Lâm Dật nói suy nghĩ của cậu về dự định trong tương lai của mảnh đất này cho Thân Lương Tín nghe.
Thân Lương Tín nghe xong thì gật đầu nói: "Thiếu gia thật sự nhìn xa trông rộng, lúc đầu chúng tôi cũng không nghĩ nhiều như thế, chúng tôi luôn đặt vấn đề đảm bảo chi phí lên trước hết, nhưng sau đó nghĩ tới kế hoạch phát triển của Đại học Nam Lâm, theo dự kiến của bên thẩm định giá, giá trị gia tăng của mảnh đất này trong 10 năm tới sẽ đạt gần 10 tỷ, tức là gấp 90 lần mức tối thiểu đề ra.
Chỉ cần đạt được thỏa thuận với Đại học Nam Lâm, tất cả những thứ này đều không thành vấn đề! " “Vậy bây giờ bố mẹ tôi có biết không?” Lâm Dật hỏi.
"Thẩm tổng và phu nhân tạm thời vẫn chưa hỏi về chuyện này.
Dù sao đây cũng không phải là dự án lớn, hơn nữa tôi cảm thấy việc này nhất định phải tiến hành bí mật.
Đợi đến khi đạt được kết quả rồi, thiếu gia hãy đích thân báo cáo với Hà tổng và phu nhân.
Tôi tin rằng bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng bất ngờ!" Nhìn vẻ mặt sáng rực của Thân Lương Tín, Lâm Dật cũng cảm thấy kích động.
Mảnh đất này trong tương lai, thậm chí là toàn bộ trung tâm nghệ thuật mới của Nam Đô sẽ do bọn họ tạo lên, đây là một thành tựu vô cùng lớn, thậm chí nó có thể sẽ trở thành nơi bắt đầu thành tựu lớn nhất trong vài năm tới đây của Lâm Dật.
Nghĩ tới chuyện một tháng trước, bản thân cậu vẫn còn phải lo sốt vó việc sau này tốt nghiệp, ra trường, cưới xin, rồi mua nhà.
Nhưng hiện giờ cậu lại chính là người lên kế hoạch phát triển trong tương lai của cả thành phố Nam Đô, điều này khiến cậu vô cùng phấn khích.
Lâm Dật gật đầu, cậu hít sâu một hơi rồi hỏi: "Hiện giờ trên mảnh đất này còn những dự án nào vẫn chưa hoàn thành?" "Trước tiên là việc phá dỡ.
Hiện giờ tòa nhà đang xây dở mà cậu vừa đi ngang qua vẫn còn một nhà chưa thương lượng xong.
Chỉ cần bên họ đồng ý, đội kỹ sư của chúng ta có thể tiến hành thi công bất cứ lúc nào; Một việc nữa là ký hợp đồng xây dựng khuôn viên mới với Đại học Nam Lâm, bên bất động sản của chúng ta và Đại học Nam Lâm hợp tác cũng đã nhiều năm, nhìn chung với dự án hai bên đều có lợi như thế này, thì không có vấn đề gì cả, chỉ cần ghi rõ các chi tiết hợp tác và xu hướng phát triển trong tương lai vào hợp đồng là được, việc ký kết hợp đồng chỉ là việc sớm muộn mà thôi!” Ánh mắt Thân Lương Tín bao trùm khát vọng, dường như mảnh đất phồn hoa rực rỡ đã xuất hiện ngay trong tầm mắt anh ta.
Nhưng Lâm Dật nghe xong thì cau mày.
Việc ký hợp đồng với Đại học Nam Lâm không có vấn đề gì cả.
Cho dù bên bất động sản không hoàn thành được trong thời gian ngắn, nhưng chỉ cần cậu dùng thân phận thiếu gia của Hà gia và Đông gia để nói chuyện với hiệu trưởng Trương Hoành, thì chắc chắn rằng ông ấy sẽ nể mặt cậu, hoàn thành hợp đồng trong thời gian tiến độ của kế hoạch.
Nhưng tại sao vẫn có một gia đình chưa đồng ý tháo dỡ? Lâm Dật quay lại nhìn tòa nhà cũ kỹ đã xây được mười năm kia.
Trong ấn tượng của cậu, hình như chỉ còn bố mẹ Sở An Nhiên sống ở đây, những gia đình khác đã chuyển đi rồi, có phải bố mẹ Sở An Nhiên không hài lòng với tiêu chuẩn bồi thường, thế nên mới nhất quyết không chịu rời đi đúng không? Nghĩ tới đây, Lâm Dật hỏi Thân Lương Tín: "Gia đình cuối cùng họ gì thế?" “Họ Sở.” Thân Lương Tín nói thật: “Nghe nói khi tập đoàn Quách Thị phụ trách việc phá dỡ khu đất này, gia đình này là gia đình bám trụ có tiếng, chúng tôi đã bồi thường cho gia đình này gần gấp đôi so với tập đoàn Quách Thị, thuyết phục họ chuyển đi càng sớm càng tốt, nhưng không biết tại sao bọn họ từ chối chuyển đi, giống như bọn họ đang chờ đợi điều gì đó..." Còn chờ gì nữa chứ? Lâm Dật hơi nhíu mày.
Tuy nhiên không tới một phút sau, cậu bỗng nghĩ ra điều gì đó, cậu cười thầm.
Bố mẹ Sở An Nhiên còn có thể chờ gì nữa, chẳng phải là vì muốn đợi tập đoàn Quách Thị nhận lại mảnh đất này, lại vừa muốn làm thông gia với Quách Trí nữa, như vậy sẽ được bồi thường nhiều hơn.
Dù sao bảy triệu của Vương Trung Sinh, giờ bọn họ cũng tiêu hết còn có năm trăm ngàn.
Tất nhiên cậu không thể chấp nhận suy nghĩ xấu xa cùng với bản tính tham lam vô độ của bố mẹ Sở An Nhiên được...
“Gần đây tập đoàn Quách Thị không có hành động gì sao?” Lâm Dật lấy lại tinh thần hỏi.
"Bọn họ không có hành động gì nhiều.
Dù sao mảnh đất này đã rơi vào tay chúng ta.
Chỉ cần chúng ta không chủ động từ bỏ, thì ông ta sẽ không có bất kỳ cơ hội nào." Thân Lương Tín nói.
"Ừ, khi các anh quay lại, cứ làm theo kế hoạch vừa rồi, cố gắng đưa ra kế hoạch xây dựng cho 5 năm tới càng sớm càng tốt.
Còn về việc bàn bạc với đại học Nam Lâm, nếu cần thiết tôi sẽ đích thân đến nói chuyện với Trương Hoành.
Còn về việc phá dỡ, các anh không phải lo việc đó nữa.
Tôi sẽ giải quyết." Nhìn vẻ mặt thề thốt của Lâm Dật, Thân Lương Tín lập tức cúi người xuống nói: "Mọi chuyện đều nghe theo thiếu gia." Sau đó anh ta đưa Lâm Dật đi thăm quan hồ nước và sườn núi của mảnh đất này.
Chủ yếu là giải thích về cách sử dụng hợp lý các tài nguyên phong cảnh trong quá trình phát triển tiếp theo.
Khi Lâm Dật rời khỏi đây, đã hơn năm giờ chiều.
Lâm Dật cảm thấy tác phong làm việc của cậu đã dần trở nên mạnh mẽ và kiên quyết hơn rất nhiều.
Nếu cậu đã đồng ý tham gia buổi họp lớp, thì cậu sẽ hành động một cách nhanh chóng.
Trên đường quay lại trường, cậu đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Đợi đến khi tất cả các bạn học trong lớp đều đến cổng trường, một chiếc xe buýt đã dừng sẵn ở đó đợi bọn họ.
Lâm Dật có thể đưa một dàn Mercedes-Benz hoặc Bentley đến tiếp đón.
Nhưng thật sự không cần thiết phải thế.
Chẳng qua bạn học đi ăn uống tụ tập mà thôi, mang theo một đoàn xe sang thì quá phô trương rồi.
Sử dụng xe buýt cũng rất thuận tiện để bạn học giao lưu nói chuyện với nhau.
Lâm Dật cũng không để Trương Dương lái Mercedes-Benz G tới đón.
Chỉ mỗi thế thôi cũng đã khiến tất cả bạn học phải ngạc nhiên rồi.
"Lâm Dật, thông báo dán ở cổng trường có phải là thật không? Không phải trước đây cậu tiết kiệm lắm hả.
Sao giờ lại hào phóng thế?" "Nói vớ vẩn gì thế? Cho dù Lâm Dật giàu đến cỡ nào, thì không phải cậu ấy vẫn nghĩ tới bạn học chúng ta sao.
Tớ vốn lo không biết lái xe, giờ thì khỏi phải lo nữa rồi!" Rất nhiều người đùa giỡn với Lâm Dật.
"Chú hai tôi làm việc trong công ty xe buýt, hôm nay chú ấy không có việc gì, tôi đã bảo chú ấy giúp chúng ta lái xe đi một vòng, không sao đâu." Lâm Dật cười ôn hòa nói.
Sau đó mọi người lần lượt lên xe.
Ngay cả Lâm Dật cũng không ngoại lệ.
Mặc dù Thân Lương Tín đã sắp xếp một chiếc Mercedes-Benz S600 để đưa cậu trở lại trường học, hơn nữa cũng đã đợi ở cổng trường.
Nhưng cậu không muốn một mình một phách, cậu vẫn chọn đi xe buýt cùng với mọi người.
Hơn nữa Lâm Dật để ý đến thấy hôm nay An Hinh không đến.
Có lẽ là do địa điểm ăn họp lớp tối nay quá bình thường chăng.
An Hinh của hiện tại không còn là An Hinh trước đây nữa rồi.
Nơi ăn uống cũng phải là cửa hàng nổi tiếng.
Những nơi cô ta ra vào đều là những nơi cao cấp.
Đã lâu rồi cô ta không đến lớp, cũng không tham gia vào bất kỳ hoạt động nào của trường của lớp cả.
Tuy nhiên điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất, là hoa khôi của trường Đại học Nam Lâm, Lăng Tiêu Tiêu lại đến buổi họp mặt này.
Một cô gái trong lớp có quan hệ tốt với Lăng Tiêu Tiêu đã nói như thế, còn cô ấy có đến đúng giờ hay không thì không chắc.
Tất cả mọi người cùng nhau nói chuyện cười đùa, nhanh chóng đã đến nơi tụ tập.
Bữa tiệc được đặt tại "Nhà hàng lẩu Trần Lão Ngũ" trên phố thịt nướng ở cổng Nam.
Ở đây có đầy đủ các món xào nấu, giá cả lại bình dân, rất phù hợp cho các bạn sinh viên đại học ăn uống tụ tập.
Hoạt động ăn tối giữa các bạn cùng lớp thường khá đơn giản.
Ăn, uống và chém gió.
Nhưng mà trong lòng mọi người đều hiểu rõ, không ai nhắc đến chuyện Lâm Dật bị đuổi học.
Dù sao sinh viên đại học cũng có không ít người bị đuổi học giữa chừng hoặc tự bỏ học để ra lập nghiệp, mỗi người chọn cho mình một con đường riêng, thậm chí còn có nhiều cậu nhóc phải ghen tị với Lâm Dật, cậu chưa ra trường đã tìm được một công việc ổn định rồi.
Có một câu nói thế này.
Uống rượu mà không say, thì là do uống ít.
Không mê gái là do gái không phải của mình.
Dùng đức để thuyết phục người khác là do bản thân không đánh thắng người ta.
Kẻ không màng danh lợi, là người chưa trải sự đời.
Đối với bất cứ ai ở đây, được một cô nàng xinh đẹp bao nuôi, thì không vội đồng ý luôn ấy chứ, làm gì có ai lại từ chối.
Sau khi ăn uống xong, mọi người đều chia tiền rồi đưa cho lớp trưởng đi thanh toán, sau đó thì lên xe bus, vốn nghĩ rằng sẽ về trường học ngủ một giấc.
Nhưng khi xe buýt chạy được một đoạn, thì lại đi về hướng trung tâm thành phố, khi đó mới có người cảm thấy có gì đó không đúng.
"Lâm Dật, cậu định đưa chúng tớ đi đâu vậy? Đừng nói lấy men rượu mà giới thiệu cho chúng tớ ai đó, để sau này tốt nghiệp ra trường không phải lo lắng tìm việc đấy chứ, ha ha!" Có người mượn men rượu, chế nhạo cậu vài câu.
Đột nhiên cả xe đều cười ầm lên.
Lâm Dật có thể nhận thấy trong tiếng cười của mọi người không hề có ý thù địch gì, vì vậy cũng thản nhiên cười theo.
"Không có gì, có thể đây là buổi họp mặt lần cuối của mọi người, tất nhiên không thể đơn giản như thế được." "Hơn nữa trong thời điểm then chốt này, mọi người lại không ghét bỏ tôi, vẫn làm bạn với tôi, việc này coi như là tôi cảm ơn mọi người.
Hôm nay chúng ta cứ ăn uống vui vẻ hết mình, như thế mới có thể bù đắp được cảm giác áy náy trong lòng tôi."-----------------------
.