Còn phụ nữ bốn mươi tuổi hả, giống hệt quả dứa ấy, ăn có ngon hay không thì còn phải xem đã.
Gì cơ, mấy người muốn hỏi phụ nữ tuổi năm mươi á?
Hầy, phụ nữ năm mươi thì giống quả cà chua...!Ngần ấy tuổi rồi còn coi mình là hoa quả nữa!
"Xin hỏi nơi này có tuyển học viên không ạ?"
Ánh mắt cô gái lập tức sáng lên khiến Hàn Tiêu nổi cả da gà.
Ánh mắt này ấy mà, dùng văn vẻ miêu tả thì có thể nói giống như người đói bụng trọn ba ngày bỗng nhìn thấy một bàn tiệc Mãn Hán toàn tịch, lại như người đi những mười ngày trong sa mạc bỗng thấy ốc đảo, còn để miêu tả một cách bình dân thì tựa như chó con thấy shit, như trẻ nhỏ thấy bà nội (tiếng thứ nhất).
(Bà nội: phiên âm ‘nãi nãi’, tiếng thứ nhất của ‘nãi nãi’ cũng có nghĩa là sữa)
"Mau vào trong ngồi đi, đừng để bị cảm lạnh."
Cô gái vội vàng bước tới, kéo tay Hàn Tiêu đi vào trong tiệm như sợ anh sẽ chạy mất vậy.
Ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói chang ban trưa, Hàn Tiêu khẽ lẩm bẩm:
"Cảm lạnh là tiếng địa phương mà người nơi này dùng để chỉ cảm nắng ấy à?"
Tiệm chia làm hai tầng với lối kiến trúc lấy ba màu trắng, vàng và đen làm chủ đạo.
Tầng một là xưởng với những cây cột trụ chịu lực dùng để ngăn cách các không gian riêng, các cây cột chia tầng này ra thành ba khu làm việc, có mấy chiếc máy tiện được đặt trên bàn cùng với đầy đủ các công cụ máy móc, đá mài, máy cắt gọt, mũi khoan, mối hàn.
Các vết cắt trên bàn làm việc trông có vẻ cũng đã lâu năm lắm rồi.
Bên cạnh tường có mấy khung sắt nhiều tầng cùng rất nhiều máy móc, linh kiện và kim loại chất đống ở đó, rất giống một cửa hàng kim khí.
Đi sâu vào trong sẽ thấy một cầu thang hở làm bằng kim loại đen đi thẳng lên tầng hai, đoán chừng đây là phòng khách.
"Tôi là Lữ Thiến, chủ nhân của tiệm sửa chữa này, cậu có thể gọi tôi là chị Thiến."
Lữ Thiến nói.
"Chị Thiến."
Hàn Tiêu không để ý chuyện xưng hô, anh nói ngay:
"Tôi muốn học việc ở đây, không biết có yêu cầu gì không?"
"Giới thiệu sơ qua về bản thân cậu một chút đi."
Lữ Thiến mỉm cười thân thiết, ấn tượng đầu tiên của cô với Hàn Tiêu rất khá, cô thực sự thích ánh mắt của anh.
Đó là một đôi mắt cá chết chán chường, nhìn như một thanh niên chỉ biết ăn không ngồi rồi chờ chết, hoàn toàn không có chí tiến thủ, hẳn là sẽ không đòi hỏi mức lương cao.
"Hàn Tiêu, năm nay hai mươi mốt tuổi, tôi đến từ nơi khác, có biết một số kiến thức cơ bản về máy móc kỹ thuật.
Chị có thể gọi tôi là kỹ sư Hàn."
Kỹ sư Hàn á? Lữ Thiến cảm thấy xưng hô thế này cứ là lạ.
"Đến từ nơi khác? Vậy là cậu không phải sinh viên của Học viện Tây Đô à?"
Những tri thức thông dụng mà Hải Lam Tinh có được bao gồm tri thức huấn luyện siêu năng giả cơ bản, Học viện Tây Đô là học viện chính thức của Tinh Long, những người học ở đây đều là thiên tài được lựa chọn từ khắp nơi trên cả nước, họ sẽ được học các kiến thức siêu năng của hệ võ đạo, hệ cơ giới, hệ dị năng.
Những người tốt nghiệp loại ưu thậm chí có thể được nhận những chức vụ trọng yếu trong chính phủ, nơi đây có thể gọi là điểm dự trữ nhân tài cho quốc gia mai sau.
Nhưng trong vạn người cũng chưa chắc được một người sẽ trở thành siêu năng giả, dù có hoàn thành được hết các khóa huấn luyện đi nữa thì tỷ lệ này cũng cực thấp.
"Tôi mới chỉ học qua một chút lý luận máy móc cơ bản mà thôi."
Hàn Tiêu là một người khiêm tốn, luôn ghi nhớ tám điều quang vinh và tám điều hổ thẹn.
"Đáng tiếc quá..."
Lữ Thiến tỏ vẻ tiếc nuối nhưng cô lập tức nhận ra việc này thực thiếu tôn trọng với người khác nên vội vàng giải thích:
"Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu."
"Không sao cả."
"Tôi phải kiểm tra một chút, mặc dù tôi cần người giúp đấy, nhưng nếu kỹ thuật không đáp ứng được nhu cầu thì tôi sẽ không tuyển đâu..."
Cũng hợp tình hợp lý thôi, tất nhiên Hàn Tiêu không có ý kiến gì hết.
Lữ Thiến lấy ra một món đồ điện gia dụng đang bị trục trặc định để Hàn Tiêu sửa chữa, đúng lúc này, ông già lùn đang ngồi đánh cờ ngoài cổng bỗng lên tiếng:
"Nhóc con, tại sao cậu lại muốn tới đây học việc thế?"
Lữ Thiến tỏ rõ vẻ khó hiểu, câu hỏi của ông nội đúng là kỳ lạ, tất nhiên là vì người ta muốn tìm việc làm nên mới đến rồi.
Hàn Tiêu quay lại nhìn ông Lữ, cũng là ông nội của Lữ Thiến, nói:
"Cháu chỉ muốn tìm việc làm thôi ạ."
"Tôi là chủ tiệm này, nếu qua được bài kiểm tra của tôi thì tôi mới đồng ý cho cậu ở lại."
Ông lão cao nhặt quân cờ trắng lên, đang chuẩn bị xếp thành hàng năm, thấy thế thì bất đắc dĩ thở dài:
"Này, ông lại chơi ăn gian rồi."
"Tôi còn có việc nghiêm túc phải làm đây".
Ông Lữ nói mà chẳng hề đỏ mặt.
"Không biết xấu hổ."
Ông lão cao bó tay, chẳng thể tiếp tục chơi cờ nữa, thôi thì đành đi sang xem cùng vậy.