Siêu Thần Cơ Giới Sư

Editor: Nguyetmai

Đã qua thời gian hẹn mười phút mà nhà máy điện vẫn chưa nổ, đám trộm đã chờ tới sốt hết cả ruột.

"Người làm nổ nhà máy điện có phải bị bắt rồi không, lâu thế mà vẫn không có tin tức gì cả." Gã méo miệng gọi mấy cuộc điện thoại mà đều là tiếng máy bận, không ai nghe máy cả.

Đám đồng bọn rõ ràng có ý thoái lui.

"Chuyện lộ rồi, chúng ta mau đi thôi, người làm nổ nhà máy điện đã bị bắt, họ sẽ khai ra chúng ta mất..."

Mắt gã méo miệng lóe lên sự hung tàn, nhỏ giọng gắt: "Sợ cái gì, lao vào nguy hiểm mới hòng có ngày giàu sang được, sao chúng ta có thể đi một chuyến vô ích chứ!"

Đây rõ ràng là một đám trộm trình độ nghiệp vụ kém cỏi, đã thế còn to gan lớn mật... tên gọi tắt là tiên phong tìm đường chết.

Nhẫn nại chờ một lúc, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, vệ binh tuần tra giao ca, bên cửa lớn chỉ còn một vệ binh đứng gác.

Gã méo miệng chỉ một tên thuộc hạ: "Mày, đi ám sát tên vệ binh kia đi!"

Tên lâu la Giáp bị chọn dùng dằng bước ra khỏi hàng, nhón mũi chân, thật cẩn thận tới gần vệ binh tuần tra, bàn tay sau lưng nắm chặt con dao ngắn, hồi hộp tới phát run, chóp mũi không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Dù kẻ địch chỉ có một lính tuần tra nhưng người ta cũng có súng đấy.

Vệ binh quay đầu, nhìn thấy một bóng người lén lút tới gần khu vực hai mươi mét trong bóng tối nên lập tức quát: "Ai ở đó!"

Lâu la Giáp bị giật mình, vội vàng đứng thẳng lên, luống cuống hô: "Tôi... tôi chỉ là đi ngang qua thôi!"

Nói xong hắn chạy vụt về nhanh như chớp, vẻ mặt vẫn còn khiếp sợ, ủ rũ nói: "Đại ca, em bị phát hiện."


"Đồ vô dụng!" Gã méo miệng tức giận mắng, gã rút một khẩu súng tự chế đơn giản bên hông đưa cho một tên thuộc hạ khác rồi quát: "Mày lên đi! Tầm bắn của khẩu súng này là hai mươi lăm mét, xử lý thằng vệ binh cho tao!"

Lâu la Ất nuốt một ngụm nước miếng, cầm khẩu súng tự chế, nơm nớp đi qua.

Đợi tới khi lọt vào vòng hai mươi mét là lại bị vệ binh phát hiện.

"Ai đang ở đó?!"

Lâu la Ất bị dọa tới suýt vỡ tim: "Tôi... Tôi chỉ ra ngoài đi dạo thôi!"

Vệ binh nương theo ánh trăng nhìn thấy hình dáng khẩu súng tự chế trên tay tên Ất, cảnh giác hô: "Đang cầm thứ gì trong tay thế hả!"

"Đây, đây..." Lâu la Ất cái khó ló cái khôn, ngẩng đầu nâng khẩu súng lên gần mắt rồi kích động hô: "Đây là kính viễn vọng, tôi... tôi dùng nó để ngắm trăng."

Sau đó hắn cũng chạy về nhanh như chớp.

Bên kia, bốn người Cuồng Đao đều rất buồn bực – đám người kia đi qua đi lại mấy lần làm gì vậy?

Gã méo miệng tức không thở nổi: "Phế vật! Tất cả đều là phế vật! Đưa súng cho tao, tự tao sẽ làm!"

Giật lấy khẩu súng tự chế, gã méo miệng bước nhanh về phía vệ binh, vệ binh tuần tra đã cảnh giác, nhanh chóng quát hỏi, nhưng vừa mở miệng thì gã méo miệng đã ngang nhiên nổ súng, tiếng súng rất lớn, viên đạn trúng bả vai vệ binh, người này kêu thét lên bởi đau đớn, ngã gục xuống, gã méo miệng bồi thêm hai súng, người vệ binh kia hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

"Mau vào trong lấy đồ." Gã méo miệng hô lớn, đám đàn em lũ lượt xông lên. Lúc này trong tầm nhìn trinh sát của bốn người Cuồng Đao, lũ trộm biến thành tên đỏ, nhiệm vụ biến thành bắt sống đám trộm này rồi giao cho vệ binh khu tị nạn.

Là kẻ địch thì dễ xử lý rồi, game thủ hiểu nhất chính là đánh quái.

Hạo Thiên xung phong đi đầu, Cuồng Đao theo sát phía sau, cả bốn người đồng loạt lao ra. Bọn trộm sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng rút vũ khí định ngăn cản, nhưng vừa đối đầu thì một nửa quân đã bị bốn người đánh ngã, quá đáng sợ.


"Dị Nhân, đều là Dị Nhân."

Bốn người đánh gục lũ lâu la như thái rau, chỉ còn mình gã méo miệng, gã run rẩy giơ súng, cứng miệng hô: "Đừng tới đây, không tao bắn đấy... Tao bắn thật đấy!"

Bỗng nhiên, mặt đất khẽ rung chuyển, trong bóng đêm mười điểm đỏ rực sáng, nhanh chóng tiến lại gần, hình dáng hiện rõ, chính là binh đoàn Biệt Kích phiên bản 2.5 đã bao vây hiện trường, họng súng tối đen tập trung vào những người có mặt.

Đội Biệt Kích do Hàn Tiêu chế tạo mới là lực lượng bảo vệ chân chính của các địa điểm trọng yếu như kho hàng và nhà máy điện. Chúng luôn đợi sẵn, một khi phát hiện tiếng súng hoặc có người chưa được phép xông vào khu vực cảnh giới là hình thức chờ lập tức chuyển sang hình thức chiến đấu, giống như dã thú thức tỉnh, nhanh nhẹn ra quân.

Khu tị nạn thứ ba là địa bàn của Hàn Tiêu, nơi này phòng vệ rất nghiêm mật, không phải nơi thứ chó mèo vớ vẩn có thể tùy tiện xâm nhập giương oai!

Biến hóa đột ngột làm mọi người kinh hãi.

Đám Cuồng Đao nhận ra Biệt Kích là tạo vật của Hàn Tiêu, Bánh Bao vội mở miệng: "Đừng bắn, chúng tôi là người nhà..."

Thế nhưng một khi Biệt Kích đã khởi động thì mệnh lệnh chính là giết sạch người có mặt trong khu vực cảnh giới, hơn nữa chip của Biệt Kích cũng không được thiết lập xử lý giọng nói.

Giây tiếp theo, đạn phun như mưa, đám trộm và bốn người Cuồng Đao đều bị bắn chết, đám trộm còn bị bắn thủng lỗ chỗ như cái sàng.

Chip của Biệt Kích kết nối với hệ thống cảnh báo của khu tị nạn, sau khi ngừng bắn chẳng bao lâu đã có một tiểu đội tuần tra chạy tới, thanh lý hiện trường, đưa đồng đội bị thương vào bệnh viện.

Mặt khác, bốn người Cuồng Đao hồi sinh trên quảng trường, ngơ ngẩn nhìn nhau, đều tỏ ra buồn bực khó tả.

Không ngờ lại tao ngộ cảnh bị đơn vị bạn vây đánh trong truyền thuyết, nhiệm vụ yêu cầu người sống mà đều bị giết không nói tới, cuối cùng đến chính mình cũng toi luôn.

Trên quảng trường vẫn rất tấp nập, game thủ ở đây mở quán, cầu tổ đội, vô cùng náo nhiệt, bất kể là trời sáng hay khuya, nơi này lúc nào cũng tụ tập hàng trăm nghìn game thủ.


"Ài, chẳng có nhiệm vụ tốt nào mà làm, Hàn Tiêu đi lâu quá rồi, nhớ anh ta ghê." Cuồng Đao bất đắc dĩ lắc đầu.

Bánh Bao nhăn nhíu mặt mày: "Còn không phải à, tiết mục của tôi không có tư liệu sống, bị chửi như chó trên diễn đàn kia kìa, nhờ có anh với Hạo Thiên đại thần làm khách mời nên mới gắng gượng kéo hơi tàn đến giờ được đấy."

Hạo Thiên kiệm lời như vàng, gật đầu coi như đáp lại, Phong Nguyệt bên cạnh đã chạy vào chợ xem hàng hóa, thiên tính thích mua sắm của con gái trong game cũng chưa từng yếu đi.

Lúc này, bốn người nhận ra gì đó nên cùng ngẩng phắt đầu lên.

Vù vù.

Chân trời phía xa truyền tới tiếng cánh quạt trực thăng, tiếng động dần lớn, đèn pha thể hiện rõ vị trí của trực thăng, cột sáng hạ xuống sân bay của khu tị nạn, chẳng mấy chốc khu đó xôn xao cả lên, thi thoảng lại có game thủ chạy về hướng đó.

Một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng mấy mà game thủ trên quảng trường đã dọn hết hàng quán, toàn bộ kích động chạy sang bên kia.

Biển người mênh mông cuồn cuộn đổ về sân bay.

Hắc U Linh trở lại rồi!

...

Vừa xuống máy bay, Hàn Tiêu đã phát hiện ngã tư đường bên ngoài đứng đầy các game thủ, liếc qua một cái mới thấy biển người đông nghìn nghịt, không thấy điểm cuối, tất cả đều dõi theo anh với ánh mắt nóng bỏng và tò mò.

"Ôi chao, đãi ngộ này thích thế, còn được chào đón tận ngõ nữa chứ." Hàn Tiêu sửng sốt, do dự xem có nên vẫy tay rồi hô một tiếng các đồng chí vất vả rồi hay không, khó lắm anh mới nuốt ý tưởng này xuống bụng được.

Game thủ nhiệt tình như thế làm anh có cảm giác như được về nhà, siêu thích nơi này.

Tin anh trở về đã được báo với nhóm quản lý khu tị nạn từ sớm, Hoàng Dự đứng chờ bên cạnh, lập tức tiến lên báo cáo: "Tiếp tục kế hoạch của ngài, khu tị nạn hoàn thành càng nhiều hạng mục công trình, chiến tranh làm không ít kẻ lang thang gia nhập khu tị nạn, giờ đã có hơn hai mươi ba nghìn cư dân..."

"Nói những chuyện tôi không biết ấy." Hàn Tiêu giơ tay cắt lời hắn, qua yêu cầu nhiệm vụ là anh có thể biết được tiến độ nên không cần giải thích nhiều.


Hoàng Dự lập tức đáp: "Cơ bản không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, có điều mới vừa rồi chúng ta phát hiện một đám trộm vặt định cướp kho hàng, đã bị người máy hộ vệ đánh chết."

"Ừ, tăng mạnh sàng lọc dân chạy nạn, đừng để đám người không ra gì trà trộn vào, còn chuyện gì nữa không?"

Hoàng Dự do dự một lát rồi nói: "Còn một chuyện nữa, Dị Nhân thường xuyên đánh nhau, làm hao tổn của công, ngài xem có cần..."

Mắt Hàn Tiêu lóe lên.

Dị Nhân đánh nhau chính là game thủ PK, đây là phương thức giao lưu hot nhất trong quần thể game thủ, đương nhiên không thể ngăn được, Hàn đại kỹ sư đột nhiên nảy ra ý tưởng mới.

"Anh điều động nhân thủ đi, trong vài hôm nữa xây dựng một đấu trường cỡ lớn cho tôi."

Hoàng Dự đờ ra.

Đấu trường á?

Chúng ta là khu tị nạn mà, dựng đấu trường có tác dụng gì chứ, chẳng lẽ để dân chạy nạn biểu diễn nhằm hun đúc tình cảm à? Mọi người ăn còn chả đủ no, đây không phải là lãng phí tài nguyên và không gian sao?

Hoàng Dự buộc lòng phải đưa ra ý kiến, Hàn Tiêu lắc đầu đáp: "Ôi trời, tư duy của anh cứng nhắc quá. Dị Nhân quá thừa tinh lực, tạo đấu trường không phải là có thể để họ phát tiết tinh lực ra sao, sau đó chúng ta lại thu tiền vé vào cửa, góp gió thành bão, như thế không phải là sẽ thu hồi được phí tổn à. Không chỉ có thế, chúng ta còn muốn khuyến khích Dị Nhân chiến đấu trong đấu trường, thuận tiện mở chế độ đánh cược nữa, ví dụ như Dị Nhân tham gia chiến đấu có thể đặt cược, chúng là bên quản lý, thu phí thủ tục, đó không phải là kiếm tiền à?"

Hoàng Dự há miệng, ngỡ ngàng nói: "Vậy sao không trực tiếp quây một khu vực trống cho họ chiến đấu luôn..."

Hàn Tiêu nghiêm mặt: "Ông nội ơi, ông là người phụ trách hay tôi hả, tôi vừa về ngày đầu tiên là ông đã định tạo phản rồi phỏng, lòng muông dạ thú đã rõ sờ sờ nhé, cẩn thận tôi đập chết ông giờ."

Hoàng Dự đổ mồ hôi lạnh.

Thôi, dù sao anh cũng là lão đại, anh muốn làm sao thì làm.

Xây dựng đấu trường, kiếm tiền là chuyện về sau, quan trọng hơn là có thể đẩy mạnh tiến độ chủ thành game thủ, đây chính là chức năng không thể thiếu của chủ thành, game thủ thích PK, cũng sẽ có nhiều người thích đấu trường, có thể dựa vào đó để gia tăng lòng trung thành của game thủ với khu tị nạn thứ ba.

Vả lại, hành động này cũng vì mục tiêu lâu dài, chính là thi đấu chuyên nghiệp lần đầu tiên của Tinh Hải!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận