tội danh trong cuộc chiến đều đổ lên đầu Ngô Minh. Một người trong một đêm giết hơn 200 cao thủ giang hồ cùng binh sĩ, lại giết đô đốc Từ phủ. Bao nhiêu tội danh là thế nhưng tội của Ngô Minh cũng không nặng thêm là bao nhiêu. Lúc trước là chết giờ cũng là chết chỉ là thêm nhiều cách chết hơn mà thôi.

Người trong giang hồ cũng lùng sục lấy Ngô Minh. Thi Quỷ hiện giờ chính là kẻ thù của cả võ lâm, ai ai cũng đều muốn giết. Chính vì vậy ác danh của Ngô Minh còn muốn xếp trên cả các tà giáo như Phái Tinh Túc.

Nhưng những điều này Ngô Minh cũng chẳng chút bận tâm. Thời gian của hắn không còn nhiều chính vì thế việc bây giờ hắn cần làm là chuẩn bị một nơi ở thật tốt dành cho mình.

Ngô Minh suy nghĩ chính là lúc sống đã không được sung sướng lúc chết phải thật hoành tráng để bù lại. Người ta nói người chết tiền cũng không mang theo được, hay người giàu hay nghèo thì chết cũng như nhau. Cái này đối với Ngô Minh cần phải xem lại.

Người ngheo chết cả miếng đất chôn cũng không có, còn tốt lắm thì một cái mộ nhô lên mặt đất. Còn người giàu mộ ai không to đùng sang trọng. Có người còn xây cả lăng tẩm, điện thờ. Chính vì thế đừng bao giờ có suy nghĩ người giàu và nghèo chết đều giống nhau.

Ngô Minh đi tới được ngôi mộ khang trang của mình. Nơi này hắn còn xây hẳn cái ghế lớn để hắn ngồi chờ chết. Ngô Minh lôi chết quan tài để vào huyệt sau đó nằm vào thử.

“ Đúng là vừa vặn, tay nghề của lão già cũng không tệ. Bây giờ mình phải xem thử ngày giờ tốt để nhập thổ. Để còn khắc lên bia đá nữa chứ.”

Ngô Minh chui ra khỏi quan tài, hắn moi trong ba lô mình ra một cuốn sách. Đây là cuốn sách tử vi mà Ngô Minh mua từ mấy ông thầy bói ngoài phố. Ngô Minh chăm chú đọc qua một lần.

“ Giờ mùi ngày hôm nay lại là ngày tốt nhất trong tháng sao? Nếu mà chờ tới tháng sau cũng không có ngày tốt, vậy hôm nay mình nhập thổ luôn vậy dù sao cũng đầy đủ đồ đạc hết rồi.”

Ngô Minh gật gật đầu quyết định, sau đó đi sắp xếp mọi thứ chu đáo.

Ngồi trên chiếc ghế Ngô Minh nhìn ra ngoài mặt nước, mặt trời in hằng trên mặt nước, những ngọn sóng nhấp nhô liên tục ập vào bờ. Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến lòng Ngô Minh chợt thanh thản.

Ngô Minh cũng có một vài tiết nuối, kể ra như việc hắn không biết kẻ nào đã hại mình đưa mình tới thế giới này. Không biết bố mẹ hắn lúc này như thế nào có đang lo lắng cho hắn hay không. Tiêu Phong đứa trẻ này không biết có còn sống hay là đã chết. Còn có lão quái vật Đinh Xuân Thu. Nếu không phải từ nơi này tới tây dực quá xa xôi Ngô Minh có lẽ cũng phải đi giết hắn ta trước rồi mới ra đi.

“ Lão khốn kiếp đó tương lai cũng sẽ gặp báo ứng của mình, có lẽ chẳng cần đến mình ra tay, thời gian cũng tới rồi, mọi chuyện để cho người còn sống giải quyết đi vậy mình không muốn chết một cách lăn lóc ngoài đường bị mọi người bu lại chỉ chỏ. Sống đã mất mặt chết lại như thế thì quả là thua cả súc sinh.”

Ngô Minh nằm lại vào quan tài, tay hắn bấm vòa cơ quan lập tức nấp của ngôi mộ từ từ che lại. ánh sáng dần dần biến mất khỏi ánh nhìn của Ngô Minh. Nằm trong bóng tối, Ngô Minh làm ngay việc cuối cùng là tự đoạn kinh mạch kết thúc cuộc đời của mình. Phải nói kinh mạch của Ngô Minh đã suy yếu đến cùng cực, chỉ vừa mới tác đông vào đã lập tức đứt đoạn.

Ý thức của Ngô Minh từ từ biến mất, hắn có thể cảm nhận mình đang dần dần chết đi. Lúc trước hắn đã tự hỏi khi chết cảm giác sẽ thế nào thì ngay lúc này hắn đang cảm nhận điều đó. Có tiếc nuối, có đau buồn, cò căm giận, có vui mừng. Từng ký ức của cuộc đời Ngô Minh hiện ra trong đầu hắn. Nó như một cuốn phim tua nhanh, chạy hết cả cuộc đời Ngô Minh lại một lần sau đó đôi mắt Ngô Minh đã không còn nhìn thấy được gì nữa.

Ngay lúc này có lẽ Ngô Minh đã không cảm nhận được gì nhưng cơ thể chết đi của hăn đang có những biến đổi kinh người. Tay trái Ngô Minh bốc cháy dữ dội thiêu đốt cả phần thân thể còn lại.

Hình xăm trên lưng của Ngô Minh sáng lên, năm hình tròn lập tức lấp lánh. Từ những vết may còn lại một chất lỏng màu xanh chảy ra ngoài phủ khắp quan tài. Chúng lập tức gặp ngay ngọn lửa từ cánh tay trái của Ngô Minh nên cũng đồng loạt cháy lên dữ dội.

Bên trong ngôi mộ của Ngô Minh như một lò lửa, nhiệt lượng tỏa ra bên ngoài khiến cho cây cối xung quanh cũng dần dần chết sạch. Đất đá khô cằn tới mức đến cả cỏ dại cũng không mọc được.

Điều này cũng dẫn tới một bi kịch khác ập đến trong cuộc đời của Ngô Minh.

Chuyện này phải nói tới mảnh đất mà Ngô Minh mua được với giá hời. Sở dĩ chủ của của nó chịu bán nhanh chóng như vậy là bởi vì nơi này nằm ngay điểm giao nhau giữa hai con sông lớn, nước thường chảy rất mạnh. Mảnh đất này có nguy cơ bị sạt lở rất cao. Người chủ cũ sợ sẽ mất trắng luôn miếng đất vì thế mới bán tháo nó đi.

Nhưng người ở nơi này ai lại không biết tình trạng miếng đất này, chỉ có Ngô Minh là ngây ngô không nhận ra mới mua nhầm phải. Bởi những tác động từ lượng nhiệt lớn bên trong ngôi mộ đã khiến cho địa chất nơi này ngày cảng không ổn định. Ngôi điện thờ nguy nga mà Ngô Minh xây cất đã phải đối diện với nguy cơ sạt lở cuốn trôi đi chỉ sau vài năm ngắn ngủi.

Rồi điều gì đến cũng phải đến. Dần dần ngôi điện thờ cũng dần mất đi từng phần từng phần của mình do nước cuốn trôi đi. Cấu trúc của nó cũng sập đi gần một nửa, hiện tại mộ của Ngô Minh chỉ còn cách bờ sông hơn hai mét. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó cuốn trôi đi.

Cũng phải nói thêm, bởi vì nhiệt lượng tỏ ra quá lớn mà nước sông ở khu vực gần đó đều bị nung nóng lên biến cả khúc sông thành sông chết không tôm cá sinh sống được nên cũng vì thế mà cảnh vật lập tức tiêu điều đi rất nhiều. Vị trí đẹp đẽ mà Ngô Minh chọn đã hoàn toàn bị phá hủy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui