Editor: Nguyetmai
Trong tình báo bao gồm cả vị trí các đầu đạn hạt nhân của Manh Nha, tháo dỡ những đầu đạn này thì hệ thống tử thủ của Manh Nha cũng bị hủy, đến cả cùng chết với nhau cũng không làm được.
Anh trộm tình báo tại tổng bộ Manh Nha đều vì giao cho sáu nước, Manh Nha sớm bị đánh bại thì nhiệm vụ chủ tuyến cấp A "Bụi lạc trần ai" của anh mới có thể sớm hoàn thành, tiến độ hiện tại đã đạt 36,2%, lần thứ hai giao những tin tình báo này sẽ khắc sâu tác dụng của anh trong cuộc chiến hủy diệt Manh Nha, đoán chừng tiến độ sẽ còn tăng nữa.
Tin tức duy nhất anh giữ lại là tri thức nâng cao, Hàn Tiêu còn chuẩn bị bán thứ này cho game thủ để kiếm một mớ, kiểm soát ngọn nguồn mới có thể lũng đoạn thị trường, anh chính là ngựa quen đường cũ rồi.
Đại biểu sáu nước đứng bật dậy, tỏ ra kích động.
"Tất cả đều là cơ mật!"
"Có những tin tình báo này là có thể chấm dứt cuộc chiến sớm rồi!"
"Làm tốt lắm!"
Những tình báo này tạo ra vô số lợi ích cho sáu nước, giống như khi hai người đánh bài, bạn nhìn thấy hết bài của đối thủ, không cần nói cũng biết ưu thế ra sao rồi, cuộc chiến cũng sẽ vì tin tình báo này mà thay đổi.
Mà người khởi xướng tất cả, là Hàn Tiêu lúc này đang ngồi cuối bàn hội nghị ngoáy lỗ tai.
Đại biểu các nước yên lặng nhìn nhau, không khí lập tức chùng xuống.
Hàn Tiêu rất hiểu lòng người nên mở miệng: "Thôi, tình báo đã đưa rồi, làm thế nào là chuyện của các người, tôi đi trước đây."
Anh đứng dậy rời đi, đẩy cửa lớn xong đột nhiên dừng bước, quay phắt đầu lại, thấy các đại biểu có mặt tỏ ra lãnh đạm một cách khó hiểu thì không khỏi thất vọng: "Thật sự không có mai phục à..."
Khóe miệng đại biểu các nước giần giật.
Mai phục? Bản thân mạnh thế nào chẳng lẽ anh không tự biết à!
Chúng tôi còn muốn sống tới lúc về hưu đấy, đồ chết tiệt!
Cổ Huy lau mồ hôi lạnh: "Tình báo của cậu rất quan trọng, chúng tôi phải họp khẩn... Thế nên cậu nên nhanh đi đi."
...
Tình hình cuộc viễn chinh thay đổi chóng mặt chỉ trong vài ngày, đám lính sáu nước như thể cắn thuốc, sĩ khí đột nhiên tăng mạnh, lần lượt đánh bại quân địch như gió thu cuốn sạch lá vàng, giành được thắng lợi liên tiếp, trên chiến trường Manh Nha thể hiện xu thế suy tàn trong tất cả các phương diện, như quả cầu tuyết, dần xuất hiện trạng thái sụp đổ, địa bàn càng lúc càng thu hẹp.
Cả thế giới đều đang chú ý tới cuộc chiến, ai nấy bị đột biến làm kinh sợ, sau khi tìm hiểu xong mới biết là do Hàn Tiêu giao tình báo trộm được cho sáu nước.
Một thời gian trước, khi thân phận thật của Hàn Tiêu bại lộ, theo đó là chuyện anh bị bao vây, trở thành tiêu điểm tranh giành của sáu nước và Manh Nha, Hàn Tiêu nằm trong vòng vây, tựa như mắt bão, phía ngoài sóng to gió lớn nổi lên. Mỗi mặt của chiến trường đang đến hồi gay cấn, phần lớn quân Manh Nha bị sáu nước liều mạng quấn lấy, thế nên nguồn lính mới không đủ, đạn đạo tầm xa đều bị sáu nước chặn lại bất kể phí tổn.
Khi đó, các thế lực đã có dự cảm, nếu Hàn Tiêu trốn ra được thì sợ rằng toàn bộ thế cục cũng sẽ thay đổi.
Quả nhiên, anh trở thành bước ngoặt của toàn bộ cuộc chiến.
Là anh âm thầm gây ra chiến tranh, cũng là anh sắp sửa kết thúc cuộc chiến, các thế lực đều bàng hoàng.
Cái danh truyền kỳ hoàn toàn xứng đáng!
Vì chiếm ưu thế trên chiến trường nên sáu nước cũng bắt đầu thông báo tin tức thế cục trong nước, tuyên truyền chiến tranh sắp chấm dứt, người dân sáu nước đều thở phào nhẹ nhõm, áp lực trong nước cũng giảm hẳn... Đương nhiên, việc tuyên truyền vẫn không tránh được thêm mắm dặm muối vào sự tích về Manh Nha, dù Manh Nha đã đen lắm rồi nhưng truyền thông vẫn phải bôi đen thêm theo thói quen, cường điệu hóa cuộc viễn chinh tuyệt đối là hành vi chính nghĩa, là quyết định chính trị chuẩn xác, là kết quả tất yếu để bảo vệ quê hương.
Game thủ trên Hải Lam Tinh càng dễ nhận ra thay đổi của chiến tranh, chuyện dễ thấy nhất chính là nhiệm vụ ít hẳn.
Vốn là dưới sự trợ giúp của Hàn Tiêu, sáu nước và Manh Nha bùng nổ xung đột trước thời hạn, khiến ảnh hưởng của game thủ lên nội dung cốt truyện hạ xuống mức thấp nhất, họ chỉ còn có thể đi ngang qua xem náo nhiệt, dù vậy thì ít ra game thủ còn có việc có thể làm, thế nhưng chiến tranh đột nhiên thuận buồm xuôi gió, thế này thì đến việc đi ngang qua xem náo nhiệt cũng trở thành hy vọng xa vời, game thủ hoàn toàn trở thành quần chúng bình thường.
Game thủ Manh Nha lại là ngoại lệ, nhiệm vụ của họ ngược lại nhiều hơn hẳn... Đồng thời kinh nghiệm nhiệm vụ thất bại cùng càng dư dả.
Nếu dựa theo tỷ lệ số lượng nhiệm vụ và số lần thất bại mà tính thì hình như họ còn bị thiệt...
Game thủ hai bên có nhiều lần giao thủ, game thủ sáu nước trên diễn đàn vui sướng khi thấy người gặp họa, còn game thủ Manh Nha lại khóc không nổi.
Vì sao chứ! Vì sao Hắc U Linh lại liên tục làm chúng tôi tổn thương?
Rõ ràng anh đối với game thủ khác đều là tình yêu, mà chúng tôi lại chẳng có điều gì tốt, chẳng lẽ đây là đãi ngộ cho con ghẻ trong truyền thuyết ư?!
Chỉ hận sinh ra tại Manh Nha!
Manh Nha khốn nạn, trả lại thanh xuân của tôi đây!
Những hành động của Hàn Tiêu trong chiến tranh đều bị tìm hiểu kỹ càng, có game thủ nhiệt tình cắt nối biên tập thành một bộ phim ngắn, được chia sẻ rầm rộ trên diễn đàn, hiệu quả tựa như xem phim điện ảnh ấy, rất được chào đón.
Thế nhưng trong bộ phim ngắn này lại thiếu mất trận đại chiến cuối cùng, lúc thủ lĩnh mai phục các game thủ đều không có mặt, thế nên không ai ghi hình trực tiếp được, game thủ cứ cảm thấy thiêu thiếu gì đó, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, vô cùng tiếc nuối.
Vì thế, Bánh Bao Đánh Chó giương cờ hiệu "Trung tâm thông tin trực tiếp về Hắc U Linh" bị vạ lây, không gian cá nhân của anh ta bị game thủ oanh tạc.
"Tư liệu trực tiếp đã nói đâu, đúng là xấu hổ! Anh đội quần đi!"
"Chủ kênh khốn kiếp, làm đi!"
"Còn không mau mặc đồ nữ tạ lỗi? Có muốn thêm phiếu không hả!"
Bên ngoài lời đồn ồn ào huyên náo, gà bay chó sủa, mà lúc này Hàn Tiêu đã ngồi trên máy bay trở về, rời khỏi Andia, dẫn theo Hella và Aurora, cùng nhóm người Bennett quay lại Nam Châu.
...
Bước ra khoang máy bay, không khí ấm áp của Nam Châu ùa tới, rửa sạch mùi khói thuốc súng mãi vẫn chưa tan hết trên người, Hàn Tiêu thoải mái nheo mắt, thở ra một hơi khí đục, tinh thần mệt nhọc cũng dần tiêu tán.
Anh ở Nam Châu lâu nhất, giờ lại có cảm giác quen thuộc như trở lại cố hương, toàn thân đều thoải mái.
Hella dắt Aurora xuống máy bay, Aurora vui vẻ nhìn trái ngó phải, giống như hận không thể mọc thêm một đôi mắt, mọi thứ bên ngoài đối với cô bé đều rất mới lạ, nhìn sao cũng không đủ, cứ kéo áo Hella líu ríu không ngừng.
"Tôi về khu tị nạn trước, vẫn còn nhiều công vụ cần giải quyết lắm." Bennett lên tiếng trước rồi dẫn người đi.
Hannes và Verina gật đầu chào Hàn Tiêu rồi cũng rời đi, chỉ còn lại ba người Hàn Tiêu, Hella và Aurora, thoáng cái đã thanh tịnh hẳn.
Đi vào Nam Châu, Hella mới chợt nhớ, lúc Manh Nha rút quân khỏi Nam Châu cô ta đã đánh với Hàn Tiêu một trận, bản thân còn bị anh đả thương, lúc ấy còn muốn tìm anh trả thù nữa.
Không ngờ sẽ biến thành như hiện tại, Hella không khỏi cảm ơn tạo hóa trêu ngươi.
"Địa bàn của anh ở đâu?" Hella hỏi.
Địa bàn của anh đương nhiên là khu tị nạn, Hàn Tiêu còn nhớ lúc rời đi khu tị nạn đã hoàn thành bước đầu, anh đi lâu thế không biết tiến độ ra sao rồi.
...
Đêm khuya, đèn đuốc trong khu tị nạn thứ ba vẫn sáng trưng, tựa như một đêm không ngủ ngay ngoài vùng hoang dã.
Một đám đàn ông cao to mặc quần áo của dân chạy nạn đi qua ngõ nhỏ trong khu dân cư của nơi tị nạn, sắc mặt vội vã, ánh mắt lóe lên, trông có vẻ không có ý tốt.
Đám người này là một bọn trộm cướp, chúng trà trộn cùng dân lưu lạc trốn vào khu tị nạn này.
Quy mô của khu tị nạn ngày một mở rộng, danh tiếng càng truyền càng lớn, một số kẻ trộm cướp cũng nảy lòng tham, tìm hiểu được khu tị nạn thứ ba dự trữ rất nhiều vật tư, thế nên một số kẻ mới quyết định bí quá hóa liều.
Đi qua một giao lộ, tiếng nói chuyện từ xa truyền tới, đám người vội nấp vào ngõ hẻm, đợi mấy người nói chuyện đi qua mới lại lặng lẽ đi tiếp.
"Ở đây nhiều Dị Nhân lắm, chúng ta phải cẩn thận một chút." Một người nói.
Thủ lĩnh đám trộm là một gã đàn ông méo miệng, nghe thế gã bực bội nhổ một bãi nước bọt, hùng hổ rú lên: "Dị Nhân đều là lũ quái vật đáng kinh tởm."
Một số dân bản địa trên Hải Lam Tinh rất bài xích Dị Nhân, coi họ là ngoại tộc, theo chủ nghĩa chủng tộc thượng đẳng một cách cực đoan, đương nhiên ý đồ đen tối sâu trong lòng họ chỉ là quá ghen tị khả năng bất tử của Dị Nhân mà thôi.
"Chúng ta đến kho hàng đi, chỉ cần cướp được chút vật tư là giàu rồi."
Sau lưng đám trộm mấy chục mét, bốn người Cuồng Đao, Hạo Thiên, Phong Nguyệt và Bánh Bao đang rón ra rón rén theo dõi, họ trùng hợp phát hiện đám "dân chạy nạn" có hành động kỳ quái này, mở ra nhiệm vụ khẩn cấp, yêu cầu theo dõi đám người này, vì thế mới lặng lẽ bám theo tới tận đây.
"Chúng có ba mươi tư người, đều khoảng Level 10, chỉ có một Boss cỡ nhỏ, còn lại là quái vật tép riu." Bánh Bao nhỏ giọng liệt kê.
"Tất cả đều là tên vàng, không biết có phải kẻ địch hay không nữa." Phong Nguyệt nói.
Nếu giết nhầm cư dân của khu tị nạn sẽ rụng mất thiện cảm của khu này, cả đám kiên nhẫn bám theo, đi thẳng tới gần kho hàng.
Kho hàng được bảo vệ nghiêm mật, có nhân viên vũ trang của Mạng Ngầm tuần tra, đám trộm nấp đi, gã méo miệng liên tục nhìn đồng hồ, nhỏ giọng lầm bầm: "Chỉ cần người cho nổ nhà máy điện thành công là cả khu này sẽ mất điện ngay, lúc đó chúng ta thừa lúc loạn mà mang vật tư đi."