“Quân đội không để ý à?”
“Hừ, quân đội làm gì được chứ? Chẳng lẽ họ dám đánh thẳng vào nội thành sao?”
Sắc mặt Mã Kiệt tỏ rõ khinh thường, nhưng đối với bọn mũ xám thì lại cực kỳ tôn sùng.
Ông ta có ý riêng nên cố bốc phét thêm:
“Em họ tôi chính là cánh tay mặt của một vị đại ca, tiền đồ vô lượng, lần này tôi vào thành phố chính là vì muốn tìm chỗ dựa, khụ, giúp cậu em tí việc.”
“Ngầu quá đi.”
Hàn Tiêu đáp lại qua loa.
Có người cổ vũ nên Mã Kiệt càng hăng hái hơn, nước miếng ông ta bay tứ tung:
“Đương nhiên rồi, em họ tôi ở Tây Đô cũng là nhân vật có tiếng đấy.
Đã nghe thấy đại danh ‘Hoàng Ban Báo’ bao giờ chưa? À quên mất, Tiểu Hàn cậu còn chưa tới Tây Đô lần nào mà, lần này cậu vào thành phố là để tìm người thân sao?”
Hàn Tiêu tùy tiện bịa ra lý do:
“Không, tôi muốn vào thành phố tìm một công việc ổn định.”
Mắt Mã Kiệt đảo láo liên, nếu kéo thêm một người còn trẻ khỏe đi nhờ cậy em họ thì may ra nó sẽ chịu liếc ông ta một cái, vậy nên ông ta toét miệng cười:
“Thế nào, có muốn đi theo tôi làm việc không? Anh đây bảo đảm tiền đồ sau này của cậu tha hồ rộng mở nhé!”
Hàn Tiêu nhẹ nhàng khước từ, nhưng trong mắt Mã Kiệt lời từ chối ấy đều là anh vì tuổi trẻ kiêu ngạo thôi, bởi thế ông ta cười giễu:
“Tôi nói cho cậu biết, người lang thang bình thường ở trong thành phố sống thế nào nhé, đều là ở xóm nghèo hết! Ăn uống thì toàn đồ đã mốc meo cả! Đừng thấy sáu nước rình rang tiếp thu người lang thang mà lầm, chỉ là làm bộ mà thôi, căn bản chẳng ai coi các người ra gì hết.
Một thằng nhóc không có chỗ dựa như cậu thì có thể làm được việc gì chứ, chẳng bằng đi theo tôi.
Cái khác không dám hứa chứ ít nhất cũng có thể giúp cậu được ăn no.”
“Không cần.”
Hàn Tiêu lắc đầu.
Mã Kiệt cảm thấy Hàn Tiêu đúng là đứa không biết điều, ông ta bất mãn châm chọc:
“Không biết trời cao đất dày gì hết, để xem sau này cậu có hối hận đến chết thì lấy lòng tôi cũng muộn rồi.”
Hàn Tiêu nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn nói nhảm nữa, Mã Kiệt xấu hổ trừng mắt lườm anh một cái rồi cũng im lặng.
Xe dừng ở một đoạn lưới sắt khá xa nhà ga, nơi này có treo cảnh báo nguy hiểm ngay cổng lớn, có vẻ là con đường chuyên dụng để vận chuyển súng ống đạn dược vào thành phố.
Một người quân nhân đã chờ sau cửa, tên dẫn mối nhét một cuộn tiền cho quân nhân qua khe lưới sắt.
Quân nhân tỏ ý vừa lòng, sau đó mở ra cánh cửa dùng để vận chuyển súng ống, để mặc đám Hàn Tiêu trái phép vào trong.
“Đi theo ngài sĩ quan đi vào đi, anh ta sẽ dẫn các người tới vùng ngoại ô, không có kiểm tra gì đâu.”
Tên dẫn mối nói.
Quân nhân từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ yên lặng đi trước dẫn đường, nhóm người Hàn Tiêu đi vòng qua đủ loại công sự rồi mới ra khỏi trạm gác, cuối cùng cũng thấy bóng từng tòa nhà cao tầng nơi phương xa, phản xạ ánh mặt trời rạng rỡ.
Đám nhập cư trái phép tản ra như ong vỡ tổ, mỗi người đi một ngả.
Mã Kiệt hung ác trừng Hàn Tiêu xong cũng xoay người bỏ đi.
Chỉ còn mình Hàn Tiêu đứng giữa đường, quần áo trên người rách tung tóe khiến người qua đường nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, ai nấy đều tránh như tránh tà.
Anh bôn ba trong rừng rậm mười ngày, sau đó lại ngồi trên xe lửa vận chuyển gia súc vài ngày nữa thế nên mùi vị trên người đúng là lay trời động đất, khiến người ta muốn rơi lệ.
Không có tiền thì đi một bước cũng khó, khát nước chỉ có thể dùng suối phun trên quảng trường để giải quyết.
Thứ đáng giá nhất trên người anh lúc này là tấm thân trinh nguyên bảy ngày không tắm rửa này.
Đương nhiên, mấy vấn đề vừa nói đều chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
...
Ba mươi phút sau Hàn Tiêu ra khỏi trung tâm thương mại, trên người đã thay đổi một bộ quần áo mới, sơ mi sạch sẽ trắng tinh, quần tây đen thẳng thớm, miệng còn ngậm một điếu thuốc, nhả khói phì phèo.
[Bạn đã mở khóa kỹ năng [Móc túi] Level 1!]
[Móc túi: gia tăng xác suất trộm cắp thành công]
Trong đời thực bạn vốn có loại năng lực nào đặc sắc thì nhiều khả năng sẽ được phục chế trong game.
Ví dụ như ngoài đời thực bạn là bạn quân nhân thì trong game có khả năng sẽ tự động nắm giữ kỹ năng chiến đấu cơ bản và kỹ năng bắn súng cơ bản chẳng hạn.
Tục ngữ nói chẳng sai, nghề nhiều không sợ mệt, trước kia vì đấu trí đấu dũng với đám trộm cướp lưu manh tầng dưới thế nên anh mới tự học cách móc túi, mục đích đương nhiên là đi móc lại của kẻ móc túi, ừm, nói hay quá, chính anh cũng tin rồi.
Trộm á? Không có chứng cứ cẩn thận tôi kiện anh tội vu cáo bây giờ, Hàn đại kỹ sư tôi là một công dân sống và làm việc theo đúng hiến pháp và pháp luật đấy nhé.
Từ cấp hai tới cấp ba điểm môn chính trị chưa bao giờ thấp hơn tám mươi đâu.
Năm nào cũng được học bổng dành cho học sinh xuất sắc nữa đó, chỉ thiếu mỗi vào Đảng nữa là hoàn thành Đội thiếu niên tiền phong, Đoàn thanh niên cộng sản và Đảng cộng sản trung ương tam sát thành tựu rồi.
Từng được gọi là bé Hồ Lô ghét ác như thù, tiểu lang quân dùng nhân đức thu phục lòng người, đừng nói ăn trộm, đến nhìn trộm người ta còn chưa bao giờ làm nữa là.
Còn hiện tại ăn trộm, khụ khụ, mượn tạm ví tiền của người qua đường thì đều là do cuộc sống ép buộc thôi, sách giáo khoa môn chính trị nói rất đúng, nếu phân tích cụ thể vấn đề thì có thể thông cảm, có thể thông cảm mà.