Sau khi xử lý xong băng gạc trên người Lâm Dật, Sở An Nhiên liền lấy ra một chiếc gối rồi dựa vào phía sau đầu Lâm Dật.
“Thiếu gia! Vết thương ở trên đầu cậu vẫn chưa hồi phục hẳn nên vẫn phải chú ý hơn, đừng đụng chạm linh tinh”.
Lâm Dật gật đầu nhưng cũng không quên thưởng thức mùi nước hoa trên người Sở An Nhiên.
“Cảm ơn cô về chuyện ngày hôm nay”.
Lâm Dật biết chuyện xảy ra ở KTV, chắc hẳn Sở An Nhiên cũng có giúp đỡ.
Quả đúng như vậy! Sở An Nhiên khi nhận được tin nhắn thì đến đúng địa điểm để đón Lâm Dật.
Nhìn thấy Lâm Dật cùng mấy người bạn đang xảy ra mâu thuẫn với đám Vương Hải, cô biết được tính nghiêm trọng của sự việc nên lập tức liên hệ với Hà Chấn Nam.
Nếu không thì chuyện đâu có được giải quyết dễ dàng như vậy.
“Cậu cũng biết à? Tôi còn tưởng cậu không biết cơ!” Sở An Nhiên mỉm cười rồi lau người cho Lâm Dật.
Lúc này Lâm Dật có chút ngượng ngùng.
“Cậu đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?” Sở An Nhiên ho khan hai tiếng, nói.
Lâm Dật thu lại ánh mắt đang nhìn lén ngực của Sở An Nhiên, lúc này mặt cậu đỏ bừng, nói: “Chẳng còn cách nào khác! Ai cũng thích nhìn những thứ đẹp mà…”
Sở An Nhiên khi nghe thấy lời này thì vui như mở cờ trong bụng.
Con gái ai cũng thích được người khác khen, kể cả là bản thân mình không thiếu gì người khen ngợi.
“Được rồi, được rồi! Cậu cũng nhìn đủ rồi đấy, mau nghỉ ngơi đi.
Tôi nghỉ ngơi ở phòng y tá bên cạnh, có chuyện gì cậu cứ dùng máy thông báo này để thông báo cho tôi.
Chỉ cần cậu ấn một tiếng là tôi sẽ đến ngay lập tức”.
Lâm Dật nhìn cái máy đó rồi lộ ra nụ cười đểu.
“Thứ này cậu đừng lấy ra để nghịch đấy nhé”.
Sở An Nhiên không yên tâm, nhìn Lâm Dật một cái, sau đó thu dọn hòm thuốc rồi rời đi.
Lâm Dật lấy điện thoại ra để sạc pin.
Lúc mở wechat lên thì nhìn thấy lời mời kết bạn đã được chấp nhận.
Cậu nhớ lại lúc ở trong KTV nên cậu đã biết đó là ai.
Lâm Dật do dự một lát rồi gửi một tin nhắn: “Chào cô”.
Đối phương phải một lúc lâu mới trả lời lại một câu: “Tôi phải ngủ đây.
Chúc ngủ ngon”.
Sự lạnh lùng khó hiểu này khiến Lâm Dật có chút bất ngờ.
Nhưng đó chỉ là gặp gỡ nhau có một lần nên Lâm Dật cũng không oán trách gì.
Toàn thân mệt mỏi giúp Lâm Dật dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cậu không thể nào quên được đôi chân dài miên man của Sở An Nhiên.
……………..
Sau khi tỉnh dậy thì đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.
Vừa mở mắt ra, cậu đã liếc nhìn đôi chân dài miên man với tất da chân màu trắng của Sở An Nhiên.
“Thiếu gia! Cậu có tinh thần thật đấy”.
Sở An Nhiên liếc nhìn bên dưới của Lâm Dật một cái, trong lời nói kèm theo ngữ khí khá nặng.
Lâm Dật có chút ngượng ngùng, cười rồi che đậy lại.
“Y tá của bệnh viện tư nhân chăm chỉ thật đấy”.
Lâm Dật liền chuyển chủ đề nói.
“Phu nhân đã dặn là nhất định phải chăm sóc tốt cho thiếu gia nên tôi tất nhiên sẽ làm việc tận tụy rồi”.
Sở An Nhiên vừa cười vừa rửa mặt cho Lâm Dật.
Bàn tay nhỏ bé dịu dàng của con gái vỗ nhẹ lên mặt mình khiến cho Lâm Dật có chút không kìm chế được.
Cậu đã bao giờ được con gái chăm sóc tận tình như này đâu.
Sau khi giúp Lâm Dật chỉnh sửa mọi thứ xong xuôi, Sở An Nhiên lái xe đưa Lâm Dật đến trường.
Trên đường đi, Lâm Dật không hề rời mắt khỏi thân thể của Sở An Nhiên.
Con ngươi trong mắt cậu hận nỗi không thể dán lên người Sở An Nhiên.
Cuối cùng cũng đến trường, Sở An Nhiên ấn còi mấy lần để nhắc nhở học sinh nhường đường.
“Thiếu gia! Cậu mà nhìn nữa là sẽ muộn học đấy”.
Lâm Dật ho khan một tiếng rồi lấy điện thoại ra nhìn giờ: “Vẫn còn sớm mà”.
“Vậy cậu định ở đây đến khi nào nữa?” Sở An Nhiên không vội gì, cô duỗi thẳng đôi chân dài lắc lư ở trước mặt Lâm Dật.
Mặc dù Lâm Dật không muốn nhưng đành phải xuống xe.
“Thiếu gia! Buổi tối cậu cứ ở đây đợi tôi! Tôi sẽ đúng giờ đến đón cậu”.
Sở An Nhiên mỉm cười một cái rồi lái xe rời đi.
Trên đường về, tâm trạng Sở An Nhiên cứ thay đổi không ngừng: “Tên nhóc này thoạt nhìn cũng đâu có ngoan lắm.
Cậu ta cứ nhìn vào đôi chân của mình, lẽ nào mình chỉ thu hút cậu ta ở điểm này thôi sao?”
Còn ở bên kia, Lâm Dật không muốn quá kiêu căng nên nơi mà cậu xuống xe cách cổng trường tận hơn một trăm mét nữa.
Cậu vừa bước vào cổng trường thì một chiếc xe thể thao màu đen lướt qua người cậu rồi tạo thành hình vòng cung ở trước mặt cậu.
Sự xuất hiện của chiếc xe này thu hút vô số ánh nhìn.
Chiếc xe dừng lại cách Lâm Dật không xa.
Khi rèm xe được kéo sang một bên, Lâm Dật nhìn thấy ngồi bên trong xe là hai người Lưu Minh và An Hinh.
“Ai yo! Được thả ra rồi à? Xem ra Vương Ca kia cũng không lợi hại lắm nhỉ.
Đến loại người như mày mà gã ta cũng không làm gì được”.
Nhưng Lâm Dật chọn cách không để ý gì đến hắn ta.
“Sao thế, không vui à? Là vì tao nói gì không nên nói hay là tao đang ôm người con gái mà mày từng yêu thương?” Lưu Minh lớn tiếng nói, âm thanh thu hút sự chú ý của không ít học sinh.
“Anh yêu à, anh đừng có nói em là bạn gái của hắn mà, như vậy mất mặt lắm”.
An Hinh cố tình nũng nịu với Lưu Minh ở trước mặt Lâm Dật.
Cô ta muốn nhìn xem tên vô dụng như Lâm Dật sẽ vô dụng đến mức nào.
Cô ta cảm thấy, việc mình rời xa Lâm Dật là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời mình.
“Thằng này đúng là muốn ăn đòn đây mà, rõ ràng là không vui mà còn cố tỏ ra mình không sao.
Chỉ tiếc là Vương Hải chưa để nó phải chịu khổ.
Nhưng không cần vội, sớm muộn gì anh cũng xử lý nó”.
Lưu Minh trong lúc nói nhưng đôi tay vẫn không ngừng sờ mó lên đùi của An Hinh.
Những học sinh ở xung quanh đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ nhưng An Hinh thì không để ý chút nào.
“Anh yêu à, em có cách.
Hôm nay người ta tổ chức sinh nhật, anh bảo tên ăn mày thối tha này cũng đến tham gia đi.
Đến lúc đó anh muốn sỉ nhục thế nào thì tùy ý anh”.
Lưu Minh nói có phần không chắc chắn: “Bảo bối! Bọn em đã chia tay rồi, em có chắc chắn là hắn sẽ đến không?”
“Anh yên tâm đi! Lâm Dật vẫn là con chó của em, hắn không bỏ em được đâu.
Chỉ cần em nói một câu thì hắn chắc chắn sẽ ngoe nguẩy đuôi mà chạy đến thôi”.
.