Siêu Năng Lực Của Ta Mỗi Tuần Đều Đổi Mới Dịch


Trần Nguyên đang ở tại phòng 502 của một nhà trọ cũ kỹ cách cửa trấn khoảng ba trăm mét.

Hắn không phải người của thành phố Hạ Hải, vốn dĩ hắn đang theo học tại thị trấn Hòa Tường sau khi thi cấp ba mẹ của hắn sử dụng quan hệ tìm đến người chú đang làm trong bộ giáo dục để nhét hắn vào Trường trung học phổ thông số 11 - ngôi trường trọng điểm của Hạ Hải.

Nhưng mà bởi vì nhập học nhờ quan hệ cho nên hắn chỉ có thể học ngoại trú mà thôi.

Mà những nhà trọ gần trường học đều có giá hơn 2000 tệ trở lên cho nên hắn đành phải tìm một nhà trọ nhỏ với giá thuê 700 tệ ở xã Dương Quang.

Cha mẹ đều thuộc tầng lớp làm công ăn lương cho nên cũng không có thời gian dạy hắn học, bởi vậy hắn đã luôn sinh sống trong hoàn cảnh không có em gái không có nhà, cả cha lẫn mẹ đều bận rộn giống như mấy nam chính trong tiểu thuyết.

Cũng may hắn không có điểm xuất phát là cha mẹ đều tử vong giống như trong tiểu thuyết.

Bây giờ là bảy giờ tối, hắn phải mau về nhà nấu cơm sau đó sẵn tiện luộc tôm hùm, rồi còn phải bật điều hòa 26 độ bày bia ra bàn, sau đó ngồi con tập một của bộ phim The Demon Hunter nữa.

Nghĩ đến đây, Trần Nguyên không khỏi tăng nhanh tốc độ lên lầu, không đến nửa phút hắn đã leo lên tầng 5 của tòa nhà.

Ngay lúc hắn đang tìm chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì cùng lúc ấy cô gái trung học thuê phòng đối diện cũng đang cắm chìa vào ổ khóa.

Hai người quay đầu mờ mịt nhìn nhau.


Mà ngay lúc ấy trên đầu của cô nàng lần đầu tiên Trần Nguyên thấy được dãy số gần bằng với con số của chú chuột đáng thương kia.

0,05
Tương đương với một tiếng mười hai phút.

Nếu như siêu năng lực này là thật thì điều này cũng đồng nghĩa với việc cô nàng kia sẽ chết vào khoảng tám giờ tối nay!
Sẽ chết.

Không thể nào.

Ý hắn không phải nói người hàng xóm này không thể chết.

Mà ý hắn chính là năng lực này chắc chắn là thật, bằng chứng chính là con tôm hùm một giây trước còn đang sinh long hoạt hổ, giây sau đã chết bất đắc kỳ tử, điều này cũng chứng minh cái chuyện vận mệnh này là có thật.

Cạch, sau khi mở cửa, cô gái đó nhanh chóng quay đầu lại bước vào không.

Không đợi Trần Nguyên làm ra bất cứ hành động trợ giúp gì.

Cau mày, hắn vẫn bận suy nghĩ, rốt cục là tình huống thế nào mới có thể khiến người bạn hàng xóm kia tử vong vào khoảng một tiếng sau.

Có hai loại khả năng.

Thứ nhất, chết ở trong nhà.

Thứ hai, lát sau cô ấy sẽ đi ra ngoài và không may qua đời.

Nếu ở bên ngoài thì có quá nhiều trường hợp có thể xảy ra để dẫn đến cái chết cho nên không cần bàn tới.

Nhưng nếu ở trong nhà thì chắc chỉ có vài trường hợp mà thôi-- Chết do bị điện giật, nổ bình ga, hỏa hoạn hay thậm chí lên cơn đau tim đột ngột cũng có thể dẫn đến cái chết.

"! Không đúng.

"
Trần Nguyên lắc đầu xóa bỏ những trường hợp quá mức chủ quán của hắn.


Chết ở trong nhà cũng có thể có những trường hợp khác.

Giống như, tự sát.

Cạch, Trần Nguyên mở cửa phòng, bỏ con tôm hùm mới mua xuống sau đó ngồi lên giường, khuôn mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng.

Lúc trước hắn đã từng nói sẽ không cố ý đi giúp người khác cũng như tôn trọng vận mệnh của mỗi người.

Nhưng mà điều này chỉ xảy ra đối với những trường hợp tử vong ngoài ý muốn mà thôi hơn nữa là trong tình huống hắn không ở ngay cạnh đó.

Nếu như bây giờ cô gái phòng đối diện hắn chết, không cần nói, nếu là thật thì sau này hắn còn dám ra ngoài ban đêm hay không?
Nghĩ đến cạnh tượng khủng bố như trong dãy hành lang dài dằng dẳng một con ma mặt mũi trắng bệch đứng đối diện đang chào hỏi hắn
"Xin chào, anh Mạc ở phòng đối diện.

"
"Nhưng mà tôi không phải họ Mạc.

"
"À phải, anh phải là họ Lãnh.

"
"Họ Lãnh lại là ai nữa! Xin hãy tha cho tôi đi.

"

Nghĩ đến đây Trần Nguyên liền cảm thấy rợn gáy.

Bây giờ phải qua bảo cô ấy chú ý an toàn khi sử dụng điện nước, nếu có bệnh tim nhất định phải mang thuốc theo bênh người, trong phòng phải mở cửa sổ ra cho thông thoáng,! Khoan hắn có phải mẹ cổ đâu mà nói mấy câu này?
Nếu như cô ấy không chết mà bản thân hắn lại nói những câu kì quái như vậy thì mai sau khi gặp lại chắc cô ta sẽ nghĩ hắn là một tên biến thái đấy.

Dù sao hành vi của hắn không giống người tốt lắm mà giống những kẻ quấy rối hơn.

Nhưng cho dù vậy thì sao chứ?
Ông đây chính là đoàn viên đấy.

Cho dù có bị hiểu lầm hay chẳng giúp ích gì được cho bản thân hắn thì giữa hai lựa chọn giúp và không giúp Trần Nguyên chắc chắn sẽ chọn đáp án mà hắn cho rằng là chính xác nhất.

Đã là giúp đỡ thì không cầu hồi báo.

Do dự khoảng mười phút Trần Nguyên cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, hắn đứng dậy mở cửa đi đến căn phòng 501 đối diện, rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

Không có ai trả lời.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận