Translator: Nguyetmai
Phần lớn game thủ đều bận rộn làm nhiệm vụ, game thủ có tổ chức hoạt động càng nghiêm túc, tỷ như bang hội và game thủ chuyên nghiệp đã lên kế hoạch con đường tương lai, tốc độ phát triển ổn định.
Nhưng công hội Thần Tộc lúc này lại đang rơi vào tình thế hết sức khó xử, công vụ hàng ngày đều bị Jupiter vứt cho hội phó phụ trách, hắn không hề từ bỏ nhiệm vụ cấp A, dẫn theo một số người tìm kiếm căn cứ phụ của Manh Nha ở khắp nơi, thế nhưng không thu hoạch được gì. Đến đường cùng chỉ có thể theo dõi diễn đàn, muốn xem thử có game thủ nào đã tiếp xúc với Manh Nha hay không.
Vậy mà tìm ra thật, đại lục Andia là đại bản doanh của Manh Nha, game thủ hạ xuống Andia đều có thể dễ dàng gia nhập trận doanh Manh Nha nhưng điều này không giúp gì được cho Jupiter cả.
Thành viên nòng cốt tiếp nhận nhiệm vụ cấp A đều ở Nam Châu, Số 0 có nhiều khả năng cũng ở Nam Châu. Nhưng Jupiter căn bản lại không thể dẫn người tới đại lục Andia, quan trọng nhất là họ không có cách nào để di chuyển tới lục địa khác.
Thật ra có thể ngồi du thuyền hoặc lên máy bay vượt đại dương, nhưng game thủ hiện tại vẫn chưa tới trình độ này.
Bài post nóng nhất trên diễn đàn bây giờ là cảnh tượng chiến đấu do game thủ quay lại, lúc trước Jupiter còn chẳng buồn xem, giờ mới mở ra nhìn thử, sau đó hắn cũng bị dọa ngẩn ngơ như mọi người. Lúc đang tính tắt bài viết thì chợt phát hiện manh mối, vội vàng dừng clip rồi quan sát thật kĩ, rốt cuộc cũng chắc chắn đội quân bị tập kích mang theo ký hiệu của Manh Nha.
Trời ạ, cuối cùng cũng tìm được tổ chức rồi!
Suýt nữa Jupiter đã rớt nước mắt, bỗng nhiên nhận ra đội quân này đã bị tiêu diệt, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, vội nhìn nội dung bài post, đáng tiếc chủ post ngoài việc đăng clip thì không hề nói đến quá trình.
Jupiter nóng lòng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội vàng để hội viên liên hệ với game thủ ở núi Đại Giác xem sao.
Năng suất của công hội rất cao, chẳng mấy chốc hắn đã biết đối tượng bị tập kích là một đoàn quân Manh Nha đang rút lui, lập tức bị đơ người.
"Rút lui? Vì sao lại rút lui? Rút lui khỏi đây á? Quy mô rút quân thế nào, một đội quân hay nhiều đội quân rút lui?"
Jupiter nuốt nước miếng, bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành... cảm giác như trong thời gian ngắn căn bản chẳng có cách nào quay về trận doanh Manh Nha cả.
Nhiệm vụ cấp A này đúng là lừa người, Jupiter nhức hết cả trứng, còn chưa bắt đầu làm mà thế lực tuyên bố nhiệm vụ đã bỏ chạy mất, thế còn chơi cái quần què gì nữa.
...
Chạng vạng, ánh chiều tà như máu, có thể nhìn thấy đường chân trời mờ nhạt kéo dài trên không trung.
Rừng cây ngoài núi Đại Giác, Cuồng Đao Nộ Kiếm ủ rũ đi loanh quanh, để hụt mất Hắc U Linh làm hắn gặp đả kích không nhỏ.
"Nhất định mình phải tìm được anh ta."
Cuồng Đao Nộ Kiếm rất nhanh đã thoát khỏi cảm xúc uể oải, vô cùng kiên định, lầm bầm tự cổ vũ tinh thần cho mình.
"Anh đang tìm tôi sao?"
Phía trước bỗng có người lên tiếng.
Cuồng Đao Nộ Kiếm ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc xe tải dừng ngay trước mặt, một người đàn ông mặc đồ đen đứng tựa vào xe đang nhìn hắn chằm chằm, là Hắc U Linh!
Cuồng Đao Nộ Kiếm giật nảy mình, mừng sắp điên rồi!
Đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công!
"Anh, anh... chúng ta gặp nhau rồi à?"
Cuồng Đao Nộ Kiếm ấp úng hỏi lại, hắn không thể chắc chắn Hắc U Linh chính là Hàn Tiêu nên vô cùng thấp thỏm, sau khi hỏi xong có cảm giác một giây cũng dài tựa năm, giống như đang chờ đợi phán quyết vậy.
Hàn Tiêu nheo mắt, ánh mắt lộ ra ý cười: "Anh đoán xem?"
Chính là ánh mắt quen thuộc đó! Ánh mắt khiến người ta nổi hết cả da gà!
Cuồng Đao Nộ Kiếm mừng như điên, hắn có thể chắc chắn người này chính là Hàn Tiêu rồi!
May mà mình không từ bỏ, rốt cuộc tìm được anh rồi! Đùi vàng!
"Đi theo tôi."
Hàn Tiêu cười như không cười, anh khoanh tay, nghiêng đầu về phía xe mình ra hiệu, Cuồng Đao Nộ Kiếm nén nỗi vui sướng lại, vội vàng ngồi lên xe.
Hắn không quan tâm Hàn Tiêu muốn dẫn mình đi đâu, chỉ cần ở bên Hàn Tiêu... Được rồi, tôi biết các bạn đang nghĩ gì, những lời này quả thực rất gei, tôi hiểu mà.
Hàn Tiêu khẽ cười, đã từng có một quãng thời gian ở chung khá "sung sướng" nên đương nhiên anh vẫn nhớ rõ Cuồng Đao Nộ Kiếm, nhưng đó không phải là nguyên nhân khiến anh chọn dẫn hắn theo. Cuồng Đao Nộ Kiếm rất có tiềm lực, cũng đáng để bồi dưỡng lâu dài, hơn nữa dẫn theo một game thủ bên cạnh vừa hay có thể dùng như tốt thí giúp anh vượt qua nguy hiểm, dù sao cũng không chết được nên có thể sử dụng thoải mái mà không cần nghĩ nhiều.
Hành động tiếp theo có vẻ sẽ dùng được Cuồng Đao Nộ Kiếm, thế nên khi Hàn Tiêu phát hiện hắn đuổi theo mình, anh mới dừng lại chờ đợi.
Cuồng Đao Nộ Kiếm vẫn chưa biết mình lại một lần nữa trở thành chuột thí nghiệm, hắn đang tràn ngập kích động đánh giá trong xe. Hắn còn nhớ thời điểm thử nghiệm nội bộ, Hàn Tiêu vẫn là nhân viên của tổ chức tình báo Tinh Long, sao lại thay đổi nhanh thế, giờ đã là Hắc U Linh rồi?
Có điều những chuyện này đều không quan trọng, chỉ cần đi theo Hàn Tiêu để tiếp tục ôm đùi là Cuồng Đao Nộ Kiếm đã thỏa mãn rồi.
"Giờ chúng ta làm gì đây?"
Sau khi cảm giác phấn khích trôi qua, Cuồng Đao Nộ Kiếm mới hỏi.
"Làm chuyện xấu."
Hàn Tiêu lấy máy tính rồi mở bản đồ, đánh dấu tròn trên một khu vực xong ném cho Cuồng Đao Nộ Kiếm.
Cuồng Đao Nộ Kiếm xem qua.
"Sông Tedamila, đó là đâu thế?"
"Chiến trường."
Hàn Tiêu thản nhiên đáp lại, anh giẫm chân ga, xe tải lập tức lao vút đi.
...
Sông Tedamila là một con sông lớn ở Nam Châu chảy ra biển, mặt sông khá rộng, sóng cuộn ầm ầm.
Trong đêm, một hàng đèn tạo thành dải dài đi tới đi lui tuần tra trên sông, đây là đội tàu rất lớn, ngụy trang thành thuyền đánh cá nhưng thật ra là chiến thuyền của Manh Nha, trang bị nhiều loại vũ khí như thiết bị phản tra xét, đội súng máy chặn đường...
Vì sáu nước bắt đầu truy quét nên các căn cứ phụ của Manh Nha đều bắt đầu lui quân, một số nhân vật quan trọng đã đi đường hàng không trước, còn phần lớn thiết bị vật tư cùng với nhân viên vũ trang bình thường thì đi đường thủy. Hành động rút lui đã tới giai đoạn cuối, đội tàu này là đội quân cuối cùng rút khỏi Nam Châu, tàu hộ tống bên ngoài bảo vệ một số lượng lớn sà lan ở trung tâm, trên sà lan là tất cả các thiết bị mặt đất và nhân viên vũ trang.
Kế hoạch rút quân là sẽ từ một nhánh của sông Tedamila để ra biển, đồng thời hội họp với các lực lượng lính bộ khác tại bến cảng, sau đó để lính bộ lên thuyền, hai bên thống nhất điều hành, người phụ trách tên Lâm Vũ là người đứng đầu căn cứ lớn nhất Nam Châu, lần này gã đảm nhận chức vụ sĩ quan chỉ huy, cũng có mặt trên đội tàu.
Lâm Vũ là một người đàn ông trung niên, cũng là một cán bộ quản lý có sức chiến đấu cực mạnh, gã đang nghiêm túc nhìn bản đồ trong phòng chỉ huy. Kế hoạch sơ tán gồm nhiều giai đoạn, đội tàu và quân đội nhất định phải đảm bảo có thể đến khu vực bến cảng cùng lúc, bởi đội tàu không thể dừng lại chờ được.
Trên đường di tản bọn chúng đã bị một số lớn máy bay trinh sát của Tinh Long và Hải Hạ bám đuổi, hành tung của đội tàu cũng đã bại lộ khiến mọi người hết sức lo lắng.
Lâm Vũ hiểu rõ chắc chắn Hải Hạ và Tinh Long sẽ giăng thiên la địa võng, bố trí hải quân, không quân và lục quân chặn đánh bộ đội bọn họ ngay bến cảng, muốn tóm gọn hết một lượt.
Thế nhưng ngay từ đầu Lâm Vũ cũng đã hiểu không thể lén rút quân được, chuyện chiến đấu chỉ là sớm muộn, mạnh mẽ mở ra con đường máu thì mới tìm được lối thoát.
"Chỉ cần ra biển theo cửa sông Tedamila là chúng ta có thể thoát khỏi cơn ác mộng này. Nhưng đừng ôm ảo tưởng sẽ thuận buồm xuôi gió, các cậu nhóc, chúng ta cũng đã dự đoán trước sẽ bị phục kích rồi, hải quân của Tinh Long và Hải Hạ sẽ không từ thủ đoạn đánh chìm chúng ta ngay tại cửa sông đâu!"
"Tôi đã trải qua mười ba cuộc chiến lớn nhỏ, trong các người có lẽ cũng có những người lính lâu năm như tôi, có người có lẽ vẫn là lính mới, nhưng vận mệnh của chúng ta đều giống nhau, đánh tan vòng vây kẻ địch mới có thể sống sót. Nếu bị chặn lại thì dù có may mắn sống sót cũng sẽ bị Tinh Long cùng Hải Hạ giam giữ vô thời hạn, sẽ không bao giờ thấy được ánh mặt trời nữa!"
"Sáu nước là một đám tiểu nhân dối trá âm hiểm, luôn mồm nói tự do với hòa bình nhưng lại chủ động gây chiến, đừng quên rằng Tổ quốc của các người cũng đều bị hủy diệt dưới họng súng của sáu nước, vĩnh viễn không được quên đi mối thù sâu nặng này!"
"Chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều chết chiến đấu!"
Những lời này đều là lời Lâm Vũ dùng để động viên cấp dưới của mình, nhân viên vũ trang trên thuyền cũng hiểu sắp sửa phải nghênh đón một trận chiến ác liệt, nên đã chuẩn bị sẵn sàng cả.
Trong đội tàu có không ít cán bộ quản lý của Manh Nha, bao gồm cả Hella. Trận chiến sắp tới khiến cô ta rất lo sợ, Hella cảm thấy chỉ bằng sức của những con thuyền vũ trang cỡ này mà muốn phá tan phòng tuyến của hải quân Tinh Long cùng Hải Hạ thì quả thực là ngông cuồng một cách ngu ngốc.
Rất nhiều người sẽ chết, chỉ có một ít người có thể sống sót mà thôi.
Thế nhưng có vẻ người chỉ huy là Lâm Vũ đã có dự tính riêng, Hella chỉ đành nén nỗi bất an lại, chưa từng thể hiện ra ngoài, với người ngoài cô ta vẫn là tảng băng tiếc chữ như vàng.
Thật ra đối với Hella mà nói cho dù toàn bộ thành viên của đội tàu Manh Nha có chết hết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, cô ta căm hận Manh Nha nhưng nếu muốn sống thì chỉ có thể dựa vào đám binh lính Manh Nha này.
Hella rất rõ tay mình đã thấm đẫm máu tanh, cô ta cũng chẳng kiêng dè gì, tự trách và thương hại là của người tốt, với cô ta đó là thứ rất xa vời, bắt đầu từ ngày thức tỉnh dị năng, cô ta đã biết mình không có cách nào trở thành người tốt được.
Với chúa tể của cái chết thì đôi tay tanh mùi máu chính là vận mệnh đã định sẵn.
Nhưng em gái Aurora của cô ta lại hoàn toàn ngược lại, đó là một thiên sứ, không lúc nào ngừng yêu thương thế giới này, cảm hóa những người tiếp xúc với cô. Nếu có điều gì hối hận thì Hella chỉ hối hận duy nhất một điều, lúc trước đã không bảo vệ em gái thật tốt, để cô bé rơi vào tay Manh Nha.
"Bất kể thế nào mình cũng phải sống sót..."
Chỉ có còn sống, còn thể hiện bản thân hữu dụng thì mới có thể giảm bớt khổ sở mà em gái phải chịu.
Tất cả mọi thứ ngăn cản cô ta đều là kẻ địch.
Nhìn những cơn sóng cuộn trên mặt sông, sắc mặt Hella trở lên lạnh như băng.