Editor: Nguyetmai
Hàn Tiêu suy tư: "So với ô nhiễm mà ông đã từng và sắp tạo ra, tôi cảm thấy chặt đứt cái cây của các người sẽ giúp bảo vệ môi trường hơn một chút đấy."
Kiếp trước không có bất cứ game thủ nào khai thác và công bố được lai lịch của thủ lĩnh, vào thời buổi loạn lạc, đúng là rất khó để tìm được thân phận thực sự của một người bình thường bị mất tích. Nghe xong lời kể của thủ lĩnh, Hàn Tiêu đã có hiểu biết rõ ràng hơn về gã.
Thủ lĩnh là một người yêu nước, là một trong số ít những người Golan có thể trốn thoát khỏi cuộc xâm lược của Thụy Lam. Gã nhẫn nhịn, cứng cỏi, chủ động chọn vị trí ở bên bờ sinh tử để tìm kiếm đột phá với mục đích nhận được sức mạnh để báo thù, từ một người bình thường trở thành một trong những siêu năng giả đứng trên đỉnh của cả một hành tinh, đây quả là một cường giả kiêu hùng nhưng phong cách làm việc lại quá cực đoan.
Bây giờ gã đã cùng đường mạt lộ, chọn thà làm ngọc vỡ chứ quyết không làm ngói lành, có thể thấy được hận thù đã ghi khắc trong xương tủy gã dữ dội tới mức nào.
"Quá khứ nhân vật chính của hành tinh quả nhiên có sắc thái truyền kỳ, mỗi một nhân vật chính đều có những câu chuyện đáng giá để tìm hiểu." Hàn Tiêu thầm nghĩ, tâm trạng anh lúc này rất phức tạp.
Khi Hàn Tiêu còn yếu ớt, thủ lĩnh tựa như một ngọn núi lớn chắn trước mắt anh, anh phải cẩn thận từng li từng tí để hành động, để mạnh lên, cuối cùng có được sức mạnh đối diện với kẻ địch, đánh sập Manh Nha.
Manh Nha là trùm phản diện của Hải Lam Tinh phiên bản 1.0, kiếp trước khi Hàn Tiêu làm game thủ, anh cũng từng tham gia phần chủ tuyến này, thế nhưng thân phận của anh hôm nay đã khác, tác dụng mà anh mang tới có thể nói là gây đảo lộn tất cả, kéo theo những trải nghiệm hoàn toàn khác biệt, mặc dù biểu hiện của Hàn Tiêu rất tỉnh táo (chủ yếu là để phòng ngừa việc vui quá hóa buồn) nhưng không có nghĩa là anh không hưởng thụ thành quả thắng lợi này, trong lòng anh vẫn có một số cảm giác thành tựu nhất định.
Thủ lĩnh lắc đầu đáp: "Tao không ngờ một vật thí nghiệm chạy trốn lại trở thành kẻ địch mạnh nhất. Thật ra, sau khi mày trộm đi các tin cơ mật và đột phá khỏi mai phục của tao, tao đã biết Manh Nha chắc chắn phải thua rồi, tao không có thói quen khoanh tay chịu chết nhưng đã không thể thay đổi thì mọi việc chẳng qua chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi."
Vì đã có dự cảm từ sớm nên dù chiến cuộc sụp đổ như thế nào đi nữa, thủ lĩnh cũng không bất ngờ. Tận mắt nhìn thấy tổ chức mình một tay sáng lập từng bước trượt xuống vực sâu, cảm xúc của gã đúng là trong bình tĩnh còn mang theo rối bời.
"Với tao mà nói, thua chính là chết. Sáu nước muốn thấy tao đầu hàng, muốn có được tất cả những tích lũy và tri thức cơ mật của Manh Nha trong những năm qua... Tao sẽ không để cho chúng có được bất cứ thứ gì."
Hàn Tiêu nhướng mày: "Nói tới việc này, tôi nghe nói ông đã bắt khá nhiều con tin. Nếu cho nổ tung thì bọn họ chết là cái chắc, hơn nữa vụ nổ hạt nhân cũng gây ảnh hưởng tới khí hậu, làm môi trường tự nhiên của Hải Lam Tinh chuyển biến xấu, gây bất lợi với tương lai loài người trên toàn cầu, ông chắc chắn mình sẽ làm vậy chứ?"
Thủ lĩnh im lặng, trong phòng chỉ có tiếng hít thở nặng nề. Hàn Tiêu không vội vã, anh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình.
Một lát sau, thủ lĩnh lên tiếng, giọng trầm hẳn đi.
"Mày muốn khuyên tao đầu hàng à?"
Hàn Tiêu nhún vai: "Tôi không có ý này, vì trông ông cũng chẳng giống người sẽ nghe lời khuyên của người khác, nhưng người ở phía đối diện tôi muốn tôi làm như vậy..."
Lúc này, Hàn đại kỹ sư đang ở trong phòng họp của khu tị nạn thứ nhất, anh cầm máy tính bảng, ngồi trên sofa, Bennett thì ngồi ở phía đối diện dự thính toàn bộ quá trình, ông liên tục ra hiệu cho Hàn Tiêu thuyết phục thủ lĩnh. Điều Bennett không muốn nhìn thấy nhất chính là kết quả lưỡng bại câu thương.
Hàn Tiêu cảm thấy Bennett lì quá thể, cứ bắt anh thuyết phục một kẻ tử địch, đây chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Nếu thủ lĩnh vốn định đầu hàng, có khi vừa thấy anh là gã đã lập tức đổi ý rồi, cũng may gã vẫn kiên định từ đầu chí cuối, nếu không anh cũng cảm thấy không vững tâm. Mà này, logic kiểu vậy cứ là lạ thế nào ý nhỉ?
Bennett ngồi phía đối diện vẫn không ngừng khua tay múa chân, Hàn Tiêu chỉ có thể đành bất dĩ thử xem, tránh cho Bennett lại tiếp tục lải nhải như mụ già mà ép buộc mình.
"Tao thà kéo tất cả mọi người cùng chôn một chỗ..." Giọng Thủ lĩnh rất đáng sợ: "Tao muốn để thế giới này cảm nhận được thế nào là đau đớn!"
Hàn Tiêu há hốc miệng, một câu phun tào mắc ngang cổ họng.
Đậu má, ông là Pain* đấy à?!
*Pain: nhân vật phản diện trong manga Naruto, tên thật là Nagato, thủ lĩnh tổ chức tội phạm Akatsuki, biến cố tâm lý và tuổi thơ bất hạnh đã biến Pain trở thành kẻ cực đoan và tàn ác, sở hữu Lục Đạo Luân Hồi, một trong những thuật mạnh nhất của thế giới Nhẫn Giả.
Thủ lĩnh cười lạnh: "Tao căm ghét thế giới này, tại sao tao còn phải suy nghĩ cho nó? Dù cho sáu nước có thắng thì cũng đừng vọng tưởng việc không phải trả một cái giá đắt! Bản chất của sáu nước cũng khốn nạn như bọn tao thôi, chúng hủy diệt vô số quốc gia mới có thể bước tới ngày hôm nay, đứng trên phế tích để ca tụng công đức của bản thân. Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, những nợ máu kia sẽ bị lịch sử chôn vùi, trở thành những thứ không một ai biết đến, không một ai tìm hiểu, không có ai sẽ đòi công bằng cho thời đại trước, những chính quyền may mắn sống sót của bọn họ đã ung dung tự tại quá lâu rồi, đây là lúc để chúng phải trả lãi!"
Thủ lĩnh không quan tâm việc thế giới sẽ biến thành thế nào, gã đâu bận tâm hồng thủy ngập trời sau khi mình chết. Thà để ta phụ người trong thiên hạ còn hơn là để người trong thiên hạ phụ ta, ngay cả người bình thường cũng sẽ nghĩ như vậy, huống chi là thủ lĩnh với tính cách cực đoan thái quá.
Hàn Tiêu không đưa ra ý kiến gì, hậu quả của hạt nhân là một thứ rất nhỏ bé với anh, bởi lẽ sớm muộn gì anh cũng sẽ rời khỏi Hải Lam Tinh. Phiên bản sau sẽ là Thảm Họa Biến Dị, những tai họa lớn hơn sớm muộn gì cũng giáng xuống, so với đó, chút tai họa từ khí hậu chẳng đáng để mắt.
Kiếp trước Manh Nha kéo dài hơi tàn, tai họa ngầm là chúng lại vùng lên lần nữa nhưng hiện nay chúng đã bị diệt trừ hoàn toàn chỉ bằng một lần đấu tranh duy nhất, thế nhưng sẽ đưa đến những ảnh hưởng ác liệt về sau. Kết quả nào tốt hơn thì hiện nay Hàn Tiêu chưa biết, nhưng lựa chọn sau hiển nhiên có thể làm cho nhiệm vụ chủ tuyến cấp A của anh hoàn thành trước hạn.
Đối với những người Hải Lam Tinh không biết rõ tình hình thì kết quả sau là điều khiến người ta khủng hoảng nhất. Tình hình khí hậu có gắn bó mật thiết với cuộc sống của bọn họ, không một ai mong khí hậu sẽ chuyển biến xấu đi. Ánh mắt của Bennett ngồi đối diện đã tràn đầy lo lắng, ông chỉ hận mình không thể lập tức bay đến tổng bộ Manh Nha, đánh chết thủ lĩnh trước khi gã kịp nhấn nút.
Hàn Tiêu nhìn đồng hồ rồi chậm rãi nói: "Bây giờ cách thời gian mà sáu nước thông báo còn lâu lắm, ông không ở lại một lát à?"
"Tao thích tự quyết định giờ chết của bản thân hơn."
Ánh mắt gã kiên quyết, gã vươn tay cầm lấy chìa khóa khởi động đầu đạn hạt nhân, bắt đầu từ từ xoay khóa.
Dường như sự ngột ngạt đến khó thở đã thoát ra khỏi màn hình, hành động của thủ lĩnh như bị kéo dài vô hạn, Bennett nắm chặt tay vịn ghế sofa, kéo rách cả da bọc.
Mỗi một chuyển động là có vô số sinh mệnh đang đếm ngược một giây.
Kim giây dần dần chỉ về kết quả cuối cùng.
Hàn Tiêu nhìn gương mặt thủ lĩnh, anh đột nhiên hỏi: "Tôi vẫn chưa biết tên của ông."
"Tên của tao ư?" Thủ lĩnh nhếch mép, nở một nụ cười dữ tợn rồi thản nhiên đáp: "Không quan trọng."
"Nói cũng phải, vậy thì... tạm biệt." Hàn Tiêu thở dài rồi vẫy tay.
Chìa khóa vặn tới một trăm tám mươi độ.
Âm thanh vang dội truyền ra từ màn hình, đó chính là tiếng đầu đạn hạt nhân được phóng lên.
Thủ lĩnh rút tay lại, gã ngồi trên ghế như một pho tượng, không hề nhúc nhích. Lúc này đây, giọng nói của gã không mang hận thù, không có bất cứ cảm giác tiếc nuối hay bi tráng nào khi sắp chết, không có một cảm xúc kích động nào, gã bình tĩnh chẳng khác nào những người hàng xóm cũ đang tạm biệt nhau để về nhà ăn cơm chiều vào buổi hoàng hôn, thủ lĩnh gật đầu với Hàn Tiêu.
"Tạm biệt."
...
"Cảnh báo, cảnh báo! Có vật thể chuyển động với tốc độ cao đã được bắn từ tổng bộ Manh Nha lên không!"
Các sĩ quan đang ngồi chờ trong phòng hội nghị tác chiến của sáu nước đều đồng loạt đứng phắt dậy, họ giật mình hoảng sợ. Đây chính là kết quả xấu nhất trong dự đoán, những người ở đây mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thời khắc này đến, tất cả đều cảm thấy khó mà chấp nhận được.
Vụ nổ hạt nhân sẽ giết chết con tin, gây ra ô nhiễm, tổng bộ của Manh Nha bị san thành một khu đất bằng, vô số kỹ thuật cơ mật sẽ vĩnh viễn thất truyền, đôi bên cùng tổn thất nghiêm trọng.
"Có tiến hành phản đạn đạo không?" Giọng phó quan run run.
Tất cả các sĩ quan đã không còn lựa chọn nào khác, không do dự, họ đã thống nhất ý kiến: "Lập tức hành động!"
Tại tổng bộ của Manh Nha, các cơ sở kiến trúc và mặt đất đều rung lên, binh sĩ Manh Nha đang ẩn trốn đều hướng mắt qua cửa sổ, họ ngửa đầu nhìn lên trời, trong mắt là từng quả đạn đạo kéo theo một chiếc đuôi lửa nối tiếp nhau.
Bầu không khí lặng ngắt bao trùm lên tất cả những người có mặt, mọi người đều hiểu quyết định của thủ lĩnh và biết được chuyện xảy ra tiếp theo sẽ là gì.
Tiếng thút thít, sự tuyệt vọng, điên cuồng, run rẩy, tiếng kêu rên, tiếng gầm thét và cả chết lặng.
Sự hủy diệt đang hướng về phía chúng sinh.
Từ phía chân trời xa xa, những vật thể màu đen chi chít đang lại gần, có cái thì va chạm vào đạn đạo ngay giữa không trung, có cái thì rơi vào khu căn cứ của tổng bộ.
Ầm!
Đầu tiên là một tiếng nổ với tần số cực cao mà tai người không thể phân biệt nổi vang lên, phần lớn những người đang có mặt tại trận địa sáu nước bỗng che tai lại, máu uốn lượn chảy ra từ lỗ tai họ.
Một cột lửa có đường kính tới mười cây số đã được phóng lên trời, khu căn cứ tan rã trong ngọn lửa, bụi đen kịt phun ra từ ánh lửa chói mắt rồi từ từ ngưng tụ và bốc lên, hóa thành một cây nấm màu đen vô cùng lớn.
Ở đằng xa, tại trận địa của sáu nước, đám người đang nhìn về phương xa cuối cùng đã không thể thấy thêm gì nữa, trước mắt họ chỉ còn một vùng trắng xóa, ánh sáng mạnh khiến đa số tạm thời rơi vào trạng thái mù, cho dù là siêu năng giả cũng phải nhắm mắt lại, không một ai có thể giữ bình tĩnh trước khí thế phá hủy trời đất này. Ai nấy đều cảm thấy mình thật nhỏ bé, họ như sắp biến thành những hạt cát bị gió cuốn đi, không thể nào nắm giữ được vận mệnh của mình, cơ thể họ cũng run rẩy không thể kiềm chế được.
Cho dù có ở xa hơn nữa cũng vẫn nhìn thấy được ở đường chân trời là một biển mây nặng nề đang bao phủ lên tổng bộ của Manh Nha, biển mây này bị một chùm ánh lửa dài xuyên qua, biển mây biến thành một hình khuyên trống ở giữa và dần tán đi.
Ngay sau đó, ánh lửa lần thứ hai bành trướng, sóng xung kích hình tròn màu vàng là hỗn hợp của vô số bụi đất bắn ra, nơi nó đi qua, mặt đất vỡ toang, xen lẫn trong cát bụi ngập trời là những kiến trúc lít nhít, những mảnh kim loại, những cây sắt thép lớn có nhỏ có vặn vẹo, trông chúng còn nhẹ hơn cả quả bóng chày, thậm chí là giống lông vũ bị nổ tung rồi bay ra xa hơn mười dặm, rơi rầm rầm xuống khu vực hoang dã như một cơn mưa.
Sóng xung kích quét ngang trận địa, lực mạnh ập tới như thể sóng thần đang quét qua mặt đất. Những căn lều vải bay xoáy lên chẳng khác nào hạt bồ công anh, những chiếc xe tải nặng nề lúc này lăn lông lốc như quả bóng da, còn người thì khỏi phải nói, rơi xuống gãy xương đã coi như vết thương nhẹ. Các game thủ đứng xem vừa hoảng sợ vừa kích động, họ vội vàng quay lại cảnh này, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ bất cứ hình ảnh nào.
Cùng với sóng xung kích khuếch tán chính là tiếng nổ tung thứ hai, âm tần của nó có thể bị tai người nghe được, gần như có khả năng làm màng nhĩ vỡ tung.
Tiếng động như trời long đất lở.
Đinh tai nhức óc!
Trận địa đằng sau đã dần ổn định, quân đội được ra lệnh cấp tốc rút về phía xa.
Ngoài hoang dã chỉ còn ánh lửa không ngừng bốc lên, hình ảnh chẳng khác nào cảnh tượng trời phạt, những đám mây hình nấm như ác ma đang nhe răng cười, liên tục vặn vẹo và biến đổi hình dạng.
Thủ lĩnh đã biến lý tưởng chưa hoàn thành và tổ chức do một tay gã sáng lập thành một màn pháo hoa sáng chói khắp trời đất.
Vụ nổ hạt nhân san phẳng tổng bộ Manh Nha thành bình địa đã trở thành vĩ âm cuối cùng của chiến tranh Hải Lam Tinh.
...
Cao tầng sáu nước triệu tập cuộc họp khẩn cấp, đại địch đã đi qua nhưng những ảnh hưởng sau đó sẽ không lạc quan.
"Căn cứ vào quy mô vụ nổ, cục khí tượng đã tính toán và xây dựng mô hình, đợt bụi phóng xạ đầu tiên sẽ tiến vào khí quyển từ ba tới sáu giờ tới, một tháng tiếp theo, đại lục Andia sẽ bước vào trạng thái mùa đông hạt nhân, tình trạng này kéo dài ít nhất trong nửa năm, không phù hợp cho bất cứ sinh vật nào sinh sống. Trên lục địa, sẽ có một lượng lớn động thực vật chết đi, nơi này sẽ hoàn toàn trở thành vùng đất chết, phạm vi ảnh hưởng của phóng xạ tác động tới hải vực của Andia, nó có thể làm cho chuỗi thức ăn ngoài biển sụp đổ, đồng thời một số sinh vật biển có khả năng biến dị.
Phóng xạ nồng độ cao và ô nhiễm vật chất sẽ tiến vào hải dương và tản ra phạm vi toàn thế giới thông qua đường mưa, quá trình này sẽ mất khoảng ba trăm tới năm trăm ngày. Sau đó, khí hậu toàn cầu sẽ chuyển biến xấu, vì phạm vi rất rộng nên cấp độ chuyển biến xấu sẽ không nghiêm trọng như Andia. Tuy nhiên nó vẫn gây ra tổn hại nặng nề với khí hậu, tạo thành thay đổi toàn bộ và gây ra các ảnh hưởng trái chiều. Ảnh hưởng này có thể kéo dài liên tục trong năm mươi năm trở lên, trong thời gian này, dự đoán rằng trình độ văn minh toàn cầu sẽ khó đạt được tiến bộ, thậm chí có thể bị thụt lùi..."
Sắc mặt cao tầng sáu nước trở nên nghiêm trọng, đây không phải là việc của một nước mà là đại sự của cả chủng tộc rồi.
Một cao tầng theo phe phản chiến vỗ bàn, giận dữ nói: "Nhìn đi, nhìn đi! Cuối cùng thì các người đã làm cái gì? Quân đội của chúng ta tổn thất thảm trọng, sau khi thắng cũng không có được bất cứ lợi ích gì, lại còn phải nhận kết quả như vậy. Rõ ràng là không nên viễn chinh, không nên khai chiến! Cứ để Manh Nha co đầu rụt cổ ở Andia thì tốt biết bao, lẽ ra sau khi nhổ căn cứ phụ của chúng, ta cũng nên thấy tốt thì ngừng rồi!"
Vào thời điểm quyết định viễn chinh, có một bộ phận chính khách theo phe phản chiến, bởi lẽ một khi đã khai chiến thì tài nguyên và quyền lên tiếng đều sẽ nghiêng về phía quân đội, tất nhiên một số cao tầng sẽ không thoải mái với việc này. Tuy nhiên thiểu số phải phục tùng đa số, lời nói của bọn họ bị phớt lờ, cho tới lúc này, bọn họ mới có lý do chính đáng để nhảy ra, hiên ngang lẫm liệt chơi trò vuốt đuôi.
"Việc đã đến nước này thì đừng nói mấy lời thừa đó nữa, đau dài chẳng bằng đau ngắn."
Quả đắng của chiến tranh là thứ toàn cầu phải gánh chịu, liên lụy tới rất nhiều người vô tội, để xử lý mối họa lớn trong lòng này, cố gắng nhiều như vậy, trả giá đắt như vậy, có không ít cao tầng đã tự hỏi lòng mình xem điều đó có thực sự đáng giá không.
Đáp án cuối cùng là đáng giá.
Ít nhất trong mắt họ, một kẻ địch là quái vật khổng lồ sẽ có tính chất uy hiếp và mang lại tai họa hơn nhiều so với cái gọi là khí hậu toàn cầu xuống dốc, phải xử lý mối họa lớn kề bên thì mới có thể an tâm, không phải nơm nớp lo sợ thì mới có điều kiện an ổn mà phát triển được. Cao tầng của các quốc gia đều cho rằng tất cả mọi người đều phải đối mặt với uy hiếp từ tác hại khí tượng, cũng hao tốn nguồn lực quốc gia để quản lý, vậy nên tất cả đều đang đứng ở vị trí ngang hàng, điều này là công bằng với tất cả mọi người.
Cũng may kết quả không phải là hoàn toàn không có cách cứu, ô nhiễm thì lại giải quyết thôi, cuộc sống chính là như thế.
"Có muốn phong tỏa tin tức với dân chúng không?"
"Người biết quá nhiều, điều này không cần thiết, chúng ta ra tuyên bố chính thức đi."
"Chắc chắn dân chúng sẽ bắt đầu kháng nghị và chỉ trích chúng ta đã tạo thành kết quả này."
"Không quan trọng, dù sao cũng đánh xong rồi, bây giờ việc phải đối mặt là những tổn thất tiếp theo, cứ để tất cả mọi người cùng biết chúng ta đều ở vào hoàn cảnh giống nhau, hẳn là nên bỏ qua quá khứ, không cần phải cố chấp xem ai đúng ai sai, mọi người cứ đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn thôi."
"Vậy có cần..."
Cao tầng của các quốc gia liên tục thương lượng từ đề nghị này tới đề nghị khác.
...
Sắc mặt Bennett tái xanh, ông liên tục đi đi lại lại trong phòng, không ngừng lẩm bẩm "Quá thể", "Thằng điên". Hàn Tiêu thì vắt chéo chân ngồi trên sofa, nghiêng đầu nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, khẽ lắc đầu.
Thủ lĩnh đã nhấn nốt nhạc cuối cùng, cùng tan thành tro bụi với tổng bộ.
Có thể nói Manh Nha chính là Boss lớn đầu tiên mà Hàn Tiêu đối mặt, sau đó nó bị hủy diệt trên tay anh, một chủ tuyến lớn của Hải Lam Tinh đã bị anh tàn phá đến mức biến mất, Hàn Tiêu khá thích cảm giác này.
Dù quá khứ của thủ lĩnh có rung động tới đâu thì gã cũng là kẻ địch của anh, Hàn Tiêu hiếm khi mềm lòng với địch, thắng là thắng, bên thắng không cần phải giả vờ tiếc nuối làm gì.
Thở phào một hơi, Hàn Tiêu phấn chấn mở bảng thông tin, xem những tin tức bắt đầu xuất hiện.
[Bạn nhận được độ truyền thuyết của hành tinh: Người mai táng Manh Nha!]
[Hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cấp A "Bụi lạc trần ai"!]
[Đánh giá: không thể tưởng tượng nổi!]
[Bạn nhận được phần thưởng nhiệm vụ không thể tưởng tượng nổi]
[Bắt đầu kết toán phần thưởng...]
[Phần thưởng rất nhiều, đang thống kê, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi...]