Ngoại truyện 3: Hạnh phúc trong tim
- Phạm nhân số 02074, ra có người gặp!
Cô gái có mái tóc nâu xoăn nhẹ khẽ cau mày. Là ai muốn đến tìm cô? Anh trai sao? Nhưng anh ấy vừa tới hôm qua.
“Cạch”.
Cánh cửa căn phòng bật mở. Một cô gái mặc chiếc váy trắng muốt ngồi quay lưng về phía cửa, không nhìn rõ mặt nhưng Hà Yên có thể đoán được đó là ai. Hà Yên đứng lặng một lúc ở cửa, đôi bàn tay hết chặt rồi lại thả ra. Cuối cùng mới quyết định bước vào.
- Đến để cười nhạo tôi sao?
Hà Yên thả người xuống ghế, nhìn nó, cười khẩy. Nó ngẩng đầu, chăm chú quan sát rồi khẽ mỉm cười:
- Trông cô có vẻ gầy đi đấy!
- Cô đang thương hại tôi?
Hà Yên trừng mắt. Nó chậm rãi lắc đầu:
- Cô nên nhớ tôi là người năm lần bảy lượt bị cô hại. Tôi có thể thương hại cô sao?
Hà yên cúi đầu. Đôi môi mỏng mím chặt, không nói lời nào. Nó tiếp tục:
- Tôi chỉ đơn giản là muốn đến thăm cô thôi. Thực lòng mà nói, tôi đã từng rất hận cô, nhất là khi Lâm bị thương. Tôi đã từng muốn cô phải trả giá thật đắt, Nhưng mà đến bây giờ, tôi cũng hoàn toàn tha thứ cho cô rồi. Năm đó, Kiệt làm cũng có phần hơi quá. Tôi cũng có phần cảm thông với những hành động của cô. Bây giờ cô phải vào nơi này, cũng coi như đã trả nợ với tôi. Tôi chỉ muốn nói với cô rằng, tôi không còn oán trách gì cô nữa.
Hà Yên vẫn im lặng. Không gian yên ắng không một tiếng động.. Nó cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hà Yên.
Hồi lâu sau, Hà Yên mới ngẩng đầu.
- Chuyện ngày đó… tôi muốn… xin lỗi cô! – Giọng Hà Yên chợt dịu lại. – Ngày đó là tôi đã sai. Tôi biết bây giờ nói lời xin lỗi cũng đã quá muộn rồi. Tôi cũng không hi vọng cô tha thứ cho tôi, tôi chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng mà thôi. Thời gian qua ở trong tù, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tất cả đều là do tôi tự làm tự chịu, có kết cục như ngày hôm nay cũng là quả báo. Ngày đó… tôi thực sự quá bồng bột. Nếu như chịu suy nghĩ chín chắn một chút, sẽ không tự hại mình thế này, cũng sẽ không gây rắc rối ọi người.
- Cô nghĩ thông là tốt rồi. – Nó mỉm cười. – Con người ai cũng có những phút sai lầm mà. Chuyện ngày đó coi như chưa từng xảy ra. Chúng ta không ai nợ ai nữa. Hi vọng cô sẽ sớm được trở về. - Cảm ơn cô!
Hà Yên mỉm cười dịu dàng, trong lòng cũng thành thản không ít. Con người chúng ta không phải là một chiếc máy luôn luôn sống theo quy luật. Kể cả có chính xác, đều đặn như một chiếc đồng hồ thì chẳng phải vẫn có lúc sai lầm hay sao. Chúng ta lại càng không thể không có lúc sai lầm. Chỉ có điều, bạn có dám nhìn lại hay không mà thôi. Bạn có dám chấp nhận lỗi lầm của bản thân hay không mà thôi.
Nó mỉm cười chìa bàn tay trước mặt Hà Yên. Cô hơi bất ngờ giây lát rồi cũng mỉm cười, nắm lấy bàn tay nó.
Mọi thứ ân oán trước đây dường như đã xóa sạch trong cái bắt tay kia. Mọi thứ có đôi khi rất đơn giản. Chỉ cần một người nhận ra lỗi lầm, chỉ cần một người chấp nhận tha thứ, tất cả mọi oán hận đều sẽ tan biến, mọi nợ nần đều sẽ không còn gì cả.
Học cách sống đơn giản một chút, bản thân có lẽ sẽ bình yên hơn.
* * * - Em làm gì lâu thế? Mau lên, chúng ta sắp muộn rồi! Hắn cau mày nhìn nó lững thững đi ra.
Nhìn thấy hắn, nó có vẻ hơi ngạc nhiên:
- Anh… sao lại đến đây thế? Em bắt taxi về cũng được mà. Không phải hôm nay anh có cuộc họp sao? - Hôm nay à? – Hắn cười, vòng tay qua eo nó. – Anh hủy rồi. Hôm nay là đám cưới của bạn, anh có thể không tới sao? Như vậy thật chẳng ra sao cả. Vừa rồi đến công ti để giải quyết nốt mấy hồ sơ thôi. Cô thư kí mới này hậu đậu quá. Giống hệt em vậy.
- Em hậu đậu bao giờ hả? – Nó trừng mắt với hắn, tay giơ giơ lên đe dọa. – Anh nói linh tinh em sẽ đánh anh đó.
Hắn cười vang, đôi mắt nánh lên vẻ tinh nghịch: - Sao? Anh nói có chỗ nào không đúng hả? Em mà không hậu đậu sao? Vậy ai nấu cơm mà để sống nhăn, rán cá mà quên đánh vảy, nấu canh quên cho gia vị, nấu cháo lại quên cho nước hả.
- Cái đó… cái đó… – Nó đỏ bừng mặt, xấu hổ cúi đầu, lí nhí. – Nhưng giờ em tiến bộ rồi mà.
- Ừ, tiến bộ. – Hắn lại cười. – Cơm đã chuyển từ sống nhăn sang cháy khét.
- Không nói chuyện với anh nữa!
Mặt nó đã đỏ rực rỡ, nóng đến mức tưởng chừng có thể làm chín một quả trứng gà. Nó đẩy mạnh hắn ra, xấu hổ chui tuột vào tỏng xe, không nhìn hắn thêm cái nào.
Hắn cười cười, cũng đẩy cửa xe ngồi vào trong.
- Anh cười cái gì chứ? – Thấy hắn vẫn cười nãy giờ, nó không chịu nổi lườm xéo một cái. – Còn không mau đi nữa là sẽ muộn giờ đó. - Được rồi được rồi! Chúng ta đi!
Hắn muộn cười nhưng thấy vẻ xấu hổ của nó nên đành cố gắng kìm nén, nhẫn nhịn đến mức muốn nội thương. Nó vẫn cúi đầu, sắc mặt vẫn đỏ rực rỡ.
Trên cả đường đi cả hai đều im lặng, không nói câu nào. Hắn thì vẫn đang cố gắng nhịn cười, lại có chút khổ sở khi nghĩ đến mấy bữa cơm đầu tay của cô vợ bé nhỏ. Còn nó thì vẫn xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống ngay lập tức.
“Kéttttt…”
Chiếc xe phanh kít lại dừng đằng sau ba chiếc xe hoa vừa đỗ lại trước cồng nhà thờ. Nó vội vã đẩy cửa xe, bước ra ngoài. Từ ba chiếc xe hoa, ba chú rể với gương mặt rạng rỡ nụ cười hạnh phúc cẩn thẩn dắt tay ba cô dâu mặc váy bồng trắng xinh đẹp bước xuống xe. Nó hớn hở chạy lại.
- Oa! My, không nghĩ mày cũng đẹp thế nha!
- Bình thường tao đâu có xấu. – My liếc xéo nó. Nó lè lưỡi rồi quay qua Nhiên, trầm trồ;
- Nhiên, nhìn cậu hôm nay thực rực rỡ nha! Đẹp chết người rồi. Nếu tớ mà là con trai thì nhất định phải tiến hành cướp dâu mới được.
- Em cứ thử cướp xem. – Nam khẽ cười.
- Thôi em chả dám. Không khéo anh gô cổ em tống vô tù ấy chứ.
Nó lắc đầu. Nhiên chỉ mỉm cười nhìn hai người, trông gương mặt dịu dàng tựa một thiên sứ xinh đẹp vậy.
- Không định chúc mừng anh sao? Kiệt không biết từ lúc nào đã đứng bên nó, cạnh cậu là cô dâu xinh đẹp đang nắm chặt tay cậu, vẻ ngượng ngùng. Nó lập tức nhảy đến bên cô dâu:
- Hi hi, Nguyệt, sao mặt em đỏ quá vậy? Không phải là chuyên viên trang điểm đánh phấn đậm quá đấy chứ? Tệ quá đi, để chị tẩy bớt giúp em.
- Chị… đừng có trêu em mà!
- Ha ha, Nguyệt, em thật đáng yêu quá! Chẳng trách Kiệt yêu em như vậy nha. Đừng đỏ mặt nữa nào. Hôm nay là ngày cưới của em, có gì phải ngại ngùng chứ? Tí nữa hai người còn hôn nhau nữa cơ mà. A! Anh làm cái gì vậy? Ưm…
Vừa nghe nhắc đến chữ “hôn”, mặt Vân Nguyệt càng đỏ hơn, xấu hổ đến mức cúi gằm mặt xuống. Hắn thấy thế lập tức tiến tới bịt chặt miệng cô vợ bé nhỏ của mình.
- Ha ha, em đừng để ý đến cô ấy. Tâm trạng cô ấy hôm nay tốt nên ăn nói hơi bị… quá khích ấy mà!
- Dạ… em… Vân Nguyệt vẫn cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng. Kiệt mỉm cười, nắm chặt tay cô hơn.
- Không sao đâu! Có anh ở đây rồi!
Vân Nguyệt gật nhẹ đầu.
- Được rồi, đến giờ rồi đó! Chúng ta mau vào trong thôi!
Hắn nhìn đồng hồ, lên tiếng. Ba chú rể nghe vậy lập tức nắm láy tay cô dâu của mình, bước vào nhà thờ. Nó và hắn đi đằng sau cùng trong vai trò phù dâu và phù rể.
Lễ đường hôn lễ tràn ngập hoa hồng trắng thuần khiết. Trên chiếc thảm đỏ tràn ngập những cánh hồng tình yêu đỏ sẫm, ngọt ngào. Ba cặp đôi dắt tay nhau đi trên thảm, tiến về phía vị linh mục.
Tiếng nhạc hôn lễ vang lên. Hai đứa trẻ xinh xắn, một gái một trai đi bên cạnh ba cặp đôi không ngừng tung lên những cánh hồng đỏ thắm. Không gian tràn ngập một màu sắc hạnh phúc, yêu thương.
Nó nắm chặt tay hắn, nở nụ cười mãn nguyện. Hắn cũng khẽ mỉm cười.
Hạnh phúc cuối cùng cũng đã đến cho tất cả mọi người. Mọi thứ cuối cùng cũng đã đi vào quỹ đạo yên bình của nó.
Có một câu chuyện kể rằng: Từ xa xưa, có một loài yêu tinh tìm cách giấu hạn phúc của con người. Chúng muốn giấu trên núi cao, nhưng con người lại có tính chinh phục. Chúng muốn giấu dưới dấy biển, nhưng con người lại có tính tò mò. Chúng định giấu ở một hành tinh khác, nhưng con người lại rất thông minh, rồi cũng sẽ tìm ra. Vì thế, chúng quyết định giấu hạnh phúc nơi tâm hồn con người, ở nơi sâu thảm trái tim. Về sau này, rất nhiều người bỏ biết bao thời gian và công sức đi tìm kiếm hạnh phúc của mình, nhưng họ không hay biết rằng, hạnh phúc luôn ở bên cạnh họ, hạnh phúc bắt nguồn từ những yêu thương nơi trái tim.
Ngày hôm nay, mọi người đều đã tìm thấy hạnh phúc của mình, hạnh phúc tình yêu, một hạnh phúc ngọt ngào, một hạnh phúc bắt nguồn từ trái tim.
- The end -