Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Ba người vừa mới bước vào công ty, liền phát hiện ra bầu không khí công ty có chút kỳ lạ, nếu có vô tình gặp một vài nghệ sĩ trong công ty thì cũng chỉ chào hỏi nhau một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.

Lúc gặp được Lâm Vũ Hân, thì hốc mắt Lâm Vũ Hân vẫn còn chút đỏ, giữa hai ngón đang kẹp một điếu thuốc lá, gương mặt cô có vẻ mệt mỏi.

Tạ Huân vỗ vỗ vai Tiếu Kỳ Thậm, rồi xoay người đi chỗ khác, trên đường lúc này chỉ còn ba người bọn họ đứng.

Đan Á Đồng có chút do dự, cười cười với hai người, rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

“Á Đồng, em đi đâu thế?” Lâm Vũ Hân vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Đan Á Đồng “Cùng chị ra ngoài đi.”

Đan Á Đồng quay đầu lại nhìn Tiếu Kỳ Thậm một lát, rồi xoay người trở lại “Vâng.”

“Cả hai vị đã muốn đi ra ngoài, sao có thể thiếu tài xế chứ, tôi giúp hai người lái xe cho.” Tiếu Kỳ Thậm hai tay đút trong túi quần, không chút xấu hổ mà lên tiếng.

Lâm Vũ Hân miễn cưỡng nhìn hắn một cái, cũng không có châm chọc tâm tư của hắn, ném điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, xoay người nói với Đan Á Đồng “Đi thôi.”

Ở một góc không ai nhìn thấy, Lộ Phàm nhìn bóng lưng ba người, ngừng hành động gọi điện thoại cho Đan Á Đồng, xoay người nói với Tạ Huân đứng bên cạnh “Về thôi.”

“Ơ, sao anh không gọi cho Á Đồng?” Tạ Huân kinh ngạc hỏi.

“Giờ anh đi gọi cho Tiếu Thiên vương đi rồi tôi sẽ gọi cho Á Đồng liền.” Lộ Phàm nhàn nhạt liếc hắn “Lúc này mà đi gọi cho bọn họ thì đúng là tự tìm phiền toái cho mình.”

Tạ Huân sờ sờ cái mũi, hậm hực không thèm nói nữa.

Đan Á Đồng ngoan ngoãn đi theo sau Lâm Vũ Hân, ấn nút mở thang máy, cửa thang máy mở ra, cậu nghiêng người cho Lâm Vũ Hân vào trước, rồi lại ấn cho thang máy xuống tầng trệt.

Các động tác trôi chảy này không thể là giả bộ được, Tiếu Kỳ Thậm cứ tò tò theo sau Đan Á Đồng, hắn cảm thấy thiếu niên này là một người đàn ông vô cùng phong độ, mọi thứ đều thật hoàn hảo.

Lâm Vũ Hân dựa lưng vào vách tường, miễn cưỡng nở một nụ cười “Trong nhà Á Đồng có rượu không?”

Đan Á Đồng hơi sững sờ, gật đầu “Nhưng mà không có Lafite năm 82 đâu ạ.”

Lâm Vũ Hân cười nhạt “Sao em biết chị thích Lafite năm 82?” Nói xong, mắt nhìn sang Tiếu Kỳ Thậm, chẳng lẽ cả loại chuyện này mà Tiếu Kỳ Thậm cũng nói cho thằng nhóc họ Đan này?

Thế nhưng ánh mắt Tiếu Kỳ Thậm lại khẽ đổi, qua giây lát lại chuyển sang cười hì hì hỏi “Á Đồng, cậu biết tôi thích uống rượu gì không?”

Đan Á Đồng ngẩng đầu, gãi gãi đầu nói “Em chỉ nghe nói rượu đỏ năm 82 rất ngon, hơn nữa còn nghe thấy mấy người đó nói chị Vũ Hân thích uống rượu đỏ, hóa ra là chị Vũ Hân thích nhất là Lafite năm 82, tiếc là em bây giờ còn chưa mua nổi.” Nói đến đây, gò má có chút ửng đỏ mất tự nhiên.

Lâm Vũ Hân cười cười, vẻ mặt khó coi lúc ban đầu cũng không còn nữa, lúc này thì cửa thang máy mở ra, ba người ra khỏi thang máy, đi thẳng xuống bãi độ xe ở tầng ngầm, Lâm Vũ Hân đem xe chìa khóa ném cho Tiếu Kỳ Thậm “Cậu biết nhà Á Đồng, lái xe nha.”

“Tuân lệnh, nữ hoàng.” Tiếu Kỳ Thậm đã tìm thấy chỗ đậu chiêc xe thể thao Ferrari màu đỏ số lượng có hạn, lịch lãm giúp mở cửa xe cho Lâm Vũ Hân, làm tư thế xin mời, đợi Lâm Vũ Hân bước vào rồi mới kéo cửa xe chỗ ghế lái rồi ngồi xuống.

Đan Á Đồng ngồi ở bên cạnh Lâm Vũ Hân, màu đỏ trên gương mặt cũng đã biến mất, lái xe ra khỏi bãi đỗ, ánh mặt trời chiếu đến, trong xe sáng lên không ít.

“Cô ấy và chị vào Thiên Quan cùng năm, cũng cùng chung người đại diện. Lúc chị có scandal, người đầu tiên ra mặt là anh Cảnh…, người khác là Tinh Tinh.” Lâm Vũ Hân dựa vào thành ghế, trong giọng nói hiện lên sự mệt mỏi.

Tiếu Kỳ Thậm lần nữa nghe được có người nhắc đến nhân vật danh chấn một thời Cảnh An Tước, bất giác nhìn qua gương chiếu hậu, liền thấy được sự yếu đuối khó thấy trên mặt Lâm Vũ Hân.

“Tất cả mọi người đều nói chị và Tinh Tinh là số tốt, vừa mới ra nghề đã có anh Cảnh che chở, trong rất nhiều chương trình trên truyền hình, anh Cảnh đều mang hai người tụi chị đi theo.” Lâm Vũ Hân bất giác mỉm cười “Về sau tụi chị dần thành chị em tốt trong Thiên Quan, chị và Tinh Tinh lén tạo mối quan hệ tốt với những nghệ sĩ khác, lúc đó thật không nghĩ tới…” Giọng Lâm Vũ Hân nghẹn ngào, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không muốn cho đàn em nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của bản thân.

Lâm Vũ Hân nói lấp lửng như thế, Đan Á Đồng đương nhiên biết rõ, cậu lấy ra một cái khăn tay trắng đưa cho Lâm Vũ Hân nói “Chị Vũ Hân, có thể với chúng ta chết đi là một chuyện vô cùng đau đớn, nhưng với một người họ đang gặp chuyện đau khổ, thì cái chết có lẽ là cách tốt nhất để giải thoát. Hơn nữa, chết cũng không đáng sợ như trong trưởng tượng.”

Lâm Vũ Hân nhận lấy khăn tay, chạm phải ngón tay của thiếu niên, thật lạnh, lần đầu tiên cô nghe được lời an ủi như vậy “Chết là giải thoát?”

Rút tay lại, mí mắt Đan Á Đồng khẽ rũ xuống, “Chết, chính là tái sinh theo một nghĩa khác, không còn đau buồn nữa, có lẽ Hàn Tinh sẽ nhanh chóng đón một cuộc đời mới, cái gì gọi là yêu, còn cả những cảm xúc linh tinh khác chẳng qua chỉ là mây khói trong chớp mắt.”

Lâm Vũ Hân kinh ngạc nhìn cậu, đột nhiên cô có một loại ảo giác, người trước mắt dường như đã sớm nhìn rõ cái gọi là sinh tử, sống hay chết trong mắt cậu rốt cuộc cũng chỉ là sự bắt đầu hay kết thúc một quá trình.

“Nhưng người đang sống thì phải sống tốt vì bản thân mình, bỏ lại nỗi đau, phải thật vui vẻ tiếp tục trải nghiệm cuộc sống của bản thân. Dù sao qua hôm nay, ngày mai mặt trời vẫn ló dạng như bình thường, nhưng sẽ không lặp lại ngày hôm nay.” Đan Á Đồng ngẩng đầu khẽ cười với Lâm Vũ Hân “Cho nên, em hy vọng sau khi chị Vũ Hân hết khổ sở thì phải sống thật vui vẻ, Hàn Tinh đã tự lựa chọn cái chết, Vũ Hân là bạn của chị ấy thì phải tôn trọng quyết định đó, đã thế, thì sao chị lại bởi vì sự lựa chọn của bạn bè mà đau buồn chứ?”

Lời Đan Á Đồng nói hình như rất có lý, trong lòng Lâm Vũ Hân cũng bình tĩnh một chút, nhưng như thế nào cũng có một cảm giác quái dị không thể che hết, còn quái dị như thế nào, chính cô cũng không thể nói rõ được. Chỉ là cảm thấy, một cậu bé mới 19 tuổi, nói ra những lời thật không giống với lứa tuổi của cậu.

Nhìn thấu sinh tử, cảnh giới này trên đời có mấy người có thể làm được đây?

Mà Tiếu Kỳ Thậm ngồi phía trước bàn tay nắm tay lái đã có chút trắng bệch, qua kính chiếu hậu hắn thấy rất rõ ràng, lúc Đan Á Đồng nói những lời kia không hề có chút cố sức, nói cách khác, đây chính là tiếng lòng của cậu, Tiếu Kỳ Thậm lại có cảm giác lửa giận trong lòng càng lúc càng bùng lên, tính mạng con người chỉ có một, cậu sao có thể dễ dàng nói những lời như vậy chứ?

Cậu coi sinh mạng là cái gì chứ, một trò chơi sao, nếu là GAME OVER thì xong rồi, toàn toàn không cần lo lắng bạn bè chính mình còn cả người thân có đau lòng hay không?

“Á Đồng, em không sợ chết à?” Lâm Vũ Hân nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh “Chết, đáng sợ không?” Cô kéo cổ tay thiếu niên qua, cổ tay trái của cậu ở chỗ đồng hồ che mất lộ ra một vết cắt thật sâu, nhìn thấy mà giật mình.

Thật ra từ hồi đóng ‘Lâm Thành’, cô đã phát hiện ra vết thương trên cổ tay trái của thiếu niên này, cô càng không rõ, rốt cuộc là đã có chuyện gì mới khiến một chàng trai mới lớn quyết định như vậy.

Tiếu Kỳ Thậm nhìn qua kính chiếu hậu chỉ thấy Lâm Vũ Hân kéo cổ tay Đan Á Đồng, chứ không hề thấy vết sẹo trên cổ tay.

“Em gặp may đấy, nhờ đồ hóa trang trong ‘Lâm Thành mà che khuất chỗ này, nếu không với danh tiếng hiện nay thì không biết sẽ có những tin gì xuất hiện nữa.” Lâm Vũ Hân xoa nhẹ thái dương “Chuyện đã qua của em chị không có tư cách quản, nhưng giờ em đã gọi chị một tiếng chị, thì chị không bao giờ cho phép em xem nhẹ tính mạng của mình.” Cô rốt cuộc đã hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy lời nói của Đan Á Đồng có loại cảm giác quái dị, bởi vì trong lời nói của Đan Á Đồng hoàn toàn không hề quý trọng sinh mệnh, cô im lặng không nói tiếp.

“Chị Vũ Hân, em sẽ không lãng phí tính mạng của mình.” Đan Á Đồng hiểu ra đối phương hiểu lầm cái gì, bất đắc dĩ giải thích “Em chỉ quyết định sống theo bản năng một chút.” Rút tay về, đôi mắt bình thản nhìn vết sẹo đã không còn rõ ràng trên cổ tay “Cái này là của Đan Á Đồng ngày xưa lưu lại, không liên quan tới em.”

Nghe giọng điệu thờ ơ của cậu, có vẻ thật sự không quan tâm chuyện quá khứ, Lâm Vũ Hân nhắm mắt lại “Đến thì kêu chị.”

Đan Á Đồng khẽ thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, trong xe dần dần an tĩnh lại. Cậu nhắm mắt lại, cũng là giấu đi chút mỏi mệt trong đáy mắt.

Tiếu Kỳ Thậm yên lặng lái xe, thẳng cho đến khi cư xá quen thuộc hiện ra trước mắt, chiếc xe Ferrari màu đỏ cũng không dừng lại để kiểm tra an ninh mà cứ thế trực tiếp lái thẳng vào bãi đậu xe, dừng xe, hắn quay đầu lại nhìn hai người đang nhắm mắt nghỉ ngơi nói “Đến rồi.”

Đan Á Đồng rất nhanh mở mắt, rõ ràng cậu không có ngủ, Lâm Vũ Hân ngồi bên cạnh cũng mở mắt ra, nghiêng đầu đối nói với cậu “Thật không ngờ Á Đồng lại ở khu nhỏ phổ thông như thế này.”

Đan Á Đồng khóe miệng có chút co giật “Chị Vũ Hân, căn hộ hai phòng này là hồi em ký hợp đồng với Phi Ngu nhịn ăn nhịn mặc mới mua được đấy.”

Lâm Vũ Hân thấy biểu hiện cười khổ của cậu, tâm trạng cũng tốt hơn ít nhiều, ngẩng đầu nhìn lên căn nhà hơn 20 tầng rất bình thường này, khóe miệng có chút nhếch lên “Về sau em cũng không ở nơi này nữa đâu.”

Đan Á Đồng không hỏi vì sao, dẫn hai người bước thang máy, sau đó vào nhà mình, ném chiều khóa lên bàn uống nước “Anh chị cứ ngồi tự nhiên, em đi lấy ly rượu.”

“Tôi đi với cậu.” Tiếu Kỳ Thậm vội vàng đi theo sau Đan Á Đồng.

Lâm Vũ Hân quan sát xung quanh phòng khách, đơn giản và nền nã, không có áp phích linh tinh, cũng không có bụi bám như trong tưởng tượng.

Đi một đôi dép bông ngồi xuống sofa, thấy Tiếu Kỳ Thậm đang cười liên tục nói gì đó với thiếu niên trong phòng bếp, còn trên mặt thiếu niên thì không biểu hiện mấy cảm xúc, chỉ là lấy từ trong tủ ra ba cái ly chân dài rồi bắt đầu rửa dưới vòi nước.

Dù ngồi cách đó một quãng, Lâm Vũ Hân vẫn có thể thấy được vẻ dịu dàng trên gương mặt Tiếu Kỳ Thậm. Đây cũng sự dịu dàng mà cô chưa bao giờ thấy qua, cô bỗng nhận ra rằng, lúc này đây Tiếu Kỳ Thậm là nghiêm túc, chứ không phải như quá khứ chỉ là chơi chơi mà thôi.

Chân mày có chút cau lại, Lâm Vũ Hân nhìn một bên mặt hờ hững của thiếu niên, dời ánh mắt của mình, nhẹ nhàng thở dài.

“Choang…” từ trong bếp truyền ra tiếng thủy tinh rơi trên mặt đất, cô vội nghiêng đầu nhìn, thấy Tiếu Đại Thiên vương đang cười hì hì với thiếu niên.

Thiếu niên dành cho Tiếu Đại Thiên Vương một cái nhìn thương hại “Không có việc gì, em còn có hai cái ly rượu nữa, tốt nhất là sau này anh nên luyện tập rửa nhiều mấy thứ linh tinh đi.” Ánh mắt kia giống như là thấy tội nghiệp cho cái con người không có cuộc sống bình thường.

“Phì!” Lâm Vũ Hân nhịn không được cười ra tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui