Editor: Gà
Trong bức màn tối của giới giải trí, bát quái, luôn luôn như một loại bệnh độc có thể nhanh chóng truyền bá ra ngoài chỉ trong một thời gian ngắn.
Sau cuộc họp báo của Tiêu Mạc Phàm, cùng với vô số khiếp sợ và không thể tin, bát quái ‘Ảnh đế giải nghệ’ kéo dài trong một khoảng thời gian rồi mới được bình ổn.
Tĩnh An vừa nghe sự việc này, cũng như nhiều người khác đều ngây ngốc đáp lại một câu ‘Anh đang nói cái gì?’.
Không phải không nghe rõ, mà là không thể tin.
"Buổi chiều họp báo, Tiêu Mạc Phàm tự mình nói ra, hiện giờ Hoa Hạ vì chuyện này mà trở nên rối nùi! Vốn dĩ nhờ thân phận hiện tại của Tiêu Mạc Phàm, cũng khá dư dả để trả tiền vi phạm hợp đồng..."
Câu trả lời vô cùng chắc chắn của Trần Sâm, lại một lần nữa quanh quẩn bên tai Tĩnh An.
Trong thang máy, ngón tay cô gái vốn định ấn tầng lầu chỗ mình đang ở, do dự một chút, ấn nút tầng lầu đã từng rất quen thuộc.
Tầng này trừ có nơi ở trước kia mình đã mua ra, còn có bất động sản của Tiêu Mạc Phàm.
Tuy là bất động sản của Tiêu Mạc Phàm, nhưng theo trí nhớ trong hai năm cuối cùng của ‘Đan Ninh’, anh ta cũng rất ít khi đến đây.
Buồn cười thật, cho rằng chỗ ở này đối với anh ta có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng sau khi anh ta kết hôn thì vẫn ở nơi này.
Không biết hiện giờ có phải người đó không còn ở đây nữa không, ôm tâm trạng sẽ không ở đây nữa, Tĩnh An ấn chuông trên cửa phòng.
Lúc này đến nơi đây, chỉ vì nghe được Tiêu Mạc Phàm đột nhiên muốn giải nghệ, trong lòng sinh ra một nỗi xúc động phiền muộn.
Nếu hiện giờ chỗ ở của cô không cùng nơi với Tiêu Mạc Phàm, cô nghĩ, sự xúc động này sẽ biến mất vào ngày thứ 2 thức dậy, chứ sẽ không giống giờ phút này ấn chuông cửa trước mắt.
Chờ đợi hơi lâu, khi cô cho rằng anh ta không ở nhà mà đã đi rồi, thì cửa lại được mở ra.
"Là em à?" Giữa lông mày của Tiêu Mạc Phàm xuất hiện nếp nhăn kinh ngạc, rõ ràng trong mắt anh ta hoảng hốt hơn.
"Vì sao muốn tuyên bố rời khỏi giới giải trí, rời khỏi giới diễn viên?" Không dự định sẽ bước vào, Tĩnh An chỉ đứng ở ngoài cửa, nhìn thẳng vào anh ta hỏi: "Anh muốn dùng sự nghiệp của mình để bồi thường cho Đan Ninh sao? Anh nghĩ cô ấy có thể nhìn thấy sự hối hận của anh? Anh nghĩ rằng đây là kết quả mà cô ấy muốn? Anh nghĩ rằng như vậy cô ấy có thể tha thứ cho anh ư?"
Tất cả những việc này, chẳng qua đều do chính anh ta tự nghĩ mà thôi...
Không có khí thế bức người, thậm chí chỉ bình tĩnh chất vấn, đợi sau khi Tiêu Mạc Phàm phản ứng kịp ý trong lời nói của đối phương, ánh mắt hoảng hốt nhanh chóng bị đau đớn thay thế: "Như em nói, cô ấy không có lý do gì để có thể tha thứ cho anh, mà anh cũng không dám yêu cầu xa vời là cô ấy sẽ tha thứ."
Nếu anh ta cho rằng bản thân rời khỏi giới giải trí thì có thể được Đan Ninh tha thứ, cho bản thân một chút giải thoát, như vậy mỗi khi nhớ về cô ấy anh ta cũng sẽ không cảm thấy ngay cả thở cũng là một loại tra tấn.
Nhưng mặc dù biết rõ đau đớn đến mức hành hạ cốt tủy, nhưng anh ta vẫn không nhịn được miêu tả lại hình dáng của cô ấy, không nhịn được đợi ở chỗ của cô ấy, đi qua nơi đã mang theo mỗi tiếng nói cử động, vui buồn hờn giận của cô ấy.
Anh ta trả lời rất chậm, gằn từng tiếng mặc dù không phải cố sức nói ra, lại làm người ta thấy tang thương: "Trở về đi, tôi làm những việc này, chỉ vì trừng phạt đúng tội của tôi mà thôi."
""Cô ấy" chưa hẳn muốn nhìn thấy quyết định hiện tại này của anh..."
Loại áy náy rồi tự hủy tương lai này, bất luận là "cô ấy" hay cô, đều không cần thiết...
Muốn nói ra hai từ ‘Cần gì’, bờ môi chần chừ hồi lâu, vẫn không thốt ra.
Tiêu Mạc Phàm lắc đầu, còn muốn nói thêm gì đó, thì một giọng nữ bỗng vang lên sau lưng anh ta.
"Hóa ra là Đan Ninh đến đây à!" Giọng điệu nhiệt tình tăng lên hơi quá mức, xứng với nụ cười khuếch đại của người phụ nữ, dường như Tĩnh An xuất hiện làm cô ta rất vui sướng.
"Lý Na em vào trước đi, anh sẽ nói với em chuyện họp báo sau." Tiêu Mạc Phàm nghiêng người, nhíu mày nhìn về phía Lý Na đã gọi tên Đan Ninh.
Không ngờ Lý Na sẽ xuất hiện trong phòng Tiêu Mạc Phàm, Tĩnh An nhíu mi rồi giãn ra, đang muốn nói tạm biệt nhưng chưa kịp mở miệng, người phụ nữ kia đã cười lên nói.
"Cô đến tìm Mạc Phàm ôn chuyện à, Đan Ninh? Nhưng cô biết không, anh ấy nói với tôi cô không phải là Đan Ninh, tôi nói thế nào anh ấy cũng không tin, cô nói xem anh ấy có đáng giận không..." Hai tay chắp sau lưng, từng bước một đi đến chỗ cô, bất luận là Tĩnh An hay Tiêu Mạc Phàm đều đưa ánh mắt về phía nụ cười quỷ dị trên mặt cô ta.
Nụ cười quá mức xán lạn và quỷ dị, làm Tĩnh An tự dưng nghĩ đến sau tuần lễ thời trang ở thành phố S lần đó, khi chạm mặt Lý Na, tính tình người phụ nữ này hình như không bình thường.
"Tôi nhớ tôi đã hỏi cô và Đan Ninh có quan hệ gì, khi đó hình như cô nói với tôi, không có quan hệ... Vì sao?"
Lời nói Lý Na làm anh ta nghi hoặc nhìn về phía cô, mà Tĩnh An chỉ nhăn mày lần nữa, không nói gì.
"Thật sự không có quan hệ gì, bởi vì cô..." Cô ta tự trả lời, khi đi đến cách cô gái một bước, đột nhiên cất cao giọng: "Chính là con ả đáng ghét đó!"
Nửa câu cuối cùng này nói ra, đồng thời, gương mặt Lý Na trở nên dữ tợn từ phía sau đưa tay ra, một ánh sáng chợt lóe lên khiến đồng tử Tĩnh An co rút lại trong khoảnh khắc!
"Đi chết đi!"
Trừ người hành hung ra, ai cũng không ngờ nguy hiểm đột nhiên xảy ra, bỗng nhiên bùng nổ sau đó cũng bỗng nhiên kết thúc.
"Buông tôi ra! Buông ra! Mày không nên còn sống, mày vốn không nên còn sống! Vì sao mày lại trở về! Hẳn mày phải chết rồi! Đan Ninh đã chết rồi! Nhưng mày lại đã trở về! Mày là Đan Ninh! Mày chính là con ả đó!..."
Lý Na bị Tiêu Mạc Phàm xô ra, điên cuồng phát ra tiếng kêu sợ hãi, mặt Tĩnh An không còn chút máu lảo đảo lui về phía sau mấy bước ổn định thân thể đang phát run, cô thở hồng hộc, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không chú ý đến cánh tay bị thương của mình.
"Lý Na! Em có biết mình đang làm gì hay không! Em tỉnh lại đi!"
Cuối cùng ngăn Lý Na bị đánh ngã sau đó vẫn không ngừng cứa dao vào cổ tay lại, mặt Tiêu Mạc Phàm cũng trắng bệch, máu đỏ tươi chảy xuống, mà trên người, trên cánh tay anh ta cũng bị dao cắt qua để lại vết thương nhỏ.
Không biết sao, nhưng lại phát triển đến nỗi nhuốm máu như bây giờ!
Tiêu Mạc Phàm nhìn Lý Na trước mắt không ngừng đánh đá anh ta, không ngừng nói ra những câu từ ác độc, chỉ cảm thấy xa lạ đáng sợ!
"Con ả này! Con ả này! Đan Ninh, Đan Ninh!... Điện ảnh, kỹ thuật diễn, tôi không bằng ả, không bằng ả!..."
Giờ phút này, cô ta đã hoàn toàn tiến vào ý thức cuồng loạn của chính mình, há mồm ngậm miệng đều là hỗn độn những ‘Điện ảnh’, ‘Kỹ thuật diễn’.
Mà không ai biết, đúng là phim điện ảnh lần này, cô ta bị chất vấn về kỹ thuật diễn, đúng là sau bộ phim điện ảnh cô ta và Tĩnh An trở thành ‘nữ chính’ bị so sánh, cuối cùng trở nên hoàn toàn điên cuồng.
Cứ thế khi nhìn thấy rõ ràng là ‘Đan Ninh’, thì sâu trong đáy lòng muốn làm ra chuyện âm u nhất!
Giờ khắc này, cô ta liên tục không ngừng quát to, dường như đã len lỏi vào mỗi ngóc ngách của tầng lầu này.
Mà tiếng kêu bén nhọn này, đương nhiên cũng làm hai người trong tháng máy mới vừa ra chạy đến.
"A!" Thấy rõ chuyện xảy ra trước mặt, trong hai người, một người phụ nữ bị máu đỏ kích thích đến thần kinh, hoảng sợ làm rớt đồ trong tay xuống, phát ra tiếng vang.
Mà người còn lại, vẻ mặt đột biến sau đó cũng nhanh chóng bước đến lay lay cô gái.
"Tĩnh An!"
Giọng nam trầm ổn, cùng với đôi tay chợt ấm áp ôm lấy cô.
Tĩnh An kề sát ngực đối phương, cảm nhận được nhịp đập có quy luật và mùi hương quen thuộc của anh, Tĩnh An mới dần thả lỏng vẻ khủng hoảng: "Đường Dự..."
********************
Tình cảnh đã chật vật đến không thể nghịch chuyển, tin xấu nối gót xuất hiện đến mức không thể thu dọn.
Đó là, hiện nay Lý Na như đã thất bại vô cùng thảm hại.
Hôm đó Lý Na đột nhiên không khống chế được, Tĩnh An khẩn cấp gọi 120 và 110, sau một phen kiểm tra và điều tra chặt chẽ, tình huống của Lý Na hơn cả bọn họ dự đoán.
Hơn nữa hôm đó, qua lại giữa bệnh viện và cục cảnh sát, người bọn họ phải tiếp xúc rất nhiều, cứ thế hoàn toàn không thể ngăn cản một số tin tức bị lộ ra với truyền thông.
Ví như Lý Na hành hung, ví như Tiêu Mạc Phàm bị hủy dung, ví như Lý Na điên, lại ví như... Lý Na hút ma túy.
"Tôi không ngờ, cô ấy sẽ hút ma túy."
Trên hành lang ngoài phòng bệnh, cách cửa phòng mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng kêu bén nhọn bên trong của người phụ nữ đó làm Tiêu Mạc Phàm chua sót nhắm mắt lại, trên má trái có băng gạc: "Do tôi không chú ý đến, nếu... sự việc lần này, thật xin lỗi."
"Không phải lỗi của anh." Cô gái tóc ngắn, vẻ mặt cũng ngưng trọng: "Ai cũng không ngờ cô ấy sẽ bị điên, càng không nghĩ đến cô ấy sẽ dùng ma túy... Bác sĩ nói thế nào, cô ấy, sẽ tốt chứ?"
"..."
Người đàn ông dựa lưng vào vách tường, gáy hơi ngửa ra sau, đồng thời giơ một cánh tay lên vắt ngang trước mắt, che khuất vẻ âm u nơi đáy mắt.
Sau hơn một phút không tiếng động, anh ta nhếch môi, nói: "Nói chung là, không tốt lên được..."
Anh ta hiểu rõ, Lý Na cố chấp với Đan Ninh, bén rễ quá sâu, trừ phi chính cô ta nghĩ thông suốt, bằng không cả đời sẽ trầm luân trong thất bại điên cuồng khi thua Đan Ninh.
"Tay em thế nào rồi?" Tiêu Mạc Phàm buông cánh tay, mở mắt ra hỏi vết thương của cô gái.
Hoạt động cánh tay của mình một lần, Tĩnh An lắc đầu: "So với vết thương của tôi, thì anh vẫn nên quan tâm vết thương của bản thân đi."
Vì cô phản xạ có điều kiện hạ cánh tay đỡ dao, nên thật ra cũng không nghiêm trọng. Nhưng sau khi người đàn ông kịp thời đẩy Lý Na ra, chế trụ hành vi điên cuồng của Lý Na, nên miệng vết thương nặng hơn một chút.
"Vết thương trên mặt anh... Sau này thật sự không muốn phẫu thuật sao?"
Trên má trái Tiêu Mạc Phàm, bị đầu dao rạch từ xương gò má đến xương hàm, mặc dù không giống truyền thông đưa tin ‘hoàn toàn biến dạng’ như vậy, nhưng thật sự đã hủy dung.
"Đã rời khỏi giới giải trí rồi, như vậy cũng không cần quá mức để ý khuôn mặt của mình nữa." Tiêu Mạc Phàm nói như không có gì.
Nhưng Tĩnh An nghe ra, vài phần hàm xúc khác.
Cố gắng để lại vết sẹo, sao không phải vì để... Ghi nhớ đây.
Cô gái không nói gì nữa, sau đó giọng điệu hơi tùy ý chuyển đề tài, hỏi anh ta: "Sau này có dự tính gì không?"
Tiêu Mạc Phàm lắc lắc thân thể dựa trên tường, đứng thẳng rồi hỏi lại cô gái: "Đan Ninh có đề cập với em, nếu cô ấy rời khỏi giới giải trí, thì cô ấy sẽ làm gì không?"
Anh ta còn nhớ rõ có một lần, lúc đang đợi đèn xanh đèn đỏ, Đan Ninh ngồi ở phó lái chỉ vào một cửa hàng bánh ngọt mới tu sửa lại rồi nói với anh ta, chờ ngày nào đó bọn họ rời khỏi giới giải trí, là có thể mua cửa hàng phía trước, cùng nhau kinh doanh một tiệm bánh ngọt, tất cả các loại bánh ngọt đều sẽ dùng tên loài hoa để đặt...
Cô nói, cô không thích mấy món bánh ngọt này lắm, nhưng cô thích cửa hàng bánh ngọt, thích cái hương vị ngọt ngào ấm áp đó.
Tĩnh An nghe xong, hơi chấn động rồi cuối cùng lặng lẽ thở dài: "... Anh muốn mở cửa hàng bánh ngọt sao?"
"Đúng vậy, đã trang hoàng rất tốt rồi." Người đàn ông gật đầu, lộ ra một nụ cười hoảng hốt nhợt nhạt.
Cô gái ‘Ừm’ một tiếng, không hỏi cửa hàng đó ở dâu, cũng không hỏi khi nào nó khai trương.
Lúc này, giữa hai người, có lẽ Tiêu Mạc Phàm hoặc Tĩnh An còn muốn nói gì đó.
Nhưng, đã có người không vui, mặc dù trước sau giọng nói người này đều như một thật sự nghe không ra giờ phút này anh đang bất mãn.
"Đã đến giờ rồi."
Cách đó không xa Đường Dự luôn chờ Tĩnh An trong khi cô nói chuyện với Tiêu Mạc Phàm, chẳng biết lúc nào đã đi đến phía sau cô, nói.
Đến giờ gì?
Tĩnh An quay đầu, nghi hoặc nhìn về phía này, biết được hôm nay cô sẽ đến đây, nên anh đã bảo cô đi cùng anh.
"Không phải em muốn mang anh đi gặp một người sao, hiện giờ đi mua một bó hoa trước, thời gian cũng không sai biệt lắm rồi."
Đường Dự không đổi sắc tiếp tục nói, mà từ đầu đến cuối ánh mắt của anh chưa bao giờ rơi xuống người Tiêu Mạc Phàm, dường như trong tầm nhìn của anh hoàn toàn không có người này tồn tại.
Em có nói hôm nay sẽ dẫn anh đi gặp bà nội sao?
Đôi mắt đen láy của cô gái nheo lên, linh động sáng rọi chớp chớp có vẻ nhìn ra ‘ý đồ’ của người đàn ông.
"... Ừm, đã đến giờ nên đi rồi." Bật cười, Tĩnh An không vạch trần ‘lời nói dối’ của Đường Dự.
Được Đường Dự cầm tay, khách sáo tạm biệt Tiêu Mạc Phàm, có một khắc Tĩnh An hình như thấy trong mắt Tiêu Mạc Phàm hiện lên một chút run rẩy mờ mịt.
*******************
"Em mới nói chuyện với người khác một chút, Đường Dự, anh sẽ không ghen chứ?"
Người đàn ông nắm tay cô, Tĩnh An liếc xéo đối phương một cái, buồn cười nói: "Chẳng lẽ anh muốn xen vào việc em nói chuyện với ai rồi sao?"
"Không phải, chỉ có anh ta, anh không muốn nhìn thấy em ở cùng với anh ta."
Đường Dự cũng không gạt cô gái, tự nhiên nói ra cảm nhận của bản thân: "Anh ta không xứng nói chuyện với em."
Tim Tĩnh An cả kinh, không biết vì sao khi nhắc đến Tiêu Mạc Phàm thì sắc mặt anh trầm xuống, cũng không biết vì sao anh lại nói như vậy.
Vẻ mặt anh, tuyệt đối không giống như biểu cảm ghen tuông như lời cô nói, mà càng giống với với kiểu chán ghét người nào đó hơn.
Nghĩ vậy trong sự kiện Lý Na hành hung, chỉ riêng có tin tức liên quan đến cô không hề xuất hiện trên bản tin.
Tĩnh An đột nhiên nhận ra: "Đường Dự, thật ra anh có năng lực che giấu cả sự việc này phải không? Hoặc giấu diếm một phần?"
Chuyện Lý Na phát cuồng, chỉ cần một số việc không bị truyền thông đưa tin, thì sẽ không phát triển đến mức không thể cứu vãn như hiện giờ.
Thậm chí còn liên lụy đến hình tượng của Tinh Quang, tuy Tinh Quang đã ‘vứt bỏ’ Lý Na trước đó rồi.
"Em hy vọng anh làm như vậy?"
Đường Dự không phủ nhận, anh nói vậy với cô.
Tĩnh An nghĩ một hồi vẫn lấy lắc đầu làm câu trả lời: "Nhưng có phải Tinh Quang..."
"Có anh ở đây, chuyện Tinh Quang không cần lo lắng." Sự tự tin này, người đàn ông đã đạt được một số thành tựu nổi bật nên có.
Sau đó, anh đã nhắc đến chuyện gặp mặt, đương nhiên Tĩnh An tận dụng sự rảnh rỗi của anh dẫn anh đi mua hoa, cũng đến trước nghĩa trang.
Dọc theo đường đi, hai người nói nói cười cười, trong đó cô gái đột nhiên hỏi: "Ngày đó, sao anh lại xuất hiện vậy?" Dù đến tìm cô, Đường Dự cũng không nên xuất hiện ở tầng lầu ấy.
"Hôm đó vốn muốn đi tìm em, nhưng lúc ở dưới lầu vừa khéo gặp được..." Đường Dự đánh tay lái nhìn thoáng qua cô gái, dừng một chút sau đó nói: "Người đại diện trước kia của Đan Ninh."
"Lúc đó người chứng kiến kia chính là người đại diện trước kia của Đan Ninh, Thẩm San." Anh tiện đà bổ sung thêm.
Tĩnh An mất tự nhiên rũ mắt xuống, không biến sắc nói: "À, ra thế à."
Sau khi Thẩm san từ chức đã gả cho người ta, trừ hơi mập ra, những cái khác không thay đổi gì nhiều. Cho nên ngày đó, thật ra Tĩnh An đã nhanh chóng nhận ra người phụ nữ bị dọa sợ kia là ai.
Nhưng sau hôm đó, Đường Dự luôn ở cạnh cô, không nói câu nào về Thẩm San, khiến cô nghĩ lầm Đường Dự cũng không biết Thẩm San, hôm đó bọn họ đồng thời xuất hiện chỉ là trùng hợp mà thôi.
"À... Làm sao anh có thể nhận ra người đại diện trước kia của Đan Ninh?"
Cảm thấy bầu không khí hơi đông cứng, Tĩnh An nói đôi lời, để hòa dịu xuống.
"Không biết, ngày đó do cô ấy nói cho anh biết."
Tĩnh An liếc trộm người đàn ông đang nói chuyện, há miệng thở dốc, lại im lặng.
Có một số việc, thật sự không phải muốn nói là có thể nói, nói ra thì sẽ có người tin...
Mà cô cũng không muốn anh xem cô như quỷ quái trong chuyện xưa ‘Kỳ quái tồn tại’.
Tóm lại vẫn dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cô gái tự mình rối rắm, bỏ lỡ ánh mắt lóe sáng của anh.