Siêu Sát Thủ Trọng Sinh Dị Giới

Tần Hoằng khủng hoảng lắc đầu, đầu ngón tay bất tri bất giác tăng nhanh tốc độ bấm đốt, miệng khẽ thì thầm niệm một dòng chú ngữ cổ xưa, muốn một lần nữa được nhìn chính diện thiên tượng đằng sau chính tầng mây kia.
Lão nhưng thà chính mình nghi ngờ năng lực tiên đoán của một Tầm Bảo Sư (*) cấp bậc tông sư, tự nhận bản thân đã già cả nên nhìn lầm cũng không muốn tin những gì thiên tượng kia hiển hiện là thật!
Nguyện hi sinh thêm mười năm tuổi thọ, tóc trên mái đầu của Tần Hoằng nhanh chóng bạc thêm một nhúm, hai bên khoé mắt tại khuôn mặt tiên phong đạo cốt kia như có như không xuất hiện một tầng nếp nhăn mờ nhạt. Chỉ trong chớp nhoáng vài giây, hai mươi năm nhân sinh của cuộc đời lão liền như vậy nhanh chóng trôi đi.
Tuy nhiên bản thân Tần Hoằng đối với việc này lại không đặt vào trong mắt. Đối với tuổi thọ năm trăm năm của một người bình thường ở thế giới này hoặc như một huyễn giả cấp bậc Huyễn Tông có thể kéo dài thọ cương đến vạn tuổi như lão mà nói mười năm hay hai mươi năm tuổi thọ cũng chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi vặt vãnh, không đáng để quan tâm coi trọng.
Trong suy nghĩ của Tần Hoằng thời điểm này, hai mươi năm tuổi thọ thậm chí nhiều hơn nữa đều không thể sánh bằng đáp án lão muốn giải đáp trong lòng mình kia.
Thiên hạ nếu rơi vào tay một nữ nhân chắc chắc sẽ tạo nên bạo loạn. Nam nhân sinh ra ở thế giới này luôn có sẵn quan niệm nữ nhân chỉ là phái yếu, một công cụ để làm ấm giường hoặc sinh con nối dòng nối dõi không hơn không kém. Cho dù nơi đây cường giả vi tôn, sức mạnh nắm đấm có thể giải quyết tất cả thì quan niệm này trong lòng đám đàn ông vẫn không thay đổi. Biết bao nhiêu nữ nhân cường đại trên cõi đời này cuối cùng đều không phải tìm đến đàn ông làm chỗ dựa sao? Tuy Tần Hoằng không xem thường gì nữ nhân, nhưng tuyệt đối không muốn nhìn thấy cảnh một người nữ nhân làm chủ thiên hạ!
Năm nghìn năm trước Nguyệt Thiên Đại lục xuất hiện một cuộc bạo động lớn. Thất quốc lúc bấy giờ gồm Hiên Viên Quốc, Lạc Nguyệt Quốc, Xuân Thu Quốc, Đông Hạ Quốc, Thiên Nhai Quốc, Tuyết Long Quốc, Hổ Hầu Quốc vẫn luôn ngoài mặt chung sống hoà bình bỗng dưng phát động chiến tranh, mà nguyên nhân chỉ là do một người nữ nhân tuyệt sắc có tên là Hoa Thiên Tuyết. Thất Vương cùng động tâm với một người nữ nhân, tranh đấu tự nhiên diễn ra, tổn thương thảm trọng, tuy nhiên một trong số bảy người đứng đầu này lại không có một ai chiến thắng mà ôm được mỹ nhân về như trong dự tính. Thất Quốc chiến tranh mỗi một nước đều chịu phải tổn thất không nhỏ, cũng vào lúc đó người nữ nhân Hoa Thiên Tuyết kia bỗng dưng lộ ra thân phận hậu duệ, con của công chúa mất nước Trảo Ưng quốc bị diệt vong năm mươi trước đó của bản thân, lợi dụng thời cơ này dẫn quân binh mà nàng ta đã bí mật dưỡng thành bấy lâu tiến đến. Một nhoáng tiêu diệt Hổ Hầu Quốc lập lại Trảo Ưng Quốc, tự phong mình thành hoàng. Thời điểm sau chiến tranh thất quốc qua đi ba mươi năm, nàng ta dường như trở thành người nắm trong tay thiên hạ, đưa Trảo Ưng quốc đi đến cực thịnh, đè ép lục quốc xuống dưới, nay đã năm nghìn năm đi qua, Trảo Ưng quốc không còn bề thế như khi nàng ta trị vì song lại không có quốc gia nào trong lục quốc dám xem thường.

Khi xưa thiên mệnh cũng một lần như hiển hiện như thời điểm hiện tại, không ai tin nhưng Hoa Thiên Tuyết chứng cứ vẫn còn rành rọt trước mắt. Nay Tần Hoằng lão chỉ sợ thiên hạ sẽ lại đại loạn như tiên đoán tại năm nghìn năm trước!
Miệng vừa dứt câu chú ngữ, sau lưng đồ án thái cực hiển hiện ngày càng rõ ràng, dường như muốn từ ảo ảnh phiêu phù ngưng đọng thành thực chất. Ngước mắt nhìn lên trời cao mây đen giăng lối mù mịt, ánh nhìn xuyên qua chín tầng ngăn cách đến gần thiên tượng đang bị chúng ẩn dấu kia.
Hoàng Đế Sở Thế Minh đứng phía trước quay đầu nhìn lại chỉ thấy tinh thần Tần Hoằng bỗng dưng trở nên hoảng hốt, sai lại thấy lão khẩn trương bấm đốt thì liền nhíu mày. Đoạn cũng không ngăn cảm mà cùng ngước nhìn lên phía trời cao kia, trong mắt hắn thiên tượng kia mù mịt vẫn là mù mịt không hơn.
Nữa khắc sau, một tia chớp kinh thiên giáng "ầm" xuống trước cửa đại điện Thanh Long Cung. Tần Hoằng cũng trong lúc đó khoé miệng tràn máu, thân hình lung lay ngã xuống. Sở Thế Minh nhanh tay ôm lấy thân thể mềm nhũng của lão, hét lớn:
- "Người đâu! Gọi thái y!! Gọi thái y mau!!!
Thanh Long Cung hỗn loạn!
Sở Thế Minh ngoài nghe thấy những đợt sấm kinh thiên ngoài trời cùng tiếng bước chân cung nữ thái giám hốt hoảng chạy vào, còn nghe thấy Tần Hoằng không ngừng suy yếu bẩm "Sao lại không thấy...không thấy...không thấy..."
Đế đô Hiên Viên Quốc, Vạn Bảo Trai.
Dương Thắng, thái thượng trưởng lão của Chu gia, một trong bảy đại gia tộc nhất đẳng ở Nguyệt Thiên Đại lục nữa nằm nữa ngồi trên ghế gỗ ngước nhìn lên trần nhà trước mặt mình. Trong miệng không ngừng than thở:
- "Quả thật là thiên tượng lạ, thiên tượng lạ! Lúc thì mù mịt như sương như khói, lúc thì chợt sáng tỏ song lại nhanh chóng tối tâm! Phượng tinh giáng thế thế nhưng lại khiến đế đô Hiên Viên quốc xảy ra dị tượng mây gió vần vũ, điều này không phải nói lên nhân vật phong vân mà nó hiển hiện kia sẽ xuất hiện tại nơi đây?! Đến cuối cùng không cho biết chính xác là người đó là ai trong cái Đế đô rộng lớn này, có ý tứ, có ý tứ! Qua đêm nay, Đế đô Hiên Viên Quốc không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu ánh mắt trong bóng tối dòm ngó đây!"
Hoàng cung Trảo Ưng Quốc.
- "Quần long tụ hội về một hướng?!

"
Hoàng cung Lạc Nguyệt Quốc.
- "Đế Vương tinh đổi ngôi?!"
Hoàng Cung Xuân Thu Quốc.
- "Phượng tinh giáng thế?!"
Hoàng Cung Đông Hạ Quốc.
- "Thiên hạ rơi vào trong tay một người nữ nhân?!"
Hoàng Cung Thiên Nhai Quốc.

- "Bảo tai mắt ở Hiên Viên Quốc ngay lập tức tăng cường hoạt động!"
Hoàng cung Tuyết Long Quốc.
- "Tìm! Tìm cho ra người nữ nhân đó!"
Một đêm này Nguyệt Thiên Đại lục ngầm náo động!
Các thế lực lớn đều không nơi nào không biết!
Riêng chỉ có một...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận