Dịch: AZZOR!
Team: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn:
--------------------------------------------------------------------------------
"Tuy là không biết đệ tử này tại sao lại muốn ẩn tàng." Hình Nguyên Thu cười ngạo nghễ nói: "Nhưng ở dưới pháp nhãn của bản tọa, ẩn tàng, là không giấu được."
Tần Lập Phu lại lần nữa không biết tiếp câu này như thế nào, nếu như không có chuyện Xích Vĩ yêu, ngươi còn không phải như ta cũng nhìn không ra sao?
"Đường chủ tất nhiên là pháp nhãn như đuốc a!"
"Thế nhưng, Xích Vĩ thú đúng là một mình hắn giải quyết sao? Xích Vĩ thú biến dị sợ rằng có thực lực tương đương Trúc Cơ Kỳ tầng bốn, chính là hoàn toàn chênh lệch bốn đại cảnh giới, hơn nữa trong đó vẫn là đại cảnh giới."
Chẳng lẽ bản thân con Xích Vĩ thú đã bị trọng thương?
Tần Lập Phu không nhịn được hỏi, giả thiết Hoàng Thanh có tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười, Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ là chênh lệch đại cảnh giới, giống như nghiêng trời lệch đất, hắn quả thực là đang tưởng tưởng tới cảnh Hoàng Thanh làm sao đem con Xích Vĩ thú này đáng ngất.
"Xích Vĩ thú cũng không có bị thương qua." Hình Nguyên Thu lắc đầu nói: "Chuyện này có gì phải ngạc nhiên, ở thời đại cả bản tọa, thiên tài chính là ung dung vượt cấp giết yêu thú."
"Năm đó, bản tọa cũng đang ở Luyện Khí kỳ, liền chém giết qua không biết bao nhiêu yêu Trúc Cơ kỳ cấp thấp, tám phong chủ hiện tại trong nội môn Huyền Thiên Tông, thời điểm ở Luyện Khí kỳ cũng là như thế."
"Dựa theo chúng ta nói đệ tử những năm gần đây, là một đời không bằng một đời, nhưng Hoàng Thanh này, có chút ý nghĩa."
Tần Lập Phu nghe xong, mặt già đỏ ửng, nhìn bề ngoài hắn tuổi cũng xấp xỉ Hình Nguyên Thu, nhưng trên thực tế lại là hậu bối Hình Nguyên Thu, cho dù hắn lúc ở Luyện Khí kỳ, muốn chém giết yêu thú Trúc Cơ kỳ nghĩ đến cũng là điều không thể xảy ra.
Bởi vậy, Hình Nguyên Thu mới nói một đời lại không bằng một đời, tự nhiên bao quát hắn.
Đồng thời nội tâm Tần Lập Phu âm thầm líu lưỡi, Hình Nguyên Thu cùng tám đại phong chủ là một đời đệ tử, khủng bố đến mức nào, vượt cấp giết yêu thú cũng không tiện nói bản thân là thiên tài.
Hình Nguyên Thu suy nghĩ một chút, nói: "Để hắn tham gia ngoại môn Đại Tỷ Đấu, bản tọa muốn nhìn một chút hắn ẩn tàng có bao nhiêu lợi hại."
"Tham gia Đại Tỷ Đấu sao?" Tần Lập Phu sửng sốt một chút, khó xử nói: "Thời hạn báo danh đã kết thúc, đã sớm đem các đệ tử báo danh lúc trước phân thành tổ hết rồi, hiện tại rất khó để thêm người vào a!"
"Hơn nữa, tên đệ tử này căn bản là không muốn tham Đại Tỷ Đấu a!"
"Tần trưởng lão, vậy thì ngươi cần phải nghĩ một vài biện pháp, chuyện này giao cho ngươi!" Hình Nguyên Thu vỗ vai Tần Lập Phu một cái.
"À đúng rồi, có hai đệ tử vừa chết, ngươi phái người đem bọn họ về an tán cho tốt." Hình Nguyên Thu thở sâu, dù cho đã quen nhìn thấy sinh tử, nhưng vẫn rất là không hy vọng nhìn thấy đệ tử tông môn hy sinh, hơn nữa lần này bất ngờ là yêu thú, đối với hai người kia là tai bay vạ gió.
"Tại hạ đã rõ!" Tần Lập Phu chắp tay nói.
Hình Nguyên Thu gật gật đầu, xoay người hóa thành lưu quang bay đi.
Tần Lập Phu vẫn chưa thể đi, Xích Vĩ thú chỉ là hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn bị một đệ tử ngoại môn xách trong tay, hắn dù thế nào cũng không yên lòng, hắn lại không giống Hình Nguyên Thu đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Xích Vĩ thú bị thu phục.
"Tần trưởng lão!" Hoàng Thanh nhìn thấy Tần Lập Phu đang đứng ở phía trước, hơi sững sỡ, sau đó chỉ Xích Vĩ thú trong tay nói: "Đệ tử ở trong tử khí, gặp con thú này, hẳn là một con yêu thú, đang muốn giao về Công Đức đường."
"Con thú này tên là Xích Yêu thú!" Tần Lập Phu gật đầu nói: "Ta chính là vì nó mà đến, không ngờ nó lại chạy đến tử khí hạp cốc, ngươi đem nó giao cho ta là được rồi!"
Tần Lập Phu tiếp nhận Xích Yêu thú từ Hoàng Thanh đưa tới, nói: "Ngươi sau khi trở về thì đến Công Đức đường gặp ta một chút!"
"Vâng, trưởng lão!" Hoàng Thanh đáp, đồng thời trong lòng mong đợi, đây là muốn khen thưởng điểm cống hiến đi, dù sao hắn cũng giúp tông môn bắt con yêu thú lạc đường này về.
Tần Lập Phu lấy đi Xích Vĩ thú, bóng người hóa thành vệt sáng bay đi, hắn đang muốn trước tiên đến Tỏa Yêu lâu để nhốt con Xích Vĩ thú nãy lại.
Trong sảnh sau Công Đức đường, Tần Lập Phu mới từ Tỏa Yêu lâu trở về thì đã thấy Hoàng Thanh rồi.
"Cái này cho ngươi!" Tần Lập Phu đem một khối ngọc phù giao cho Hoàng Thanh.
Hoàng Thanh tiếp nhận ngọc phù vừa nhìn, phía trên viết: "Hoàng Thanh, tổ thứ mười, tuyển thủ hạt giống."
"Đây là cái gì?" Hắn hơi sững sờ.
"Đây là bài danh của ngươi khi tham gia ngoại môn Đại Tỷ Đấu, phía trên có ghi phân tổ ngươi." Tần Lập Phu mặt không hề cảm xúc.
"Tần trưởng lão, nhưng ta không báo danh tham gia Đại Tỷ Đấu a!"
"Làm sao lại không có báo danh, ngày cuối cùng báo danh không phải ta giúp ngươi xử lý rồi sao?" Tần Lập Phu nói.
Hoàng Thanh chấn kinh rồi, sửng sốt một hồi không nói ra lời.
Hắn không báo danh thế nhưng vẫn bị bắt tham gia thi đấu!
Không nghĩ tới còn có thao tác này!
"À đúng rồi, nhắc nhở một chút!" Tần Lập giả vờ như nhớ tới điều gì đó, nói: "Đã ghi danh tham gia Đại Tỷ Đấu rồi, đệ tử nếu như đến trễ, hoặc là không có mặt thì bị phạt hai ngàn điểm cống hiến a!"
Hoàng Thanh lần thứ hai thân thể chấn động, thật ác độc!
Đồng thời nội tâm Hoàng Thanh dấy lên tia nghi hoặc, rõ ràng là trước đó hắn đưa ra lý do hàm hồ, Tần Lập Phu vô cùng xem thường hắn về thái độ tu luyện, cũng đã từ bỏ khuyên hắn tham gia ngoại môn Đại Tỷ Đấu rồi.
Chẳng lẽ trong đó đã xảy ra một ít biến cố, Tần Lập Phu thay đổi suy nghĩ?
"Được rồi, lão phu còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, ngươi trở về đi" Tần Lập Phu sợ Hoàng Thanh sẽ lại hỏi tiếp, xoay người nói.
"Đệ tử xin cáo lui." Hoàng Thanh ôm quyền đáp lại.
Ra khỏi Công Đức đường, Hoàng Thanh một đường ngắm nghía ngọc phù trong tay, một đường đi về nơi ở.
"Hazz, cái gì cũng đều đã nói, vẫn muốn ta tham gia Đại Tỷ Đấu, hy vọng các ngươi không phải hối hận đi!"
Hoàng Thanh đang nghĩ nếu như hắn giành được vị trí thứ nhất Đại Tỷ Đấu, kết quả đến cuối năm lại không tiến vào được nội môn, thì tông môn sẽ phản ứng như thế nào, chắc sẽ thú vị đây.
Vừa tới cửa, một người mặc hắc y, vai đeo bảo kiếm, bóng lưng nữ tử tóc dài eo thon xuất hiện ở trước mắt.
Nữ tử xoay người lại, hai con mắt như hồ sâu, lại tĩnh mịch.
"Thanh Tước sư tỷ, sao lại đến đây thế?" Hoàng Thanh hơi sững sờ.
"Sau khi ta bế quan xong liền ra ngoài, nghe được Phỉ Phỉ nói ngươi không tham gia ngoại môn Đại Tỷ Đấu, vì lẽ đó mới tới đây!" Thanh Tước đáp.
"Cũng là tới đây muốn khuyên ta sao?" Hoàng Thanh mỉm cười hỏi.
"Không phải!" Thanh Tước lắc đầu nói: "Vốn là nghĩ chúng ta sẽ một cơ hội luận bàn, có thể sẽ là ở trong Đại Tỷ Đấu, phân cao thấp."
"Nhưng nếu như ngươi không tham gia Đại Tỷ Đấu, vậy chúng ta luận bàn ngay bây giờ luôn, như vậy ta còn có thể ở trước khi Đại Tỷ Đấu diễn ra, tranh thủ có được kinh nghiệm thực chiến cùng các cao thủ khác."
Hoàng Thanh có chút nghẹn họng, đêm khuya đứng đợi trước cửa nhà hắn, chính là muốn luận bàn, làm hại tâm hồn thuần khiết hắn suýt nữa hiểu lầm.
Hoàng Thanh giơ ngọc phù lên, nói: "Không cần luận bàn ngay bây giờ, trong Đại Tỷ Đấu ngươi sẽ gặp được ta."
"Ồ!" Ánh mắt Thanh Tước nhìn ngọc phù, hỏi: "Ngươi rốt cục cũng nghĩ thông suốt rồi sao?"
"Coi như thế đi!" Hoàng Thanh thở dài, nếu như biết hắn bị ép buộc tham gia chứ có nghĩ thông suốt cái gì.
"Vậy thì tốt!" Thanh Tước gật đầu, "Vậy ta đi đây!"
"Đúng rồi!" Thanh Tước đi được hai bước, đột nhiên xoay người lại nghiêm túc nói: "Nhớ trước khi gặp được ta, không được phép thua!"
"Không thành vấn đề!" Hoàng Thanh khẽ mỉm cười đáp.