Editor: Nguyetmai
Tối đen, ẩm ướt.
Mùi hôi tràn ngập khắp nơi, không khí lạnh lẽo xâm nhập vào tận xương cốt.
Trong hang động giơ tay không thấy được năm ngón, cơ thể nhỏ bé như con thú non cuộn mình lại, khe khẽ run rẩy.
Aurora dè dặt xé một gói bánh quy quân dụng, động tác rất chậm, xé một tí lại ngừng, chỉ lo gây ra tiếng động sẽ khiến kẻ địch tìm tới. Mở nắp gói bánh xong cô bé chậm rãi cắn miếng bánh quy cứng như đá, rất lâu mới ăn xong.
Trên thực tế, tiếng động nhỏ như vậy sẽ không truyền ra ngoài hang, nhưng cô bé vẫn luôn nhớ kỹ lời Hàn Tiêu dặn, không dám tạo ra bất cứ tiếng động nào.
"Đã là bữa thứ mười ba..." Aurora thầm nghĩ.
Trong hang này không rõ thời gian trôi qua, đói bụng lại ăn, cô bé chỉ có thể dựa vào số lần ăn cơm mà phán đoán thời gian.
Một đôi mắt sáng ngời giấu trong bóng tối, vẫn luôn nhìn về phía cửa hang.
Trong hang chỉ có một đống vật tư, tiếng thở và tiếng tim đập, cùng chờ đợi ánh sáng không thể nhìn thấy...
...
Vài ngày sau, chiến trường phía Nam trên Andia, tại trận địa tiền tuyến của Tinh Long.
Đoàn xe dừng trong trận địa, mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, chán nản chờ đợi.
Ngọn lửa nhỏ như tinh linh chuyển động giữa các ngón tay, Danina chơi một lát thì chán, cô ta sốt ruột hỏi: "Chúng ta đợi ở đây hai mươi hai tiếng rồi, rốt cuộc còn phải đợi bao lâu nữa?"
"Bình tĩnh chút, chắc sẽ nhanh thôi." Hàn Tiêu ngậm thuốc, phun ra một vòng khói.
Sau khi phá tan mai phục của thủ lĩnh, dọc đường không có gì cản trở nữa, đoàn xe thuận lợi xuyên qua khu vực thế lực của Manh Nha, đi thẳng vào địa bàn sáu nước. Vốn phía Nam chiến trường là trụ sở tạm thời của sáu nước, nhưng Hàn Tiêu đột nhiên yêu cầu dừng tại đây, nói phải chờ ai đó tới.
Nếu đã an toàn thì cường giả sáu nước cũng không có ý kiến, sở dĩ họ vẫn chưa rời đi vì còn nhiệm vụ khác, chính là giám sát Hàn Tiêu giao lại tình báo cho sáu nước, vì chuyện này rất quan trọng thế nên các nước cũng muốn đề phòng mọi khả năng...
Bên cạnh, Hella lo lắng đi qua đi lại, liên tục nhìn lối vào trận địa.
Binh lính đi qua xung quanh dồn dập hướng ánh mắt kính ngưỡng về phía bọn họ, bình thường sao gặp được nhiều nhân vật lớn như vậy chứ.
Bỗng nhiên, lối vào trận địa xôn xao cả lên.
Hella khựng lại, hồi hộp nhìn về phía lối vào.
Chỉ thấy lính gác mở ra cửa chính, một người đàn ông mặc áo choàng trùm đầu dắt một cô bé chậm rãi đi tới, sắc mặt cô bé tái nhợt vì thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài nhưng cô bé tràn đầy tò mò, nhìn trái ngó phải, sau khi thấy Hella thì ánh mắt không di chuyển được nữa.
Hai người này chính là Dean và Aurora.
Hella bước vội sang, một tay kéo Aurora áp vào lòng, ôm chặt một lúc lâu, tới tận khi Aurora gần như ngạt thở mới buông ra. Cô ta ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt Aurora, cẩn thận quan sát, thấy cô bé không bị làm sao mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó để ý thấy sắc mặt cô bé tái nhợt thì hối hận nói: "Xin lỗi, chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa."
Aurora dùng mu bàn tay lau mắt, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười đầy sức lôi cuốn, khiến cả thế giới như cũng bừng sáng lên.
"Em biết nhất định chị sẽ tới đón em mà."
Thấy em gái an toàn thì tảng đá trong lòng Hella mới rơi xuống đất, bỗng nhiên cảm thấy gió quá đỗi dịu dàng, ánh mặt trời quá đỗi sáng trong.
Đây chính là bầu không khí tự do.
Bên kia, Dean tìm Hàn Tiêu, nói: "Không làm nhục sứ mệnh nhé."
Năng lực ẩn thân của Dean thích hợp để lẻn vào những nơi nguy hiểm nhất, dựa vào tọa độ Hàn Tiêu đưa, hắn tìm được Aurora, sau đó dẫn cô bé ra ngoài. Từ khi mai phục Hàn Tiêu thất bại thì độ cảnh giác của Manh Nha cũng trượt dốc không phanh, thế nên hai người không gặp trắc trở gì.
"Cảm ơn." Hàn Tiêu gật đầu, cười bảo: "Ngại quá, khiến anh phải mạo hiểm rồi, coi như tôi thiếu nợ anh."
"Không cần, anh từng cứu tôi một lần, coi như tôi báo đáp đi, công nhấc tay thôi mà." Dean xua tay: "Hơn nữa so với việc anh lẻn vào tổng bộ Manh Nha thì chuyện nhỏ này chẳng đáng gọi là mạo hiểm đâu."
Hàn Tiêu tán gẫu vài câu rồi vào chủ đề chính: "Hàng tôi cần anh đã chuẩn bị xong chưa?"
"Dựa theo yêu cầu của anh, tôi đã dặn cấp dưới kiểm hàng trong đơn rồi trực tiếp chuyển tới Nam Châu, lúc nào anh về là thấy thôi."
"Tốt lắm, lúc đó tôi sẽ thanh toán hết cho anh."
Nói thêm mấy câu nữa thì Dean rời đi, Danina bất đắc dĩ hỏi: "Giờ đi được rồi chứ?"
"Đợi một chút." Hàn Tiêu đi về phía hai người Hella, hai chị em vẫn đang nói chuyện, tới gần đó anh mới nghe được Aurora hỏi chuyện.
"Chị ơi, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?" Sắc mặt Aurora đầy mong đợi.
Hella khựng lại.
Đúng vậy, hai chị em họ đã tự do nhưng sau này phải làm sao đây?
Không cần vì ai mà bán mạng nữa, rốt cuộc nên đi về đâu trong thế giới rộng lớn này đây.
Ánh mắt Hella mờ mịt.
"Nếu không có nơi nào để đi thì không bằng theo tôi đi, địa bàn của tôi rất an toàn." Hàn Tiêu bước tới.
"Anh á?" Hella do dự, giơ tay xoa đầu Aurora.
Thế giới rất rộng lớn, cô ta muốn dẫn em gái đi xem thử.
Hàn Tiêu lại nói: "Em gái cô bị giam cầm lâu thế, trạng thái cơ thể còn suy yếu lắm, dù cô muốn dẫn em mình đi chỗ khác thì ít nhất trước đó cũng cần để cô bé điều dưỡng cho tốt đã."
"... Anh nói đúng."
Sắc mặt Hella căng cứng, lập tức đồng ý với quan điểm của Hàn Tiêu, việc cấp bách trước mắt là để em gái có thể điều dưỡng thật tốt, mỗi lần nhìn Aurora gầy trơ xương là cô ta lại đau lòng. Dù vẫn hận Manh Nha tới tận xương tủy nhưng lúc này tất cả sự chú ý của cô ta đều đã đặt trên người em gái, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đi báo thù mà chỉ muốn mang theo em gái sống yên ổn trước đã.
Thế nhưng cô ta tôn trọng ý kiến của em gái, nên quay sang hỏi Aurora: "Em thấy thế nào?"
"Được ạ" Aurora vui vẻ đáp, bị giam cầm quá lâu, mọi thứ bên ngoài đối với cô bé đều rất mới lạ.
Aurora nhớ ra điều gì đó nên rụt rè quay sang Hàn Tiêu rồi nói: "Cảm ơn chú đã cứu cháu."
Hàn Tiêu cười xòa, giơ tay nhéo mặt Aurora mà cô bé cũng không kháng cự, quả thực rất ngoan.
Liếc Hàn Tiêu, tâm trạng Hella rất phức tạp.
Không ngờ em gái cô ta lại được anh cứu, ân tình to lớn thế này cô ta không biết phải trả sao đây.
"Vậy trước tiên cứ đi theo anh ta đã..."
...
Vài ngày sau, đoàn người xuyên qua các trận địa, đi tới trụ sở tạm thời của chiến trường phía Nam, đại biểu sáu nước đã có mặt đông đủ trong phòng họp, chỉ chờ Hàn Tiêu tới.
Bố trí ổn thỏa cho đám người Hella xong, Hàn Tiêu theo cảnh vệ đi về phía phòng họp, ánh mắt các vị đại biểu bên trong dồn dập đóng đinh trên người anh.
Cảnh vệ phía sau đóng cửa lại.
Đám đại biểu này cơ bản đều là người xa lạ, anh chỉ biết mỗi đại biểu Tinh Long, chính là Cục trường Cục 13 – Cổ Huy.
"Ôi chao, đến hết rồi à." Hàn Tiêu qua loa chào hỏi, anh dùng chân khều ghế lại rồi đặt mông ngồi xuống, dáng vẻ như thân thiết đã lâu, không tự coi mình là người ngoài nữa.
Mọi người đang ngồi không kìm được bắt đầu đánh giá anh, đây là lần đầu tiên phần lớn người có mặt trong phòng tận mắt nhìn thấy Hàn Tiêu, liên tưởng các sự tích anh gây ra, trong mắt không ít người trào ra kính sợ và kiêng dè.
Cho tới giờ, đều do người trước mắt âm thầm cung cấp tình báo, nắm chắc quan hệ đối địch của sáu nước và Manh Nha, trợ giúp sáu nước, mượn dao giết người, trở thành kẻ giật dây sau màn.
Nhân vật như vậy rất nguy hiểm.
Hơn nữa, dựa vào tin tức gần nhất, Hàn Tiêu đã đột phá giới hạn thực lực, hiện giờ có lẽ anh là siêu năng giả mạnh nhất thế giới, đứng trên lập trường của sáu nước thì không có khả năng không kiêng dè cường giả của thế lực khác.
Mạng Ngầm vừa có Bennett tiền nhiệm "số một", lại có Hàn Tiêu đương nhiệm "số một", thấy thế nào cũng là một thế lực khiến người ta lo âu.
May mà Mạng Ngầm vẫn luôn trung lập, đó chính là tin tốt.
Cổ Huy gõ bàn, nghiêm mặt nói: "Hàn Tiêu, chúng tôi đã thực hiện giao dịch, giờ tới lượt cậu."
"Ài, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết mà, giọng điệu đừng quan cách thế chứ." Hàn Tiêu vẫy vẫy tay: "Chúng ta đã lâu không gặp, dạo gần đây anh thế nào, có thăng chức không? Nhưng mà với địa vị của anh thì giáng chức còn dễ hơn thăng chức ấy nhỉ..."
Gân xanh trên trán Cổ Huy nổi lên, hắn gõ mạnh ngón tay lên bàn, quát: "Nói! Chuyện! Chính!"
"Ôi, giờ chẳng ai có lòng dạ thảnh thơi mà tâm sự việc nhà nữa, trong mắt chỉ có chính sự, công việc và tiền đồ mà thôi." Hàn Tiêu lắc đầu: "Cuộc sống thường nhật đã vượt khỏi thơ ca và những cánh đồng phương xa, chỉ còn lại sự cẩu thả trước mắt mà thôi."
"Đừng lằng nhằng, cậu lấy đâu ra lắm lời thế hả?" Cổ Huy đau hết cả đầu, có thể tôn trọng hoàn cảnh nghiêm túc này một chút không hả!
Khóe miệng đại biểu các nước giần giật, cảm giác Hàn Tiêu mang lại cách biệt quá xa với những gì bọn họ đoán trước...
Bàn tay giật dây sau màn không phải là loại cả người tản ra lệ khí, thần bí khó lường, ít tiếng ít lời âm hiểm xảo trá sao? Phong cách kể lể việc nhà với Cục trưởng Cục 13 của Tinh Long là kiểu quái gì, có cần bình dị thân tình đến thế không?!
Không thể nhìn thấu được.
Nói nhăng nói cuội một lúc, Hàn Tiêu đã thầm quan sát xong cấu tạo của gian phòng này, xác nhận không có mai phục, không có thiết bị nghe trộm thì mới ngừng lại, anh lấy ra USB, cắm vào máy tính rồi chuyển hình ảnh lên màn hình lớn của phòng họp.
Một đống tình báo cơ mật của Manh Nha cứ thế hiện ra, toàn bộ tổ chức Manh Nha gần như chẳng còn bí mật gì đáng kể, hết thảy kế hoạch, bố trí, lực lượng vũ trang, con bài chưa lật... đều đã bại lộ.