Siêu Năng Thời Đại


Trường Xuân tử hét thảm một tiếng, loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước, thân thể không tránh khỏi run rẩy trong chốc lát.
A Miêu còn muốn lợi dụng cơ hội này để hoàn toàn kết liễu đối phương, thế nhưng Trường Chân tử đạo nhân phía sau lưng đã huy kiếm đâm tới, khiến cho hắn bất đắc dĩ phải xoay người đối phó, để cho Trường Xuân tử có cơ hội thoát khốn.
Không thể không nói, một chiêu lấy mạng đổi mạng này của A Miêu thực sự đủ độc, hơn nữa có một điều chắc chắn là khi cả hai bên cùng bị thương, thì bản thân hắn sẽ luôn luôn nắm được thế thượng phong.
Tất cả, đều là nhờ Huyết ấn trên người ba vị đạo nhân gây ra.
Trường Xuân tử đạo nhân lùi về phía sau, nhanh chóng ổn định lại thân thể, sau đó tiếp tục rút lui ra khỏi tầm tấn công của đối phương.
Máu trên tay ông ta không ngừng phun ra, giống như thể sắp vắt cạn cả huyết tinh trong cơ thể vậy.
Mà trên bụng của Trường Xuân tử, cũng xuất hiện vết máu lan tràn, vị trí của nó lại hoàn toàn trùng khớp với vị trí vết thương mà thanh trường kiếm của ông ta gây ra trên người A Miêu.
Cố gắng nén cơn đau tới mức tê liệt đang truyền tới đại não, Trường Xuân tử mau chóng vận dụng nội công để phong bế kinh mạch ở trên cánh tay phải, khiến cho máu có thể ngừng chảy.
Đương nhiên gặp phải thương thế tương tự không chỉ có một mình Trường Xuân tử, mà ngay cả hai người Trường Sinh tử cùng Trường Chân tử đạo trưởng cũng đều không thoát khỏi liên lụy do Cấm pháp gây ra, trên bụng bọn họ đồng dạng xuất hiện hai vết máu tươi loang lổ.
Đối diện với bọn họ lúc này, A Miêu lại không hề có ý định để cho ba người có thời gian mà chuẩn bị, hắn phun một ngụm máu từ trong miệng ra, vung đao xông đến, tiếp tục hướng về phía Trường Xuân tử chém tới.
Trường Chân tử đạo nhân không còn lựa chọn nào khác, buộc phải tiến nhanh một bước, chắn trước mặt tam đệ của mình, huy động trường kiếm trong tay đón đỡ thế công dồn dập liên miên bất tuyệt của đối phương.
A Miêu hiểu rằng lợi thế nhỏ nhoi hiện tại của hắn có thể bị đối phương san phẳng bất cứ lúc nào, cho nên hắn càng cố gắng tận dụng từng giây, mỗi chiêu tung ra đều dùng hết sức lực, kết liễu đối phương càng nhanh càng tốt.
Bởi hắn hiểu rằng chỉ cần Trường Sinh tử hoàn thành tu bổ Hoàng Kim Thiết Bích, tránh cho bản thân bị nội thương do tiên pháp phản phệ, thì ngay sau đó ông ta liền có thể tham chiến, cùng hai người còn lại hợp sức đối phó với hắn.
Mà A Miêu đương nhiên sẽ không để cho ba người bọn họ có cơ hội cùng nhau giáp công áp chế mình, vậy nên mỗi đao tiếp theo của hắn đều vô cùng tàn nhẫn, mặc kệ việc để lộ sơ hở cho đối phương ra tay, cũng muốn cắn trả lại kẻ địch một miếng.
Đứng trước đấu pháp không cần mạng của A Miêu, Trường Chân tử vô cùng lúng túng, phải dùng hết sức mới miễn cưỡng ngăn cản được hắn.

Tuy nhiên dù ông ta có cố gắng cách mấy, thì cũng vẫn không thể đạt tới cảnh giới kín phòng ngự không kẽ hở, vậy nên chỉ sau khoảng mười mấy đao bổ xuống, trên người vị đạo nhân này đã xuất hiện thêm vài vết thương.
Mặc dù tất cả những vết thương kia đều không đến mức nghiêm trọng, thế nhưng mồ hôi trên trán Trường Chân tử không khỏi túa ra, trong lòng thầm nghĩ tên điên này quả nhiên khó đối phó!
Nếu là hai người trong số họ cùng nhau giáp công, thì cố nhiên có thể hoàn toàn áp chế được A Miêu.

Mà đổi lại là cả ba người cùng lên một lúc, vậy càng dễ dàng nghiền ép đối phương hơn.

Nhưng trường hợp hiện tại là một đối một, cho nên câu chuyện liền thay đổi rất nhiều.
Chưa kể tới việc đao pháp của A Miêu không hề yếu kém, thậm chí có thể nói là tương đối lợi hại, mà ngay chính lối tấn công lấy mạng đổi mạng của hắn cũng đủ khiến cho Trường Chân tử đạo trưởng phải lúng túng, không thể không chịu lép vế.
Hơn nữa nếu như đả thương A Miêu, về cơ bản cũng giống như ba người họ tự dùng kiếm đâm chính bản thân mình, cho nên Trường Chân tử lại càng không dám lấy cứng đối cứng với hắn, chỉ có thể bị động chống đỡ mà thôi.
Tuy nhiên, chỉ thủ mà không công, thì chắc chắn trước sau gì cũng sẽ xuất hiện sơ hở.
Keng!
Thanh kiếm trên tay Trường Chân tử đạo trưởng rốt cuộc không thể chịu nổi lực công kích liên tục từ đối phương, đã bị chém gãy làm hai mảnh.
Mà A Miêu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một như vậy.

Hắn lập tức đạp mạnh xuống đất, lao tới áp sát Trường Chân tử đang thối lui về phía sau, vung đao nhắm thẳng vào cổ của ông ta, cắn răng dùng hết sức bình sinh mà bổ xuống.
Một đao này vô cùng hung mãnh, nếu như để nó đánh trúng đích, vậy thì Trường Chân tử e rằng khó lòng toàn mạng!
Đồng tử của lão đạo trưởng co rút lại, theo phản xạ muốn vận tiên pháp để cản đối phương lại, thế nhưng nội lực trong cơ thể lại đã khô cạn tới mức không thể xuất thành chiêu, mà hơn nữa A Miêu lúc này cũng chẳng bị ảnh hưởng bởi pháp thuật.
Mắt thấy thanh đao sắp chạm tới Trường Chân tử đạo nhân, thì bỗng nhiên từ đâu vang lên một tiếng hét lớn:
"Yêu nghiệt, dừng tay!!"
Chỉ trong một tích tắc, bức tường hoàng kim liền đã được dựng lên trước mặt Trường Chân tử, ngăn cách giữa ông ta với A Miêu.
Âm thanh chát chúa vang lên, thanh đao trong tay A Miêu lần nữa chém rách một vệt bên trên Hoàng Kim Thiết Bích, thế nhưng còn chưa thể chạm đến Trường Chân tử thì đã giống như nỏ mạnh hết đà, bị kẹt lại giữa bức tường, không thể tiến thêm một chút nào nữa.
Từ phía sau lưng A Miêu, Trường Sinh tử lẩm bẩm niệm chú ngữ để thi triển tiên pháp.

Sau đó mặc kệ nội lực trong cơ thể nhộn nhạo vì Hoàng Kim Thiết Bích bị phá vỡ, Trường Sinh tử đạo nhân không chần chừ một giây nào, xách kiếm xông tới đối phương.
Lão đạo sĩ vung kiếm, dùng hết sức bổ xuống, vẽ ra một đường cong nhắm thẳng vào đầu A Miêu.
Đương nhiên A Miêu cũng không hề chậm chạp, hắn ngay lập tức nghiêng người sang một bên né tránh.

Thế nhưng quỹ đạo của kiếm trong tay Trường Sinh tử đạo nhân lại vô cùng quỷ dị.

Ngay khi đối phương vừa thay đổi tư thế, thì thanh kiếm cũng một lần nữa lách theo A Miêu, chỉ trong tích tắc đã chém bay cánh tay trái của hắn!
A Miêu hét lên một tiếng đau đớn, tay phải buông thanh đao đang nằm kẹt trong bức tường màu vàng kia ra.
Một kích vừa đắc thủ, lão đạo nhân còn chưa kịp thu tay lại, thì không ngờ A Miêu đã kịp thời phản kích.

Không thể không nói hắn bây giờ giống như một con thú hoang đã mất kiểm soát, dù có chết cũng phải cắn lại đối thủ một miếng mới cam tâm.
A Miêu lập tức xoay người một trăm tám mươi độ hướng về phía Trường Sinh tử, sau đó hắn liền vận dụng hết sức bình sinh, tung một cú đấm vào ngực ông ta.
Rầm!
Trường Sinh tử vốn đã bị nội thương do tiên pháp cắn trả, lúc này lại trúng phải quyền kình như vũ bão của A Miêu, liền không nhịn được mà phun một ngụm máu tươi.
Thân thể của ông ta bay ngược về đằng sau như diều đứt dây, kéo lê thành một đường dài trên mặt đất, sau đó nằm im bất động.
Mà cánh tay trái của Trường Sinh tử đạo nhân cũng đã gãy lìa, rơi xuống mặt đất.
Mọi chuyện kể ra thì dài dòng, thế nhưng sự thực chỉ diễn ra trong vòng mấy mươi giây ngắn ngủi mà thôi.
Tình thế lúc này, có thể nói là vô cùng thảm liệt.
Tất cả những người đứng ở đây lúc này, nhất loạt đều chịu ít nhiều thương tích, không có bất kỳ ai còn nguyên vẹn cả.
Trường Sinh tử bị đánh tới mức thất điên bát đảo, nội lực trong người lúc này vô cùng hỗn loạn, thậm chí đã có biểu hiện mất kiểm soát, cho nên tiên pháp của ông ta cũng không thể duy trì thêm được nữa.
Bức tường hoàng kim vừa tan biến, thanh đao đang găm trên đó cũng liền không còn gì cản trở mà rơi tự do xuống nền đất, phát ra một tiếng keng lạnh lẽo.

A Miêu nhanh chóng nhặt thanh đao kia lên, nắm chặt trong tay.

Đoạn, hắn cố gắng nén đau, cũng không thèm để tâm tới cánh tay bị chặt đứt, mà dồn hết sức lực lao tới phía Trường Sinh tử đang sống chết chưa rõ, muốn nhân lúc ngươi bệnh mà lấy mạng ngươi!
Thế nhưng còn chưa kịp chạm tới kẻ đang nằm bất động trên mặt đất kia, thì từ bên hông A Miêu xuất hiện một bóng người lao tới.

Bóng người đó húc mạnh vào mạn sườn A Miêu, khiến cho hắn bị mất đà mà ngã dúi dụi sang một bên.
A Miêu định thần nhìn lại, phát hiện ra bóng đen kia không ai khác chính là Trường Xuân tử đạo nhân.
Thương thế của Trường Xuân tử có thể nói là vô cùng thê thảm, không hề khá hơn Trường Sinh tử đang hôn mê bất tỉnh chút nào.

Bàn tay phải của ông ta vốn đã bị A Miêu chặt cụt, lại thêm cánh tay trái đã đứt lìa vì ảnh hưởng của Huyết ấn, cho nên lúc này Trường Xuân tử gần như đã bị phế võ công hoàn toàn.
Mà không chỉ hiện tại, nói rộng ra sau này, dù ông ta có thể hồi phục đi chăng nữa, thì có lẽ cũng khó lòng mà trở lại trạng thái đỉnh phong như ban đầu.

Bị thương nặng đến độ này, e rằng tiên pháp sẽ chẳng thể nào thi triển ra một cách hoàn hảo.

Còn về phần kiếm pháp...!Không còn đôi bàn tay nữa, như vậy chẳng khác nào nói khả năng dùng kiếm của Trường Xuân tử coi như đã bị phế bỏ hoàn toàn...
A Miêu nhanh chóng đứng dậy, cảm thấy trong họng hơi mằn mặn, liền không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.

Vết thương trên bụng hắn vốn lúc nãy đã ổn hơn, thế nhưng trải qua một phen vận động mạnh, lúc này ở vị trí đó lại bắt đầu rỉ máu.
Mà cánh tay trái bị chặt đứt, càng lúc càng đau đớn tới mức khó có thể chịu đựng được, điều này khiến cho vẻ mặt vốn lạnh lùng của A Miêu đã trở nên vặn vẹo, méo xệch.
Duy chỉ có ánh mắt hắn là không hề thay đổi, vẫn tuôn trào một vẻ điên cuồng khiến cho những kẻ nhìn vào đó không khỏi sởn gai ốc.
A Miêu hừ lạnh một tiếng, gằn giọng:
"Khốn kiếp, đã tàn phế còn không yên phận, xem ông đây chém đầu đạo sĩ thối nhà ngươi!"
"Hừ, còn lão đạo ở đây, yêu nghiệt nhà ngươi đừng hòng làm càn!"
Trường Chân tử lao tới chắn giữa Trường Xuân tử cùng A Miêu, không chần chừ mà hướng đối phương xuất chiêu.

Thanh trường kiếm trên tay vốn là kiếm của Trường Sinh tử đạo nhân, lúc này lại được ông ta phát huy tới mức cực hạn, một chiêu vừa ra liền giống như hàng ngàn ánh kiếm bay đầy trời, dày đặc đan xen lẫn nhau nhắm thẳng vào A Miêu mà đánh tới.
Lúc này cả hai bên đã sắp tới lúc sức cùng lực kiệt, cho nên mỗi chiêu đều là tận hết khả năng mà chiến đấu.

Mỗi một kiếm, mỗi một đao tung ra đều nhắm vào chỗ yếu hại mà ra tay, hoàn toàn không hề có chút kiêng kỵ nào nữa rồi.
Vốn ba vị đạo nhân không nghĩ sự việc sẽ phức tạp đến mức này, cho nên trước đó bọn họ còn cố gắng tính kế vẹn toàn, không đến mức đồng phải quy vu tận với đối phương.
Tuy nhiên ngay bây giờ đây, Trường Chân tử đã không còn nương tay nữa, hoặc giả có thể nói rằng ông ta đã không có đường lui.
Đánh, có thể sẽ chết.
Không đánh, chắc chắn sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thảm.
Trường Chân tử thà rằng bỏ mạng tại đây, nhưng đồng thời lại có thể diệt trừ được một tên môn đồ dị giáo, trừ hại cho dân.

Còn hơn là chết oan uổng dưới đao của A Miêu, mà lại để cho hắn còn sống nhởn nhơ, thậm chí có thể gây nguy hiểm cho Ngô Kiến Quốc cùng Đường Yên.

Keng!
Trường Chân tử xuất một kiếm, đánh thẳng vào thanh đao trên tay A Miêu, khiến cho hắn không thể không lùi lại vài bước, cố gắng ổn định thân thể.
A Miêu thầm mắng một tiếng chết tiệt, đang định vung đao tiếp tục xông tới, thì bỗng nhiên một cánh tay từ đâu xuất hiện, kẹp chặt lấy cổ hắn không buông.
Hắn giật mình hoảng hốt, muốn vùng ra khỏi sự khống chế của Trường Sinh tử đạo nhân - người vốn dĩ vừa này còn đang nằm trên mặt đất, thế nhưng lão đạo sĩ đã dồn hết sức lực còn lại vào cánh tay, dễ gì có thể cho hắn chạy thoát thân?
"Đại ca, xuất chiêu đi!!"
Tình huống nguy cấp, A Miêu không kịp suy nghĩ nhiều, theo phản xạ xoay thanh đao trên tay, vòng qua một bên, dùng hết sức đâm nó vào mạn sườn bên phải của Trường Sinh tử.
Phập..!
Thanh đao sắc bén ngay lập tức đâm xuyên qua lớp da thịt mỏng manh, găm thẳng vào mạn sườn của lão đạo sĩ.
Trường Sinh tử rú lên một tiếng như sói tru, cơn đau đớn tới mức tê tâm liệt phế lan tỏa trong người ông ta, thế nhưng cánh tay của ông vẫn một mực giữ chặt, không nơi lỏng dù chỉ một chút, siết chặt trên cổ A Miêu.
Mà trong khoảnh khắc đó, lưỡi kiếm của Trường Chân tử như một con mãng xà hung mãnh lao tới, đâm thẳng vào ngực của A Miêu, đồng thời cũng xuyên thủng cả người Trường Sinh tử phía sau.
A Miêu trợn tròn mắt, nhìn xuống thanh kiếm đang găm thẳng trước ngực mình, miệng lẩm bẩm:
"Khốn kiếp...!A Cẩu...!Ta phải giết..."
Chỉ mất vài giây đồng tử A Miêu liền dãn ra, đầu hắn gục xuống, cả người treo trên thanh kiếm lúc này đang xuyên qua thân thể hắn như xâu thịt.
A Miêu - chết!
Trường Sinh tử đạo nhân lúc này cũng đã dầu hết đèn tắt, vết thương trên ngực cộng với nội thương đã làm ông ta không còn gắng gượng nổi nữa, ngay cả con mắt cũng đã mờ dần đi.

Ông ta cố gắng nhìn về phía bóng người trước mặt - vị đại sư huynh mà cả đời ông ta luôn lấy làm mục tiêu để hướng tới.

Khóe miệng Trường Sinh tử nhếch lên một nụ cười, dùng chút khí lực cuối cùng còn sót lại mà thều thào nói:
"Đại ca...!Hảo...!Kiếm pháp..."
Trường Chân tử cũng mỉm cười, khóe miệng trào máu, trên ngực trái cũng mơ hồ có vết máu bắt đầu thấm ra.
Cấm pháp, cuối cùng vẫn là cái gì đó thực sự quỷ quái khó chơi...!Cho dù đối phương đã chết, thế nhưng Cấm pháp vẫn còn đó, thế nên ba người họ không thể không bồi táng chung với hắn...
"Nhị đệ...!Tam đệ...!Gặp lại ở Hoàng tuyền...!"
Trường Chân tử thì thầm vài chữ, sau đó thở hắt ra một hơi, ngã gục xuống đất.
Thiên Nhân Tam Tử, từ nay vắng bóng giang hồ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui