Siêu Sát Thủ Trọng Sinh Dị Giới

Trở lại bên trong phòng tân hôn.
Đôi nam nữ trên giường vẫn còn quấn quýt nhau chưa dứt, không hề hay biết mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Không! Phải nói đúng hơn là một người biết hết tất cả, còn một người thật sự không biết thứ gì đi!
Dạ Khuynh trong mắt loé lên tia sáng không rõ. Hắn buông tha cho đầu lưỡi của Đông Phương Vấn Tâm, rời khỏi đôi môi anh đào đỏ mọng kiều diễm, thở dốc vùi mặt vào trong hõm cổ trắng ngần của nàng, nhẹ giọng gọi: - "Tâm nhi!"
Đông Phương Vấn Tâm lúc này đang còn choáng váng sau nụ hôn dài vừa rồi, nghe hắn gọi, nàng hé ra đôi môi anh đào bị người cắn mút mà trở nên sưng đỏ của mình muốn trả lời, song lại chẳng thể phát ra tiếng nào.
Da Khuynh không thấy nàng trả lời lại khẽ gọi thêm một tiếng nữa: - "Tâm nhi!"
Trong cơn thở dốc không ngừng, Đông Phương Vấn Tâm chỉ có thể cố gắng "ân" một tiếng cho hắn biết rằng mình đã nghe hắn gọi,đoạn vài giây sau bình ổn được hơi nàng mới cất giọng khàn khàn hỏi: - "Chàng gọi ta...Có việc gì sao?"
- "Không việc có gì, chỉ là bỗng dưng muốn gọi nàng như vậy thôi."
- "...?!" Đông Phương Vấn Tâm nghe được lời này của hắn, khoé miệng không khỏi rất có tiền đồ giần giật vài cái, nội tâm một mảnh cảm xúc dở khóc dở cười. Gì chứ! Bỗng dưng muốn gọi liền gọi? Nàng nhưng nhớ không lầm, tướng công nhà nàng đâu phải là kẻ dở hơi như vậy a?! Giọng điệu của hắn kia rõ ràng có điều gì đó muốn nói với nàng, nhưng vẫn còn cố gắng biện hộ chống chế không chịu nói ra đi! Đông Phương Vấn Tâm nàng dù gì cũng từng là một nữ sinh thiên tài với chỉ số IQ 200 ở hiện đại, rất giỏi phỏng đoán suy nghĩ của người khác nha! Dạ Khuynh hắn tưởng rằng nói như vậy liền có thể qua được con mắt của nàng? Căn bản là chuyện không tưởng đi!
Đông Phương Vấn Tâm khẽ cười nhéo mạnh vào cánh tay hắn lần thứ n, yêu chiều mắng: - " Chàng...Đúng là cái đồ dở hơi mà!" Trong lòng không khỏi cảm thán, bản thân nàng nhưng là một vị hiền thê đúng chuẩn a! Tướng công đã không muốn nói thì nàng cũng liền không ép! Tuyệt đối tôn trọng quyền riêng tư của hắn!
Sau này có cơ hội, liền lén bỏ một viên "thành thật đan" vào trong cơm canh của hắn, bắt hắn phải khai ra sự thật là được! Hắc hắc! Bà nó chứ, nàng quả thật là quá thông minh!
Trong mắt tràn đầy ý cười gian manh. Đông Phương Vấn Tâm nghiêng đầu, quay đầu trao cho Dạ Khuynh một cái nhìn đầy ý vị.
Dạ Khuynh thấy nàng như vậy thì khẽ cười một tiếng bất đắc dĩ, cốc vào giữa trán nàng môt cái, sủng nịch nói: - "Tiểu nha đầu! Nhìn biểu tình của nàng liền biết nàng lại suy nghĩ không đâu!". Nói đoạn, hắn buông đôi cánh tay đang ôm ngang hông của Đông Phương Vấn Tâm ra, đứng dậy chậm rãi đi về phía chiếc bàn tròn được gọt đẽo hoa văn tinh mỹ, đặt đầy những món ăn cầu kì đủ sắc hương vị ở chính giữa phòng tân hôn, cầm lấy khay bạch ngọc đựng rượu giao bôi.
Tay hắn tuy đã cầm lấy khay đựng rượu nhưng vẫn không xoay người trở về bên giường, mà chỉ im lặng đứng đó, nhìn chằm chằm vào hai ly rượu được đặt trên khay bạch ngọc. Trong đôi mắt hắn bỗng chốc tràn ngập sự thống khổ, đau đớn!
Tâm nhi, nàng nói ta phải làm sao đây? Dạ Khuynh ta bây giờ thật sự rất thống khổ! Ta rõ ràng hận nàng, nhưng lại cũng yêu nàng, vậy nên ta phải làm gì?! Ta hận! Ta hận! Ta rất hận! Xong, ta nên hận ai? Hận ông trời thích đùa giỡn số mệnh con người, hai người yêu nhau nhưng lại là con của kẻ thù không đội trời chung? Hận nàng bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời ta, làm cho cuộc sống u tối của ta xuất hiện ánh sáng hi vọng, rồi lại cũng chính là hủ mực khiến nó bị nhuộm đen hoàn toàn? Hay hận chính bản thân ta không làm chủ được trái tim mình, đem lòng yêu người mà ta vốn dĩ không nên yêu đây?
- "Dạ Khuynh?!" Đông Phương Vấn Tâm thấy Dạ Khuynh đứng đó hồi lâu nhưng vẫn không có dấu hiệu muốn nhúc nhích thân mình nên nhẹ nhàng lên tiếng khẽ gọi hắn.
Tiếng gọi này của nàng làm cho Dạ Khuynh thức tỉnh từ trong nỗi thống khổ, dằn vặt. Hắn quay đầu nhìn nàng nở một nụ cười dịu dàng, khuôn mặt vốn lạnh lùng như băng cũng vì vậy mà trở nên vô cùng nhu hoà. Hắn đặt khay bạch ngọc xuống lại bàn tròn, tay phải cầm bình đựng rượu rót đầy hai ly. Xong xuôi, hắn cầm hai ly đã chứa rượu chậm rãi đi về phía nàng.
Đến bên cạnh giường, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với Đông Phương Vấn Tâm, đưa một ly rượu trong tay mình cho nàng.
Tất cả những hành động của Dạ Khuynh hắn lọt vào tầm mắt Đông Phương Vấn Tâm đều là những hành động vô cùng bình thường, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy là lạ. Cảm thấy đêm nay Dạ Khuynh hắn rất bất bình thường, không giống với mọi ngày. Tuy nhiên, trong lòng nghĩ vậy nhưng nàng vẫn nhanh chóng nhận lấy ly rượu trong tay hắn.
- "Chúng ta hãy cùng nhau uống cạn ly rượu giao bôi này!" Dạ Khuynh hắn ấm giọng nói.
- "Được!" Đông Phương mỉm cười hạnh phúc đáp, đoạn khuôn mặt diễm lệ e thẹn nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi: - "Vậy sau khi đã uống cạn, tướng công, chúng ta cùng nhau sống đến răng long đầu bạc có được không?"
Dạ Khuynh nghe nàng hỏi như vậy thì khẽ hoảng hốt, một lúc sau, hắn mới khó khăn toát ra một tiếng duy nhất: - "Được!"
Sống bên nhau đến răng long đầu bạc? Có gì khó?
Chỉ cần qua đêm nay!
Chỉ cần qua đêm nay! Hắn sẽ cùng nàng bắt đầu lại từ lại từ đầu! Nàng không còn là con gái của kẻ đầu xỏ đã giết chết cha mẹ hắn, diệt tuyệt gia tộc hắn nữa!
Nàng không phải thường nói muốn hắn yêu nàng một cách trọn vẹn sao? Vậy thì huỷ đi rồi lặp lại! Sau này Dạ Khuynh hắn, đối với nàng chỉ có mỗi yêu mà không còn thứ gọi là thù hận!
Hắn sẽ cho nàng một thân xác mới! Chỉ cần "về sau" nàng không rời bỏ hắn, hắn nguyện ý vì nàng làm tất cả mọi thứ, bù đắp cho sự kiện hôm nay. Mong ước kia của nàng liền sẽ thành sự thật!
Đoạn rèm mi cụp xuống che hết mọi cảm xúc nằm sâu bên trong đáy mắt, không nhìn ra một chút dao động nào nữa. Hắn đưa bàn tay cầm rượu của mình lên trước mặt, hướng về phía Đông Phương Vấn Tâm, nhìn tay nàng từ từ quấn giao.
-----00-----00-------
Vài giây sau, một tiếng "choang" vọng ra từ trong phòng tân hôn, trong đêm đông tịch mịch nghe rõ nhất thanh nhị sở. Ly rượu bạch ngọc rỗng tuếch trong tay Đông Phương Vấn Tâm rơi xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Đông Phương Vấn Tâm lắc lắc đầu, không hiểu sao nàng lại khi cảm thấy đầu óc choáng váng, sức lực trong thân thể dần dần mất đi thế này. Túm lấy người Dạ Khuynh để ổn định thân thể của mình, nàng hốt hoảng gọi "Dạ Khuynh...Dạ Khuynh!"
Chỉ thấy hắn ôm lấy thân thể của nàng, kéo nàng vào trong lòng ngực mình, đưa tay run rẩy vuốt nhẹ lên ấn kí hình ngọn lửa ở giữa mi tâm kia. Ba bốn khuôn mặt của hắn trong mắt nàng hiện sự thống khổ, hắn nói: - "Nàng đã nói dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ mãi mãi không rời khỏi ta, hãy nhớ lấy!"
Ngay khi hắn dứt lời, cũng là lúc Đông Phương Vấn Tâm cảm thấy lồng ngực của mình truyền đến một trận đau nhói!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui