Editor: Nguyetmai
Chiến trường chính diện chỉ có đại lục Andia, nơi này cách ba đại lục khác khá xa, thế nhưng theo tin tức tình hình chiến đấu lan đi, rung chuyển không kém gì bệnh truyền nhiễm, làm khủng hoảng tinh thần người dân trên diện rộng. Chiến tranh khiến cả thế giới bị ảnh hưởng, toàn cầu rối loạn, cướp bóc, côn đồ hoành hành, các giáo phái từng kêu gào về ngày tận thế lại xuất hiện từ đống tro tàn, một phần kẻ lang thang nhát gan bắt đầu gia nhập sáu nước để được che chở.
Bởi vì bị vây trong thời kỳ chiến tranh nên sáu nước lựa chọn chính sách nghiêm khắc, kiểm tra thân phận kẻ lang thang rất nghiêm, kẻ tìm tới dù giận cũng không dám thể hiện, vào lúc thái bình có lúc rất khó cảm nhận được điểm tốt của quốc gia, nhưng trở thành nô lệ mất nước mới hiểu được người không có chỗ dựa dù đi tới đâu cũng bị đối xử bất công, người không có Tổ quốc chẳng khác nào chó hoang lưu lạc đầu đường, chỉ có thể nén giận vẫy đuôi mừng chủ.
Thế nên một ít kẻ lang thang thà tiếp tục lang thang khắp nơi, đối mặt với nạn cướp bóc và dã thú hoành hành nơi hoang dã chứ cũng không muốn gia nhập sáu nước, trong lúc này khu tị nạn Mạng Ngầm trở thành một lựa chọn khác. Không có chính sách nghiêm cẩn chèn ép thế nên kẻ lang thang tấp nập tìm tới, khu tị nạn Bennett dốc sạch túi xây dựng đã có tác dụng, ông có cảm giác vui mừng như thể "giúp các hàn sĩ trong thiên hạ đều vui sướng*" vậy.
* Đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan: câu thơ trong "Bài ca nhà tranh bị gió thu phá" của Đỗ Phủ
"Ài, chiến tranh..."
Tầng cao nhất trên tòa tháp trung tâm của khu tị nạn thứ nhất, Bennett đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ngắm toàn cảnh khu tị nạn qua cửa kính.
Áp lực chiến tranh đè nặng, người trên Hải Lam Tinh đều đang lo lắng cho tương lai của mình, dù khu tị nạn vẫn đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp nhưng Bennett rất đau đầu, Hàn Tiêu vô duyên vô cỡ nhúng tay vào chiến tranh, đã qua rất lâu mà vẫn không có tin tức gì.
Cảm giác của Bennett đối với Hàn Tiêu có hơi phức tạp, anh vừa là trợ thủ đắc lực của tổ chức, là chiến lực cấp cao, công trạng rất đáng khen ngợi, hiện giờ quy mô khu tị nạn thứ ba đã vượt qua khu tị nạn thứ nhất và thứ hai, Bennett đang nghĩ có nên tặng lại danh hiệu "thứ nhất" cho khu tị nạn của Hắc U Linh hay không.
Thế nhưng về phương diện khác thì hành động của Hắc U Linh rất khó nắm bắt, nhiều lần làm ông phải gánh tội thay, dù so với công trạng thì tới giờ Hắc U Linh vẫn chỉ mắc phải các lỗi nhỏ nhưng Bennett cứ cảm thấy một ngày nào đó sẽ có một cục tội to đùng giáng từ trên trời xuống cho xem.
"Nhân viên tình báo gửi tin từ tiền tuyến về, chiến trường có tình huống đặc biệt, xin ngài xem qua."
Trợ lý bối rối chạy vào phòng rồi trình lên máy tính bảng.
Là mạng lưới tình báo lớn nhất Hải Lam Tinh, đương nhiên Mạng Ngầm cũng chú ý tới phương hướng chiến tranh, Bennett cẩn thận đọc tin.
"Hai hôm trước phía Nam Andia phát hiện thay đổi, Manh Nha vẫn bị vây ở trang thái phòng thủ đột nhiên triển khai hành động với quy mô lớn, tìm kiếm quanh phạm vi tổng bộ, quân đội của sáu nước tại phía Nam và Đông tiến hành tạo áp lực, còn phái nhiều đội ngũ tiến vào khu vực thế lực của Manh Nha, dựa vào hướng đi này dường như đôi bên đang cùng đuổi theo một mục tiêu..."
"... Được biết, mục tiêu bị truy đuổi là kẻ phản bội Số 0 được Manh Nha treo thưởng rất lớn, người này lẻn vào máy chủ Manh Nha và trộm đi rất nhiều tin tình báo cơ mật, Manh Nha và sáu nước đang tranh đoạt phần tình báo này, căn cứ vào miêu tả của thám tử trong nội bộ sáu nước thì phần tình báo này rất có khả năng sẽ tác động tới hướng đi cuối cùng của cuộc chiến..."
Đọc tới đây Bennett líu lưỡi cảm thán, ông nói: "Số 0... Tôi biết người này, thế cục hiện giờ của Manh Nha ít nhất có một nửa nguyên nhân do cậu ta tạo thành, là một kẻ phản bội khiến Manh Nha gặp tai họa, giờ còn lấy được tình báo quan trọng nữa, trở thành trung tâm vòng xoáy. Cậu ta là người giỏi đấy, dù là ở thời đại cũ thì nhất định cũng là truyền kỳ có thể gây ra sóng to gió lớn."
Nói xong, Bennett lật sang trang sau: "Vả lại, Số 0 tự xưng là Hàn Tiêu, có một tấm mặt nạ có thể cải trang cực nhanh, Hắc U Linh là một trong những thân phận của người này..." Bennett đột nhiên im bặt.
"Rầm!"
Ba giây sau, cửa sổ sát đất của văn phòng rầm rầm đổ sụp, lực tay mạnh mẽ của Bennett khiến máy tính bảng văng ra ngoài, tạo thành một đường parabol, rồi đập xuống mặt đất vỡ vụn, linh kiện rơi đầy đất, người dưới đất đều hoảng hốt, vội vàng ngửa mặt nhìn lên.
"Hàn Tiêu! Đồ chết tiệt!"
Tâm trạng Bennett sụp đổ, năm ngón tay cắm vào tóc, mạnh tay vò đầu bứt tai, kiểu tóc vốn chỉnh tề lập tức rối tung lên, ông lo lắng đi qua đi lại trong phòng.
Lai lịch của Hắc U Linh vẫn rất bí ẩn, tựa như xuất hiện từ không khí vậy, Bennett đã từng hỏi Hàn Tiêu nhưng lúc đó giọng điệu anh có chút tang thương, anh bảo thế này: "Mỗi người đều có chuyện cũ không muốn đối mặt, tựa như hai tay ông đã từng dính đầy máu tươi... Tôi cũng thế thôi, đã từng làm ra chuyện sai lầm, lúc đó tôi đeo mặt nạ, không nhìn rõ bộ mặt của chính mình, giờ cởi ra mới nhận rõ bản thân, đương nhiên ông không biết tôi rồi."
Bennett tin, lúc đó ông cố nhớ xem các thế lực lớn và các tổ chức có cao thủ che mặt nào không, cuối cùng hình như nhớ ra một nhân vật lợi hại đã biến mất trong dòng lịch sử, lập tức ngộ ra, dựa vào những gì mình từng trải qua, tự tưởng tượng ra một đoạn giày vò nội tâm và tự mình cứu rỗi của cường giả, có cảm giác bản thân và Hàn Tiêu có chung chủ đề nói chuyện nữa.
Hiện giờ Bennett chỉ cảm thấy lúc đó chắc chắn là não mình úng nước rồi.
Cậu lừa tôi!
Bennett hít sâu mấy hơi mới ổn định được tâm trạng, ông vuốt lại mái đầu rối tung qua lớp kính vỡ, sau khi bình tĩnh lại ông quay người nói với trợ lý vẫn co rúm một bên: "Tin tức đã truyền ra ngoài chưa?"
Trợ lý gật đầu như giã tỏi.
Bennett ngồi xuống, ngón tay gõ mặt bàn như có điều suy tư.
...
Phía Nam đại lục Andia, một hạm đội vận tải của Manh Nha tiến vào trận địa thứ tư bị Tinh Long bắt được, trong đó có cả xe vận chuyển đạn đạo, trên xe bày đầy đầu đạn lạnh băng.
Cục 13 của Tinh Long chấp hành công tác xâm nhập, tấn công từ bên trong căn cứ đạn dược của Manh Nha, thu được một đống đầu đạn.
Tổ chức bí mật của các quốc gia đều đang tiến hành công tác này, rút củi dưới đáy nồi sẽ làm suy yếu dần lực lượng của Manh Nha, mà tình báo của họ lại có được từ tin tức Hàn Tiêu gửi trước khi khai chiến, bởi Manh Nha đã biết cách áp dụng biện pháp đối phó nên hiệu quả ngày một giảm dần, thế nên sáu nước rất cần tin tình báo mới trên tay Hàn Tiêu.
Một tiểu đội đặc công xuống xe, tiểu đội của Địch Tố Tố và Trương Vĩ cũng có mặt.
Địch Tố Tố vẫy Lý Nhã Lâm, nhưng lại thấy cô và các đồng đội vội vàng bỏ đi.
Đám người Lý Nhã Lâm trực tiếp xông vào phòng chỉ huy.
"Thủ... thủ trưởng, nghe nói anh Tiêu... À không đúng, có tin tức về Hàn Tiêu!" Lâm Diêu vội vàng lên tiếng.
Sĩ quan chỉ huy gật đầu, đưa một tập tin tình báo cho mọi người rồi nói: "Tình huống hơi phức tạp, cấp trên dặn tôi giao tài liệu này cho các người."
Lý Nhã Lâm giật lấy tài liệu, mọi người vội vàng châu đầu vào xem, trang đầu tiên đã viết thân phận thật sự của Hắc U Linh chính là Hàn Tiêu.
"Ha ha, quả nhiên anh ta chính là Hắc U Linh, tôi đã bảo tôi không nhận lầm đâu mà!" Lý Nhã Lâm ngửa mặt cười lớn, tay đập mạnh vào lưng Lâm Diêu, vỗ tới mức cậu ta té sấp mặt.
Trong chiến dịch sông Tedamila, Lý Nhã Lâm từng nhận ra Hàn Tiêu, lúc ấy mọi người trong đội đều tin là thật, Trương Vĩ còn báo với cấp trên nhưng cấp trên đáp lại rất mập mờ, bảo họ không được hỏi chuyện này nữa. Lâm Diêu lặng lẽ hack một số tài liệu, vậy mới biết cấp trên không tin báo cáo của họ là thật.
Giờ sự thật đã chứng minh họ đúng, thẳng tay tát mạnh vào mặt cao tầng một cái.
Lý Nhã Lâm vui ra mặt, buồn bực cũng tan biến hết.
"Đợt chút..." Trương Vĩ biến sắc: "Anh ta còn có thân phận khác..."
Mọi người vội vàng đọc tiếp, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.
Chẳng ngờ Hàn Tiêu lại là Số 0!
Thì ra thân phận thật của anh lại là tội phạm mà Manh Nha treo giải cực lớn kia!
Nghĩ tới phản ứng kỳ quái của cấp trên lúc Hàn Tiêu gia nhập Tinh Long, lập tức mọi người có cảm giác như bừng tỉnh đại ngộ, vội kết nối các sự kiện lại với nhau.
Chẳng trách cao tầng muốn giấu giếm thân phận của anh, thì ra anh vốn là tội phạm bị Manh Nha treo thưởng.
Chẳng trách vẫn không thể tìm thấy người đâu, thì ra là cải trang rồi.
Chẳng trách... mọi việc đều được lý giải, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cực kỳ kinh ngạc.
Lâm Diêu nuốt nước miếng, ấp úng nói: "Chuyện anh ấy trải qua đúng là khó tin..."
Mấy người theo bản năng gật đầu, không ngờ mình từng có đồng đội huyền thoại như vậy.
Bên cạnh, Hầu Diệu vẫn còn chấn động, luôn nghe trong đội có đội viên cũ, chẳng ngờ lại là nhân vật lớn như thế.
Địch Tố Tố cũng vào theo, thấy tài liệu trên bàn, cấp trên không ngăn cản, chứng tỏ tin tức này sớm muộn gì cũng truyền ra ngoài.
Đọc xong sắc mặt Địch Tố Tố rất lạ.
"Chẳng trách khi nhìn thấy Hắc U Linh ở thành phố Bạch Âu mình cứ thấy rất quen, thì ra anh ta chính là Hàn Tiêu... Khoan đã, nếu thế Kim Hồ Ly nói..."
Nhắc lại chuyện này mọi người đều rùng mình, vội vàng dừng chủ đề này.
Đột nhiên Lý Nhã Lâm nhận ra tình cảnh hiện nay của Hàn Tiêu hết sức ngặt nghèo, cô vừa hỏi thì sĩ quan chỉ huy đã đáp: "Ngoại trừ quân đội hành động bên ngoài thì cấp trên cũng tổ chức tiểu đội tiếp viện đặc biệt, có nhiệm vụ tiến vào chiến trường hội họp với Hàn Tiêu và bảo vệ anh ta rời đi."
Trương Vĩ hỏi ngay: "Chúng tôi có thể tham gia không?"
Sĩ quan chỉ huy lắc đầu: "Thực lực của mấy người chưa đủ tiêu chuẩn."