Siêu Sao Báo Thù

“Tôi thiếu chút nữa đã cho rằng tôi nhận nhầm người.” Chu Nghị đưa tay khoác lên rào chắn, ánh mắt nhìn về phía bờ sông. Ánh tịch dương chiếu lên mặt sông, thân ảnh của hai nam nhân trải dài, hình ảnh này trong nháy mắt trùng với hình ảnh của mười lăm năm trước.

Nhưng ai biết được, không ai có thể quay trở lại quá khứ, những năm tháng đơn thuần lại khoái lạc.

Người đứng canh Chu Nghị vẫn trầm mặc không nói gì.

Một làn gió thổi đến, làm tung bay cái áo khoác trắng tùy tiện khoác lên người nam nhân.

Bờ kè đã bị tu sửa vô số lần, bộ dáng không còn giống như mười lăm năm trước. Cũng giống như hai người đứng tại chỗ này, cũng không còn bộ dáng thanh xuân như năm đó.

Chung quanh rất yên tĩnh, giống như bị nhuộm đẫm màu sắc trầm mặc. Hoặc là nhiều năm như vậy trên người hắn cũng chỉ có một loại khí tràng, đó là trầm mặc bất cẩu ngôn tiếu.

Ở trên người hắn không tìm được một chút tinh thần phấn chấn nào, giống như hắn cho tới bây giờ đều là người như vậy.

Chưa từng vui vẻ, chưa từng có tình cảm.

không khí áp lực khiến cho Chu Nghị có chút không chịu nổi.

chỉ có một mình hắn biết, hiện nay nam nhân nghèo túng tang thương này, năm đó cỡ nào chói mắt giống như tên của hắn, mà đến nay, thời gian đã vùi lấp chân tướng.

“Mấy năm nay…Cậu có tốt không?” Thời điểm Chu Nghị hỏi những lời này, chính bản thân hắn cũng có chút chột dạ, hiện tại nam nhân hơn 30 tuổi tiểu tụy này, quàn áo mộc mạc, bộ dáng này thật không quá tốt.

Vốn nghĩ rằng sẽ đổi lại một trận trầm mặc, nhưng Chu Nghị lại không nghĩ tới, Hà Diệu lại giống như là buột miệng mà nói.

“Tốt lắm.”

Thanh âm không chút gợn sóng hay sợ hãy, không mang theo một chút sắc thái nào.

Hà Diệu như vậy khiến cho Chu Nghị có chút vô thố, hắn chậm rãi nhìn về phía Hà Diệu, nhàn nhạt cười nói, “Tôi vẫn nghĩ sẽ không còn được gặp lại cậu, hôm nay có thể nhìn thấy cậu, cũng không còn tiếc nuối gì.”

Mặc dù trước đó là bằng hữu tốt, cách nhau mười lăm năm không có chút liên hệ nào, Chu Nghị đối với Hà Diệu cũng không còn thân mật khăng khít như trước kia nữa.

Mọi người đều thay đổi, rất nhiều chuyện đều không giống nữa…

“Ừm.” Hà Diệu đáp một tiếng, không khí nháy mắt khôi phục lại vẻ lung túng như lúc đầu.

Chu Nghị lại tìm chút gì để nói, hai người câu được câu không nói chuyện, giống như là quen thuộc như lúc trước nhưng cũng rất xa lạ.

“Hiện tại dạy cái gì a? Vật lý trung học sao?”

Đột nhiên, trong ống kính, Hà Diệu vẫn cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, trong mắt giống như có cái gì đó hiện lên, cả người cũng giống như rất có tinh thần.

“Đúng vậy.”

“Lúc trước cậu là người giỏi vật lý nhất toàn thành phố, còn thường xuyên nói với tôi muốn làm nhà nghiên cứu vật lí.” Chu Nghị nhìn mặt nước, giống như nhớ tới cảnh tượng năm đó hắn cùng Hà Diệu nói chuyện, “Cậu còn bảo tôi nhanh chóng làm tốt quan hệ với cậu, vạn nhất ngày nào đó cậu nhận được giải Nobel, khi đó dến lôi kéo quan hệ thì không tốt.”

Chu Nghị nở nụ cười, mang theo vài phần đắng chát.

Trong ống kính, Hà Diệu đem tấm lưng có chút cong cong của mình đứng thẳng hơn một chút.

Dưới sự dẫn dắt của Chu Nghị, hắn cũng không tự chủ được nhớ tới chuyện cũ, ngữ khí của hắn cũng không còn nặng nề, mang theo vài phần vui vẻ.

Thời điểm ống kính dừng trên mặt hắn, người này giống như thay đổi thành một người khác.

Lúc này ngươi sẽ phát hiện, khi nói đủ mọi thứ, kỳ thật khóe miệng hắn ngẫu nhiên sẽ mang theo nụ cười có chút mê  người, kỳ thực hắn không phải trầm mặc như bề ngoài, nhìn kĩ còn mang theo vài phần anh tuấn.



Bộ phim điện ảnh này là 《 Mối tình đầu 》 mà Lục Duệ thích nhất, nhưng vì các loại nguyên nhân cuối cùng lại đổi thành 《 Năm tháng thanh xuân 》.

Cố sự nói về hai thanh niên là Chu Nghị cùng Hà Diệu, hai người học chung với nhau từ thời sơ trung, dần dần thành bằng hữu.

Nhưng hai người bạn tốt này năm đó không chỉ bị thầy giáo cấm lui tới, mà ngay cả người nhà cũng không muốn duy trì đoạn hữu nghị này.

Bởi vì Hà Diệu là học bá, là người đứng đầu khóa khóa, Chu Nghị lại chính là học tra, đứng thứ nhất từ dưới lên. Mọi người đều cảm thấy Hà Diệu cùng Chu Nghị là bằng hữu, quả thực chính là tự kéo cấp bậc của mình xuống, sợ hắn bị làm hỏng.

( tra trong tra nam, một cách chơi chữ)

Nhưng mà hai thiếu niên thoạt nhiên vô cùng khác nhau này, lại kiên trì như vậy, ma xui quỷ khiến lại thành bạn tốt.

Tuy rằng bề ngoài của Chu Nghị có vẻ lưu manh, ai nói cũng không nghe, khiến cho thầy giáo cùng người nhà đau đầu không thôi, nhưng đối với học bá Hà Diệu lại vô cùng sùng bái, thế nên sau này vì muốn duy trì tình bạn này liền nguyện ý thay đổi.

Quan hệ của hai người dần dần chặt chẽ, nhưng cảm tình của hai người tựa hồ có chút bất đồng với người khác.

Ở thời đại tin tức thiếu thốn kia, tư tưởng của mọi người cũng không có tiên tiến như vậy, hai người cũng không có ý thức được loại tình cảm kì lạ này tên là gì.

Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Hà Diệu, Chu Nghị cũng thi đỗ đại học, cùng với Hà Diệu ở cùng một thành phố, hai người cùng nhau bắt đầu sự nghiệp học đại học, đầu của Hà Diệu rất linh hoạt, tư duy nhanh nhẹn, Chu Nghị lại là người khéo đưa đẩy, năng lực giao tiếp rất mạnh. Hai người hỗ trợ cho nhau, lấy được thành tích không tồi.

Toàn bộ bộ phim trước đó đều nói về nghị lực của con người, tình bạn không gì phá nổi của hai người trẻ tuổi, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng khiến cho không ít người đồng cảm.

Nhưng thời điểm giống như là đã đến lúc kết thúc một câu chuyện hoàn mĩ, tình tiết lại có chuyển biến.

Vào lúc sự nghiệp của Chu Nghị cùng Hà Diệu đang bay lên, một trong hai người họ lại biến mất.

Người kia chính là Hà Diệu.

Chu Nghị đã tìm kiếm đến những nơi có thể tìm đều không tìm được tin tức của Hà Diệu, cha mẹ của Hà Diệu lại căm thù Chu Nghị đến thấu xương nên không muốn nói cho hắn biết bất kì chuyện gì.

Cuối cùng Chu Nghị thu được tin tức của Hà Diệu.

Bên trong tin tức Hà Diệu uyển chuyển biểu đạt hai người ý tưởng bất đồng nên muốn tự mình làm ý tưởng của mình.

Lần đầu tiên Chu Nghị nếm được tư vị phản bội.

Ngoài ra còn những cảm xúc khác nổi lên, khiến cho hắn đối với sự biến mất của Hà Diệu luôn canh cánh trong lòng.

Hắn không muốn tin Hà Diệu lại là người vì lợi ích mà phản bội lại bằng hữu, nhưng thời gian lại cho hắn đáp án khác.

Suốt mười lăm năm qua, Hà Diệu lại chưa hề liên hệ với hắn.

Mà đến nay khi sự nghiệp hắn đã thành, trở thành công ty nổi danh, trong buổi gặp mặt mười lăm năm mới phát hiện, trong những người khi đó, hắn là người xếp đầu từ dưới lên bây giờ lại sống tốt nhất.

Khung cảnh khi đó, bao nhiêu người đều cảm thán.

Nhưng mà những bạn học này khuyết thiếu không biết bao nhiêu người, thậm chí có nhiều người còn không nhớ mặt nhau, nhưng Chu Nghị lại nhớ rõ, trong những người này, không có Hà Diệu.

Sau buổi gặp mặt hắn về lại trường cũ, hắn ngồi rất lâu tại sân bóng rổ nơi hai người lần đầu gặp.

Sau khi tan buổi tự học, hắn phát hiện một bóng dáng quen thuộc…

Nhiều năm sau gặp lại, Chu Nghị cùng Hà Diệu hai người quả thực cách nhau một trời một vực.

Chu Nghị không thể nào tin được, trung niên nghèo túng trước mặt mình này lại là thần tượng của mình.

Hà Diệu hăng hái, bất kể chỗ nào đều chói mắt thế nhưng lại nghèo túng tang thương như vậy.

Bạn tốt năm đó cùng nhau gây dựng sự nghiệp, đến nay một người thành công,một người trở thành thầy giáo nhân dân bình thường.



Diễn đã đến gần giai đoạn kết thúc, chụp thêm mấy màn nữa là có thể coi như kết thúc.

Quay liên tục ba tháng cường độ cao khiến cho thân thể của nhóm diễn viên có chút mệt mỏi, thời điểm nghỉ ngơi liền nắm chặt thời gian nhắm mắt dưỡng thần.

Duy chỉ có Cố Diễn lặng lẳng ngồi một mình xem kịch bản.

Kỳ thực Cố Diễn một chữ đều không xem vào.

Cố Diễn đã sớm xem qua kịch bản vô số lần, trên trang giấy tràn ngập lý giải của mình cùng với một số hạng mục công việc cần chú ý, lời kịch lại càng đã sớm thuộc làu làu.

Cố Diễn quay phim luôn rất cẩn thận, nhưng chưa từng có chuyện chuyên chú như vậy.

Suốt ba tháng liền, Cố Diễn tạm dừng tất cả sự nghiệp, tâm lực toàn thân đều tập trung vào chuyện quay phim này.

Theo một nghĩa nào đó mà nói, Lục Duệ là vì cậu mà chuẩn bị bộ phim này, đồng dạng Cố Diễn cũng vì Lục Duệ mà diễn.

Cho nên Cố Diễn đã sớm đem hình ảnh nhân vật suy diễn trong đầu rất nhiều lần, nhưng thời điểm nghỉ ngơi xem lại kịch bản như vậy mới khiến cho Cố Diễn càng thêm kiên định.

Cố Diễn lần này ra sức dụng tâm, cũng không cưỡng cầu bộ phim này có thành tích bán vé cao.

Cậu chính là cảm thấy bộ phim này giống như đứa con của mình cùng Lục Duệ vậy, tự mình nhìn nó lớn lên từng chút một cũng có rất nhiều tình cảm.

Huống hồ tình cảm mà Lục Duệ muốn biểu hiện thông qua phim điện ảnh, Cố Diễn cũng biết.

Cho nên cậu muốn dùng hết sức lực của mình, khiến cho phim có một dấu chấm trong hoàn mĩ.

Hiện tại đã sắp xong, thế nhưng Cố Diễn cũng cảm thấy có chút nuối tiếc.

Kịch bản trong tay Cố Diễn bị người cầm đi.

Cố Diễn ngẩng đầu, là Lục Duệ ngồi xuống bên cạnh mình.

“Anh thấy lúc phim còn chưa quay em đã vội xem kịch bản, hiện tại đã sắp xong, sao vẫn còn xem chuyên chú như vậy?”

Lục Duệ cười.

Cố Diễn đoạt lấy kịch bản, “Em đây là chuyên nghiệp. Đạo diễn anh nên khen ngợi em, bằng không anh phải mất rất nhiều thời gian giảng mẫu cho em a.”

Đổi thành người khác Cố Diễn khẳng định sẽ không nói như vậy, bất quá đối tượng là Lục Duệ, cho nên Cố Diễn mới cao hứng nói như thế.

“Đúng đúng đúng, cho nên em xem anh không phải là hẹn với em đầu tiên sao, chỉ sợ diễn viên chuyên nghiệp như vậy đi mất, vậy thì anh tìm đâu ra người diễn a.”

Tuy rằng những lời nói đùa này là tình thú giữa cặp vợ chồng son bọn họ, nhưng mà ở đây là phim trường, nhiều người nhiều miệng, dù sao cũng phải chú ý một chút.

Cố Diễn liếc mắt nhìn Lục Duệ một cái, “Nhỏ giọng chút.”

Hai người yêu nhau cùng một chỗ, cái gì cũng phải che giấu, nhưng tình ý trong ánh mắt kia dù che giấu đến mức nào cũng không che được.

Giống như là ánh mắt Cố Diễn mới nhìn Lục Duệ.

Trước kia quan hệ của hai người không có bị người ngoài phát hiện do hai người rất ít cùng người ngoài tiếp xúc, cho nên mới che giấu được.

Nhưng hiện tại mọi người cùng đoàn làm phim, cùng nhau ăn ăn uống uống ở chung ba tháng, tình ý giữa Cố Diễn cùng Lục Duệ trong lúc đó không cách nào che giấu, ánh mắt khi hai người cùng một chỗ đã sớm bán đứng bọn họ.

Mặc dù Lục Duệ là ảnh đế trẻ tuổi, diễn xuất lại tốt cũng hoàn toàn không che được phần tình ý kia của mình với Cố Diễn.

Đối với chuyện của Lục Duệ cùng Cố Diễn, mọi người có thể đủ lý giải tiếp thu, không ít người còn hâm mộ đoạn tình cảm này của bọn họ.

Dù sao trong showbiz rẻ mạt nhất chính là tình cảm.

Hai nam nhân có thể được như vậy, quả thật làm cho người ta hâm mộ.

Hai người yêu nhau, chỉ là giới tính bất đồng, không có trở ngại đến sinh hoạt của người khác, có quan hệ gì đến người khác đâu?

Đoàn làm phim cũng rất ăn ý giả bộ không biết chuyện này, cũng không có người miệng rộng chạy đi yêu sách.

Không nói đến chuyện hầu hết người trong đoàn làm phim đều có quan hệ tốt với Lục Duệ, Lục Duệ cùng Cố Diễn đều là người phúc hậu, bình thường đều giúp đỡ mọi người không ít, mọi người cũng đều nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Huống hồ thân phận của Lục Duệ là gì, làm gì có ai miệng rộng dám nói ra ngoài?

Cố Diễn nhắc nhở, Lục Duệ đương nhiên biết. Hắn chỉ là cố ý trêu Cố Diễn, muốn phân tán lực chú ý của cậu.

Hắn gật đầu sau đó mở miệng, “Không cần tạo áp lực lớn với mình như vậy, nếu như đem em mệt chết, vậy không phải anh liền tự trách thật lâu sao?”

“Nào có yếu đuối như vậy?” Nói xong Cố Diễn xắn tay áo, ý bảo Lục Duệ xem cơ bắp của mình.

Lục Duệ nhéo nhéo cười, “Cư nhiên có thật.”

“Đương nhiên, đây chính là chuẩn bị riêng cho anh.” Nói xong Cố Diễn còn ý vị thâm trường liếc nhìn Lục Duệ một cái. (Em nó muốn phản công kìa)

Lục Duệ đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm. ﹁﹁

Bộ phim điện ảnh này Lục Duệ vận dụng không ít quan hệ, đoàn làm phim gần như đều là người giỏi nhất.

Diễn viên của bộ này có hai nam chính, diễn cùng với Cố Diễn là một vị diễn viên có danh tiếng không tồi, cũng là diễn viên có thực lực từng đạt được vòng nguyệt quế ảnh đế.

Bất quá cùng diễn với một người như vậy, hào quang của Cố Diễn lại không bị người ta che dấu chút nào. Ngược lại có cảm giác tồn tại mười phần. Ngay cả vị diễn viên cũng đối với Cố Diễn rất bội phục, nói cậu chính là người hợp tác khó gặp được.

Phim rất nhanh liền quay xong, những người xem Cố Diễn diễn đều rất coi trọng cậu, đồng thời cũng có chút tiếc nuối vì đã kết thúc.

Dù sao trong vòng điện ảnh này, một diễn viên cho dù có vận khí tốt cũng chỉ có một lần làm được một bộ phim hoàn mĩ, mà đối với những người đứng sau màn mà nói, muốn gặp được một bộ điện ảnh tốt thậm chí so với diễn viên còn khó hơn.

Cùng bọn Lục Duệ hợp tác vừa đau nhưng cũng vừa vui vẻ, đau là bởi vì Lục Duệ yêu cầu rất nghiêm khắc, thường xuyên xuất hiện trường hợp bọn họ cảm thấy được, nhưng Lục Duệ lại cảm thấy phải làm lại.

Vui vẻ là được tham gia một bộ điện ảnh chế tác rất tốt, diễn viên rất trâu bò, chính mình giống như bị nhập vậy, rất giống như những gì mình đã trải qua, quả thật phi thưởng hưởng thụ.

Sau khi hoàn thành, nhân viên công tác đều rất vui vẻ.

“Mấy tháng nay sao lại trôi qua nhanh như thế, lần đầu tiên có cảm giác thời gian trôi qua nhanh như vậy.”

“Đột nhiên cảm thấy luyến tiếc, là chuyện gì xảy ra a?” Có tiểu cô nương nào đó nhạy cảm mới nói xong liền bật khóc nức nở.

“Nói như vậy có lẽ có chút khác người, nhưng tôi cảm thấy giống như nằm mơ vậy,cảm giác chính mình cũng đã trải qua một cố sự bình thường vậy.”

Phó đạo diễn thấy không khí có vẻ không đúng, nhanh chóng hét to, “Ai nha, đám tiểu quỷ các người biến thành một đám tang thương như vậy, quay xong liền về nhà hảo hảo nghỉ ngơi, chờ đến lúc phim ra rạp liền bao hết vé, đều đi duy trì doanh số bán vé.”

Phó đạo diễn nói xong liền yên lặng sờ sờ khóe mắt của mình, chính mình quay nhiều phim như vậy, không phải đã gặp hết các dạng, nhưng đoàn làm phim này lại có tình cảm nhất.

Không quản là nhân viên công tác hay là diễn viên, đối với bộ phim này đều đối đãi giống như với con mình, mọi chuyện đều tận tâm, hiệu suất cực kì cao, trước kia khi quay xong phim mọi người đều muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, nhưng lần này khi quay xong liền làm cho đoàn người cảm thấy luyến tiếc.

Phó đạo nghĩ nghĩ, đại khái mọi người ít nhiều đều bị tình tiết trong phim làm xúc động đi.

Ai chẳng từng trải qua thời thanh xuân, ai chẳng từng có một mối tình đẹp lại không thể thành thời trẻ, ai chẳng từng có những lúc bất đắc dĩ trên đường đời, ai chưa từng vì người mình thích liền buông tha một số chuyện.

Đoàn người đều có chút không nỡ, không biết ai khởi đầu liền bảo Lục Duệ tham gia một đoạn diễn.

“Lục đạo, thời điểm ngài còn tiếp diễn vận khí của tôi không tốt nên không thể hợp tác với ngài, lần này thật vất vả mới có cơ hội, dù sao ngài cũng phải cho tôi một chút phúc lợi a.”

“Đúng vậy đúng vậy, năm đó tôi chính là fan não tàn của Lục đạo a, nghe nói anh tránh bóng, tôi đều khóc đến đỏ mắt. Khi đó tôi đã nghĩ nếu đời này có thể chính mắt nhìn được anh diễn xuất một lần, vậy thì chết cũng đáng a.”

“Cái gì mà năm đó là fan não tàn a, tôi thấy cô hiện tại chính là fan não tàn a 2333333333 ”

Tiểu cô nương nói rất nhanh liền bị mọi người đùa giỡn một phen.

Đề nghị này làm cho Cố Diễn tâm động.

Vị này là ảnh đế trẻ tuổi nhất, liên tục ba năm liền đều được ngai vàng ảnh đế, có được thành tích chói mắt nhất từ trước đến nay.

Cậu rất sùng bái Lục Duệ, là loại dùng bái của nam nhân đối với cường giả.

Tâm nguyện lớn nhất của cậu chính là có thể được hợp tác với Lục Duệ một lần, lần này Lục Duệ hiểu rõ tâm nguyện của cậu, bọn họ đã cùng hợp tác, nhưng Cố Diễn vẫn cảm thấy không đủ.

Linh hồn sâu bên trong hắn không ngừng kêu gào, khát vọng có thể một lần diễn chung với người được coi là truyền thuyết của giới điện ảnh.

Ánh mắt Cố Diễn sáng lên, chờ đợi nhìn về phía Lục Duệ bị mọi người vây xung quanh.

Mọi người đang ồn ào, thật sự là cơ hội này quá khó gặp, nếu như bỏ lỡ, chỉ sợ cả đời đều không có cơ hội thấy được nữa.

Lục Duệ có chút ngăn cản không được nhiệt tình của mọi người,  dù sao đều là những người đã hết sức giúp đỡ mình.

Hắn cười khoác tay, “Nhưng trước kia đã nói qua sẽ không diễn nữa.”

Lục Duệ vừa dứt lời, quả nhiên trên mặt không ít người đều hiện lên thần sắc thất vọng.

Phó Hiểu vẫn lẳng lặng đứng một bên quan sát đột nhiên dứng dậy, “Lúc trước có người nói với tôi,dù tránh bóng có thể tái nhậm chức, chỉ cần chính mình thích.”

“Lục đạo nói lý ra chỉ là anh cùng người khác diễn thôi.” Phó Hiểu đem những lời lúc trước Lục Duệ mời mình ra nói lại.

Trong lòng Lục Duệ hô Phó Hiểu này đủ ngoan.

Vốn Lục Duệ không phải là chán ghét diễn xuất mà tránh bóng, mọi người ồn ào cũng có chút tâm động.

Hiện tại tiên cũng không tiện từ chối.

“Một khi đã như vậy, liền bêu xấu.”

Lục Duệ thở dài, nói đùa, “Ai, mới đầu các cậu bảo tôi diễn kỳ thực tôi cự tuyệt. Các cậu nói, nếu như tôi diễn, vậy hình tượng thần bí tôi vất vả xây dựng nhiều năm như vậy không phải đều bị hủy sao?”

Lục Duệ nói mọi người đều cười ha ha.

Nhưng đồng thời những diễn viên ở đây đều mong chờ trong lòng, ai cũng muốn có thể cùng Lục Duệ diễn một chút!

Lục Duệ quay đầu, ánh mắt cùng Cố Diễn giao nhau.

Hai người đều đọc hiểu được ánh mắt của nhau.

“《 Năm tháng thanh xuân 》 giống như là đứa con của tôi vậy, hiện tại thuận lợi quay xong rồi, hoàn toàn đều được mọi người giúp đỡ ít nhiều. Quay lâu như vậy, phần cảm tình này, cũng không phải hai ba câu liền có thể biểu đạt.”

“Nếu không tôi diễn đoạn cuối cùng đi.”

“Tiểu Diễn,vậy phiền toái em cùng anh diễn lại một lần.”

Vốn khó có cơ hội này, ai đứng ra cùng Lục Duệ diễn chung đều trở thành tiêu điểm của mọi người.

Hiện tại Lục Duệ tự mình chỉ định Cố Diễn, hơn nữa lý do lại đoan chính như vậy, mọi người cũng không hỏi gì.

Dưới sự ồn ào của mọi người, Cố Diễn đi đến bên người Lục Duệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui