Translator: Nguyetmai
Nhánh sông Tedamila chảy qua thung lũng Vân Hiệp, dẫn ra biển tại cuối thung lũng.
Điểm Hàn Tiêu đáp xuống là bên cạnh thung lũng Vân Hiệp, dựa vào tình báo tổ chức Mạng Ngầm gửi tới thì lính bộ của Manh Nha sẽ đi qua thung lũng rồi tập hợp với quân đội trên biển.
Mục đích của Hàn Tiêu là chặn đánh lính bộ, anh hiểu hai nước cũng sẽ bố trí quân đội chặn đánh đoàn lính bộ này, đến tám phần mười là tiến hành trong thung lũng Vân Hiệp, nếu mình cũng tới gần thì sẽ bị phát hiện, anh không muốn tiếp xúc với quân đội của hai nước này.
"Xem ra cần phải chọn vị trí thật tốt."
Nghĩ thế, Hàn Tiêu khoanh tay nhìn người của Farian lắp ráp đầu xe tải và phần thùng phía sau, sau đó họ còn chuyển hết trang thiết bị lên thùng xe, các nhân viên của Farian vừa làm việc vừa kinh ngạc nhìn Cuồng Đao Nộ Kiếm bên cạnh không ngừng nhảy múa.
"Đồ đưa tới rồi, giờ tôi đi đây."
"Ừm, gửi lời hỏi thăm của tôi tới Matthew nhé."
Hàn Tiêu gật đầu.
Antonoff vẫy tay, ra hiệu cất cánh, chẳng mấy chốc máy bay đã biến mất trong tầm mắt, Farian chỉ phụ trách vận chuyển súng ống đạn dược chứ không tham dự chiến đấu.
Hàn Tiêu ngồi trên xe tải, xem bản đồ chi tiết Mạng Ngầm gửi tới, anh đang chuẩn bị lái xe thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
"A lô."
"Hắc U Linh, cậu định chen vào chuyện của Manh Nha đấy à?"
Trong điện thoại truyền ra giọng nói kinh ngạc của Bennett.
"Đúng rồi, ông cũng đến chơi một chút đi." Hàn Tiêu nói đùa.
"... Mạng Ngầm chúng ta vẫn luôn duy trì trung lập, cậu đừng chơi lớn quá, lũ điên Manh Nha gặp ai cắn đó, tôi cũng nhức đầu lắm."
Bennett cũng rất bất đắc dĩ.
"Yên tâm, tôi cũng không định bẫy đồng đội đâu."
Bennett tỏ vẻ hoài nghi chuyện này, ông nói: "Thôi... chờ thêm một thời gian nữa tôi có một số chuyện cần cậu giúp."
Hai tháng qua, Hàn Tiêu có số điện thoại của Bennett nên thường xuyên gọi kết nối tình cảm, hơn nữa danh tiếng của anh càng lúc càng lớn, Bennett cũng vui vẻ trò chuyện với anh, quan hệ giữa hai bên rất tốt đẹp.
Cất điện thoại, Hàn Tiêu lắc đầu, nhấn chân ga chạy sát rìa thung lũng, hướng về khu vực anh đã chọn sẵn.
...
Dòng sông chảy qua thung lũng Vân Hiệp làm đất đai thêm màu mỡ, địa hình cũng đa dạng hơn, vừa có đồng bằng với những bụi cỏ thấp, lại có cả rừng cây lẫn đồi núi, phong cảnh đẹp tuyệt trần, trong tầm mắt là một dải xanh thẳm khiến người nhìn cũng thư thả hơn, có cảm giác muốn buông bỏ thứ gì đó cho nhẹ nhàng.
Tinh Long điều động đội quân rất lớn mai phục tại đây, các loại phương tiện phục vụ chiến tranh đều có đầy đủ, từ xe tăng tới trực thăng, đội ngũ tên lửa tầm trung, còn bố trí cả những bãi mìn dày đặc.
Tư lệnh của quân lính trên bộ là một vị quân nhân Tinh Long tên Hoàng Thu Minh, ông ta đã nhập ngũ hơn hai mươi năm, tác phong luôn nghiêm túc cẩn thận, nguyên nhân khiến lãnh đạo Tinh Long dùng ông ta chính là vì coi trọng phong cách làm việc ổn định của Hoàng Thu Minh. Trận chiến này chỉ cần làm theo kế hoạch định sẵn là có thể nắm chắc thắng lợi rồi.
Trong xe chỉ huy, Hoàng Thu Minh nhìn bản đồ đánh dấu đủ loại ký hiệu, lạnh nhạt gật đầu.
"Mọi thứ đã được sắp xếp thỏa đáng, vòng thứ nhất là bẫy mìn, nếu Manh Nha không giẫm vào thì sẽ làm lỡ thời gian hội họp với đội quân trên biển, thế nên dù biết có bẫy chúng cũng nhất định phải tới, bộ đội vũ trang trên máy bay trực thăng lúc nào cũng phải sẵn sàng đợi lệnh, có thể tấn công lính dò mìn của địch từ trên không, lính tên lửa đợi thời cơ ngắm bắn rừng cây bên cạnh, một khi kẻ địch băng qua rừng cây là có thể tấn công ngay..."
Chỉ cần làm theo kế hoạch thì kẻ địch có mọc cánh cũng không thoát nổi.
...
Đội quân của Manh Nha rút lui khỏi Nam Châu là đoàn xe khổng lồ gồm hàng trăm chiếc xe chiến đấu đủ các kiểu dáng, đoàn quân này tập hợp tất cả những người của các căn cứ may mắn còn sống sót.
Lâm Vũ là tổng chỉ huy, còn người phụ trách trực tiếp của đám lính bộ là một người đàn ông da trắng tên Urgal.
Urgal cũng hiểu quân mình sắp gặp phục kích, nhưng vì đuổi kịp hành trình của quân đường biển nên nhất định phải xuyên qua thung lũng Vân Hiệp, không có cách nào tránh được trận chiến ác liệt này, gã đã chuẩn bị kỹ càng, các đơn vị sơ tán cũng mang theo vũ khí kiểu mới đang trong giai đoạn thử nghiệm, chắc chắn có thể khiến kẻ địch bất ngờ.
Những vũ khí thử nghiệm này đều là trang thiết bị quan trọng, còn có một số vật thí nghiệm của "Kế hoạch siêu chiến binh" nữa.
...
Xe tải đi một vòng lớn, cuối cùng dừng bên sườn khác của thung lũng Vân Hiệp, theo tin tình báo thì nơi này là tuyến đường mà đoàn quân Manh Nha không có khả năng vòng tới nhất, bởi nó rất xa.
Hàn Tiêu không lái vào rừng mà lấy ra một đống máy do thám hình nhện, số lượng hơn bốn mươi con. Anh khởi động chúng thông qua máy tính, những con nhện máy này lập tức đứng thẳng dậy, giống như một đám binh lính đang đứng chờ lệnh.
Sau hai tháng tích lũy, kỹ thuật của Hàn Tiêu lần thứ hai tiến bộ, anh tiến hành cải tiến tất cả máy móc đã có sẵn. Máy do thám hình nhện được trang bị chip thông minh cấp thấp, tự động phát hiện mục tiêu sau đó gửi về máy tính, không cần anh lúc nào cũng phải cắm mặt vào màn hình nữa. Thậm chí nó còn được phủ thêm một lớp phản radar thăm dò SUI từ bản vẽ mới, có thể đảm nhiệm công tác thăm dò bí mật hoàn hảo hơn, thích hợp với công việc giám sát địa điểm cố định.
Hàn Tiêu phái phần lớn máy thăm dò hình nhện vào rừng, mấy con còn lại thì tản đi theo hướng ngược lại, thăm dò xem khi nào quân Manh Nha sẽ đến.
Trong lúc anh làm việc thì Cuồng Đao Nộ Kiếm xuống xe, hắn phát hiện bảng thông tin có thêm nhắc nhở mới.
"Bạn rơi vào trạng thái [Say xe nặng], tất cả các thuộc tính -30%."
"Cái quái gì vậy?"
Cuồng Đao Nộ Kiếm không hiểu nổi, hắn đã cài đặt trải nghiệm cảm giác thật ở mức 20%, thế nên không có bất cứ cảm giác thích thú gì trước kỹ thuật lái xe thần sầu vừa rồi, thế nhưng bảng thông tin lại thể hiện trạng thái chân thực nhất của hắn lúc này.
"Cần tôi làm gì không?"
Cuồng Đao Nộ Kiếm hỏi, hắn muốn xem thử có thể kích hoạt nhiệm vụ gì không.
"Tạm thời không cần."
Hàn Tiêu lắc đầu, sức chiến đấu của Cuồng Đao Nộ Kiếm không đủ để nhúng tay vào loại chiến tranh cấp bậc này được, tác dụng duy nhất của hắn chỉ là một tốt thí không sợ chết mà thôi.
Giờ trong rừng đã bố trí xong các bẫy mìn và radar thăm dò, tùy ý lao vào sẽ gây chú ý, việc cần làm hiện nay là đợi cơ hội, thuận tiện chuẩn bị sẵn sàng, hoàn thiện kế hoạch, điều chỉnh các loại máy móc vũ khí khác.
Cách thời điểm quân Manh Nha rút lui vẫn còn một tới hai hôm, Hàn Tiêu luôn ở trên xe chuẩn bị và chờ đợi, Cuồng Đao Nộ Kiếm cũng đi theo anh, mỗi ngày anh sẽ tuyên bố một số nhiệm vụ nhỏ cho hắn làm.
Mặc dù anh cảm thấy Cuồng Đao Nộ Kiếm rất có tiềm lực nhưng sẽ không ra sức đào tạo, kinh nghiệm cho Cuồng Đao Nộ Kiếm cũng chỉ nhiều hơn game thủ khác trong một giới hạn nhất đinh, nhưng thế là hắn đã thấy rất hài lòng rồi.
Hàn Tiêu ngày nào cũng xem diễn đàn, các game thủ vẫn luôn nhiệt tình như cũ, anh chủ yếu chỉ để ý tin tức về Hải Lam Tinh để biết được sự tiến bộ của game thủ, giờ còn là giai đoạn người mới, đợi tới khi họ trưởng thành sẽ có sự kiện lớn chờ họ, mà đó cũng là lúc bắt đầu hỗn loạn.
"Nội dung cốt truyện bị mình xáo trộn, trải nghiệm đó của game thủ cũng có thể sẽ lùi lại... mà có khi đến trước thì sao?"
Hàn Tiêu xoa chiếc cằm lún phún râu, thầm tự hỏi, đó là sự kiện đầu tiên đưa game thủ vào tầm mắt của các thế lực trên mỗi hành tinh tân thủ. Anh vẫn nhớ kiếp trước nó đã gây ra sóng to gió lớn, người người bàn tán, ai nấy khen không dứt miệng.
...
Tối nay mây đen che lấp ánh trăng, sương mù phủ dày đặc, giơ tay trước mặt cũng khó lòng thấy được năm ngón.
Trong màn đêm, Nhện Số Một vẫn không hề nhúc nhích nằm trên đồng bằng, ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh đã được lập trình.
Ầm ầm!
Mắt đất đột ngột rung lên rất khẽ, thiết bị cảm ứng của Nhện Số Một đã nhận ra chấn động, thiết bị thăm dò ngay lập tức quay về hướng phát ra dao động.
Đoàn xe khổng lồ của Manh Nha xuất hiện từ phía xa, vừa hay Nhện Số Một nằm đúng trên tuyến đường đi tới của chúng.
Nhện Số Một làm việc hết sức tận tâm, nhanh nhẹn truyền tin cảnh báo theo hình thức sóng điện ra ngoài.
Xe càng lúc càng gần mà Nhện Số Một vẫn ngơ ngác không hề nhúc nhích, không hiểu phải tránh đi.
"Bẹp!"
Đoàn xe khổng lồ nhanh chóng lăn bánh qua, kéo theo cái đuôi khói rời xa dần.
Tới tận khi bụi mù tan hết mới lộ ra bộ dáng hiện tại của Nhện Số Một.
Thân máy dù dính đầy bùn đất nhưng lại không tổn hại gì, như thể đoàn xe vừa rồi không hề nghiền qua nó.
Nhện Số Một xoay chân máy, quay một vòng, tiếp tục ẩn nấp theo mệnh lệnh, ngơ ngác nhìn theo hướng đoàn xe rời đi.