Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Tháng 3, trời vẫn còn hơi lạnh.

Trong phòng hóa trang của đài truyền hình Tinh Không, các nhân viên tới lui mà không chút lộn xộn, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười chuyên nghiệp, sẵn sàng ứng phó với các nghệ sĩ sắp có màn trình diễn.

“Đạo diễn Giản”, nhân viên trang điểm đến gần người nữ đạo diễn đang đứng cạnh cửa, hạ giọng xuống nói “Một thành viên của nhóm nhạc Thiên Không chưa tới.”

Giản Nhã nhíu mày, nhìn một lượt các ngôi sao đã chuẩn bị kĩ, trong trí nhớ của cô, Thiên Không là nhóm nhạc hai người, một trong hai người đó thì cô không nhớ ra.

“Là ai chưa đến?” Giản Nhã giữ nguyên nét mặt hỏi, khóe mắt đảo qua cậu thanh niên đang nghịch điện thoại ở salon.

“Là Đan Á Đồng.” Giọng chị trang điểm đầy bất mãn, “Nghe thành viên trong nhóm nói cậu ta còn trên đường, là bị kẹt xe”.

Giản Nhã liếc đồng hồ “10 phút nữa là chính thức thu hình, lúc đó còn chưa tới là coi như xong.”

Chương trình truyền hình của đài truyền hình Tinh Không có tỉ suất xem đài rất cao, đối với những nghệ sĩ nhỏ, đây là cơ hội tốt để nâng cao địa vị, nên việc một người mới chưa mấy tên tuổi vô cớ lỡ hẹn là chuyện trước nay chưa hề có.

Chị trang điểm gật đầu, xoay người bắt đầu trang điểm cho MC.

Giản Nhã khẽ nhíu mày, Đan Á Đồng là người nào?

Nhớ lại bài báo xôn xao dư luận gần đây, hình như là chuyện một ca sĩ chưa nổi tiếng hát nhép. Đối với người này thì ấn tượng của cô chỉ dừng đến đó, ngay cả gương mặt ra sao cũng không nhớ rõ.

Thành viên còn lại, Nguyên Văn, cô lại khá hiểu người này, giới truyền thông đánh giá cậu ta không tồi, dù sao thì con người này ngoài gương mặt còn có vài nét khác, khi đối diện với giới truyền thông thì so ra với Đan Á Đồng vẫn là hiểu biết hơn. Trong giới này, nếu không có thủ đoạn liệu có thể nâng cao địa sao vị sao.

Giản Nhã đứng bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới chân mình, các chiếc xe sang trọng đang từng chiếc từng chiếc một đậu vào mép đường dành riêng cho các ngôi sao của đài truyền hình. Cô lẳng lặng quan sát những người nghệ sĩ hào quang sáng tỏa đang đi đi lại lại. Nhìn vào cửa sổ có thể thấy được sự mỉa mai từ trong đáy mắt cô in hằn lên đó. Tỏa sáng thì sao chứ, một khi sơ ý thì cũng ảm đạm mà rơi xuống, dưới vô số ánh sao bị người đời quên mất.

“Xin hỏi phòng trang điểm ở chỗ nào?” Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên đằng sau.

Giản Nhã quay đầu lại, chợt thấy nao nao.


Mái tóc màu cây đay, trang phục đơn giản nhưng trang nhã, đôi mắt màu trà mang theo nét vui vẻ, đào hoa, làn da trắng nõn, đây chính là dạng mỹ nam đang được yêu thích. Chàng trai này nếu như là trong giới giải trí nhất định sẽ có cơ hội nổi tiếng, trước giờ cô luôn tin vào cách nhìn người của mình.

“Cậu được đài truyền hình mời đến thu hình chương trình?” Nghĩ lại bản thân đã từng gặp nhiều nghệ sĩ, nhưng người này thì cô không hề có ấn tượng, thậm chí cũng không có tin giải trí về gương mặt này.

“Vâng, chào chị” chàng trai mỉm cười gật đầu “Em là Đan Á Đồng, thành viên của nhóm Thiên Không, bởi vì kẹt xe nên giờ mới tới, nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tiến độ thu hình thì em thật xin lỗi. Có thể phiền chị dẫn em tới phòng hóa trang được không?”

Đan Á Đồng?!

Giản Nhã tinh tế liếc nhìn chàng trai trẻ, hình tượng non nớt, lễ phép, nhìn thật không tương xứng với cái gương mặt cứng đờ ở trong mấy tờ báo giải trí, hay vấn đề là ở chỗ góc độ chụp của các phóng viên?

Ánh mắt nghiêm túc quét toàn thân thiếu niên, Giản Nhã nhẹ gật đầu, đi trước Đan Á Đồng, lưng thẳng tắp, giày cao gót giẫm trên mặt đất, âm thanh vang lên theo quy luật, dường như tốc độ mỗi bước chân đều như một.

Đan Á Đồng ở sau lưng cô, cười hiền lành nhìn người phụ nữ tầm 30 tuổi trước mắt, bước đi rất ưu nhã, cả người toát lên vẻ chín chắn, ý nhị và khí chất.

Bước đi có quy luật, trang phục đơn giản nhưng thu hút, người phụ nữ này toát lên vẻ kiêu ngạo, độc lập, là một phụ nữ mạnh mẽ khiến đối phương khó tiếp cận, nhưng cũng không thể không để ý tới.”

Đưa tay lên sờ khuyên tai bằng bạc, Đan Á Đồng thu hồi ánh mắt, cái thế giới giải trí này, thật sự là một nơi thú vị.

Cậu nhìn lên các bức tranh treo trên vách tường nơi hành lang, đường nét màu mè lộn xộn vẽ lên những bức tranh trừu tượng, những hình ảnh hỗn loạn không ra một chủ đề gì.

“Nguyên Văn đã đến rồi.” Giản Nhã không có quay đầu lại, nhưng âm thanh lại truyền rất rõ ràng vào tai của cậu “Nhưng cậu thì lại đến trễ.”

“Tôi xin lỗi” Đan Á Đồng cúi đầu xuống nói mà không hề nhắc tới chuyện kẹt xe.

Giản Nhã bình tĩnh quay đầu lại nhìn chàng trai đang cúi đầu, mái tóc đang che đi vẻ mặt của cậu.

Đột nhiên cô cảm thấy dáng vẻ gầy yếu của cậu ta có chút đáng thương, cô cũng không nghiêm khắc la mắng mà biến thành trầm mặc, thu ánh mắt lại, tiếp tục đi về phía trước “Cậu còn 3 phút để chuẩn bị”.


Đôi mắt màu trà không hiện lên chút cảm xúc “Em biết rồi, cảm ơn chị.”

Cậu quay đầu lại nhìn những bức tranh, thật là những hình ảnh rất có ý tứ. Tại nơi hỗn loạn của thế giới showbiz này màu gì cũng có, chỉ riêng màu “thuần khiết” là không tồn tại.

Kiếp trước, cậu là ngôi sao thần tượng bị giới truyền thông bao vây săn lùng, từ vị trí diễn viên tầm thường trở thành Thiên Vương, đã phải trả giá ra sao thì chỉ người từng đứng ở chỗ đó mới có thể biết rõ; Tuy vậy, những ngày đó cũng khá là thú vị. Hiện tại lặp lại con đường đó cũng tốt.

Cậu cũng là người vốn chẳng thích màu trắng đơn thuần.

Trong khoảnh khắc của cái chết, không phải là hoảng sợ, hay hối tiếc, điều duy nhất không được thỏa mãn có lẽ là phương pháp gây nên cái chết không mấy hoàn mỹ cho lắm. Nhưng chắc chắn nó gây ra một chấn động không nhỏ. Làm nghệ sĩ chẳng phải là không nên ngừng tạo ra đề tài sao?

Từ góc độ này, cậu lại thấy hài lòng.

Cậu yêu thích cảm giác từng bước từng bước đi lên một nấc cao mới, có lẽ kết quả không phải điều quan trọng nhất, mà là quá trình. Trong cuộc đời có nhiều việc mà người ta coi là giả dối, chỉ khi chính mình nỗ lực giành lấy thì mới coi là chính thức đạt được.

Cậu đã chọn ra con đường thì cho đến chết cũng không hối hận. Hôm nay, bước vào thân thể này, cậu vẫn yêu thích con đường cũ, cuộc sống bình yên quá mức cũng có chút cảm thấy nhàm chán.

Xuyên qua dãy hành lang ngập tràn ánh sáng, Giản Nhã dẫn Đan Á Đồng vào phòng hóa trang, đưa cho cậu tập kịch bản nói “Cậu xem trước đi, 3 phút sau thì ra sân khấu”. Nói xong, quay sang nhân viên trang điểm, nhà tạo mẫu tóc và nhân viên phụ trách trang phục “Các người chuẩn bị cho cậu ta ngay đi.”

Đan Á Đồng nhìn lướt căn phòng, phòng hóa trang chỉ có mình cậu là nghệ sĩ, những người khác hẳn đã ra hậu trường chuẩn bị để chờ tiết mục bắt đầu.

Đan Á Đồng nhận kịch bản, lật qua một chút, show truyền hình giờ mánh lời ngày càng nhiều, nhưng vẫn còn một số nguyên tắc đến giờ không thay đổi. Lần này chương trình quy tụ nhiều người, cả ngôi sao lớn lẫn những người mới chưa mấy tên tuổi. Với vị trí của cậu bây giờ, có lẽ phân cảnh cũng không nhiều, những trò chơi này diễn viên chính cũng không phải cậu, về điểm này thì trong lòng cậu đã biết rõ.

Nhân viên hóa trang nhanh chóng trang điểm xong cho Đan Á Đồng, đảo mắt nhìn tập kịch bản bị bỏ qua một bên, rồi lùi một bước “Á Đồng, cậu thay đồ đi.” Nhân viên hóa trang đứng một bên, còn nhân viên phụ trách trang phục đã cầm áo khoác đứng chờ sẵn.

Đan Á Đồng nhận trang phục từ tay nhân viên, cảm ơn hai người rồi bước nhanh vào phòng thay đồ.


Thay xong quần áo, Đan Á Đồng nhìn chàng trai xa lạ trong gương mỉm cười, nhã nhặn mở cửa phòng, thế giới bên ngoài, có lẽ phức tạp, có lẽ mê loạn, nhưng tương lai, ai có thể nhìn ra đó màu gì?

Được nhân viên hậu trường hướng dẫn, như Đan Á Đồng lường trước, tất cả nghệ sĩ tham gia chương trình đều có mặt ở đây. Cậu lễ phép bước qua chào hỏi một vài nghệ sĩ.

Trong trường hợp thế này, hầu như không có ai tỏ vẻ ngôi sao, tất cả trên mặt đều lộ ra sự vui vẻ đúng mực, đáp hai ba câu rồi quay lại công việc của mình.

Nguyên Văn ngẩng đầu lên nhìn Đan Á Đồng dưới ánh đèn, trong nháy mắt hắn đột nhiên cảm thấy người trước mắt mình hình như đã thay đổi.

Trong lúc hắn còn đang bàng hoàng thì Đan Á Đồng chạy tới bên cạnh, trên mặt vẫn là nụ cười ngượng ngùng như cũ “Văn, cậu đã đến rồi à?”

Nguyên Văn cau mày lại “Ừ, cậu lần sau đừng có mà tới muộn nữa đấy.” Đúng là ảo giác mà, người này ngoại trừ gương mặt thì chẳng có cái gì là được, tại sao lúc nãy lại tạo ra cảm giác tao nhã?

“Xin lỗi nhé, đường kẹt xe dữ quá nên..”

“Cậu khỏi phải giải thích” âm thanh đè nén trong giọng của Nguyên Văn tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Cậu cũng chẳng thèm thông báo gì, sao không chịu đi sớm hả?”

Nói xong, Nguyên Văn hiển nhiên ý thức được bản thân có chút to tiếng, dáo dác nhìn xung quanh, khi thấy không có ai chú ý mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không thèm để ý tới người đứng trước mắt nữa.

Đan Á Đồng đánh giá Nguyên Văn, da màu tiểu mạch, vẻ ngoài rất tuấn tú, có phần nào đó cảm giác như đứa trẻ tươi sáng như tựa ánh mặt trời, lông mi khá dày tạo cho người khác cảm giác táo bạo.

Cậu ta rừa rồi nhìn bốn phía, là lo lắng sợ người khác phát hiện mình vô thố sao?

Có thể đến được những vị trí kia, thì diễn trò đã trở thành một phần trong cuộc sống, không thì chuẩn bị tinh thần ngày mai trên báo sẽ xuất hiện một góc tin đồn “Hai thành viên nhóm nhac Thiên Không, Nguyên Văn và Đan Á Đồng có mâu thuẫn”, việc này có thật hay không, ai mà biết được.

Đan Á Đồng cuối cùng cũng lên sân khâu, nghe MC giới thiệu cậu cái gì là mỹ nam cùng với tiếng vỗ tay được chuẩn bị sẵn. Cậu vẫy tay với khán giả rồi đứng ở góc tối mỉm cười tiếp tục nghe MC giới thiệu phần chính của chương trình là những bộ phim mới, album mới của các ngôi sao lớn.

Trên màn hình lớn VCR làm cho khán giả ngồi dưới la hét không ngừng, cậu nhìn hình trên màn hình lớn, nụ cười không thay đổi.

Sau tiết mục đầu tiên, cậu cũng nói một câu, xx hát rất hay, tôi rất thích.

Tiết mục thứ 2, là trò chơi trừng phạt: chơi thành ngữ, ai không đáp được thì sẽ bị phạt.

Cậu nhớ rõ kịch bản, đó là làm cho Nguyên Văn mắc lỗi để bị phạt, đó cũng được xem là một cơ hôi.


Nhìn con rắn nhỏ đã bị nhổ răng trong hộp thủy tinh được đặt lên tay Nguyên Văn, khán giả bên dưới im lặng, cậu cũng ngừng cười, mặt tỏ vẻ lo lắng.

Tiết mục thứ 3, là tương tác thời gian.

Tất cả nghệ sĩ được chia thành 3 tổ, sau đó rút thăm, tổ rút được thẻ tre đỏ có thể đặt câu hỏi cho hai tổ khác trả lời hoặc đề nghị đối phương thực hiện một việc.

Đan Á Đồng có chút chán ngồi một bên, tất cả đã được sắp đặt sẵn, cậu chẳng qua chỉ là một mảnh lá cây xanh khó có thể trông thấy mà thôi.

“A, lần này Millie đáng yêu của chúng ta rút được thẻ đỏ, không biết Millie sẽ hướng tới ai đây?” MC lộ vẻ hiếu kì nói “Bất kể là ai thì Millie cũng không nên làm cho đối phương quá khó xử.”

Millie, thân thể Đan Á Đồng này có chút ấn tượng với cô ta, hình như là diễn viên tham gia bộ phim thần tượng nổi tiếng, trong trí nhớ, nữ diễn viên này với Đan Á Đồng từng có mâu thuẫn. Nguyên nhân chẳng qua là do Đan Á Đồng cự tuyệt việc công ty sắp đặt cậu cùng Millie tạo scandal tình ái, không thể không nói, Đan Á Đồng ở nhiều khía cạnh thật không thích hợp là người trong giới giải trí.

“Anh Nam cứ hay nói giỡn.” Millie lộ ra nụ cười thanh thuần, rất phù hợp với với danh xưng ngọc nữ mà giới truyền thông đặt cho. “Em như thế nào sẽ làm khó mọi người, em nên tìm ai đây?” Nói xong, chớp chớp đôi mắt hạnh, rồi ngón trỏ thon dài di chuyển, chỉ đến gương mặt đang mỉm cười của Đan Á Đồng.

“Chọn Á Đồng, chúng ta mời Á Đồng hát một bài như thế nào?” Millie tươi cười, trong giọng lộ vẻ chờ mong “Ngày thường mọi người đều nghe Á Đồng cùng A Văn song ca, hôm nay cho một mình Á Đồng hát đi. Đối với chuyện Á Đồng hát một mình, tôi đã chờ mong được nghe từ lâu rồi.”

MC nụ cười cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục như trước, mắt nhìn sang Đan Á Đồng, rồi hướng khán giả nói “Như vậy, mọi người hãy vỗ tay cổ vũ cho mỹ nam Đan Á Đồng của chúng ta hát một ca khúc thật hay nào.”

Đan Á Đồng nhìn Millie mỉm cười, không chút hoang mang đứng dạy, đi về giữa sân khấu, đi ngang qua MC Vu Nam, cậu thấy MC trong mắt lộ vẻ không vui.

Cậu cười lạnh trong lòng, nhận micro, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, dưới khán đài là một đám người không có ý chờ mong.

Con đường tinh quang lớn này, dường như đã bắt đầu.

Xoay người nhìn về phía Millie đang cười xinh đẹp, cậu tỏ vẻ khó xử buông thõng vai “Vì Millie chờ mong, hôm nay tôi sẽ lần đầu hát một mình trước mọi người vậy, vì nụ cười người đẹp, cho dù khả năng hát của bản thân sẽ khiến mọi người thất vọng, tôi cũng không muốn sự chờ mong của mĩ nhân lại không được đáp ứng.”

Bên dưới đã có một vài khán giả nở nụ cười thiện ý, bầu không khí thoải mái đi vào phần.

Mà Millie hiển nhiên với việc này cũng thỏa mãn, nụ cười thêm phần rạng rỡ.

Millie không nhìn thấy được Giản Nhã đứng ở góc cau mày lại tỏ vẻ không vui, tùy ý thay đổi tiết mục làm bể kế hoạch, cô ta quy củ cơ bản cũng không hiểu sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận