Translator: Nguyetmai
Cao ốc Long Giác là trung tâm chính trị, không tiếp người ngoài, tổng bộ của Cục 13 năm dưới lòng đất của cao ốc này, có rất nhiều lối đi ngầm dưới đất. Hàn Tiêu đi sau Phùng Quân qua một đường ngầm tầm nửa tiếng mới đến được tổng bộ, đây là lần đầu anh vào Cục 13 mà không bị bịt mắt.
"Chỗ quỷ quái này của mấy người khó tìm thật đấy."
"Khó tìm mới an toàn."
Phùng Quân quét thẻ ngoài trạm gác, cánh cửa kim loại mở ra.
Tầm mắt thông suốt, đi qua cửa vào là một đại sảnh rộng rãi với rất nhiều nhân viên tấp nập qua lại, vốn Hàn Tiêu vẫn nghĩ tổ chức có cơ cấu bí mật thế này thì bầu không khí sẽ ảm đạm lắm cơ, không ngờ Cục 13 lại rộng rãi sáng sủa thế. Dù nằm dưới lòng đất nhưng không khí không hề u ám. Nếu được xem bản đồ thì Hàn Tiêu sẽ biết độ sâu của Cục 13 vừa bằng chiều cao của cao ốc Long Giác, đây là một căn cứ cực kỳ bí mật.
Phùng Quân đưa cho anh một chiếc khẩu trang, còn có thẻ quyền hạn cấp 1 của Cục phòng vệ biên giới chiến lược Tinh Long: "Tốt nhất đừng để quá nhiều người biết được diện mạo của cậu, đeo cái này lên đi."
Khẩu trang màu đen, bề mặt in hình một con "chim" cơ bắp cuồn cuộn, vị trí ngay môi nữa chứ. Hàn Tiêu nheo mắt, quay đầu nhìn Phùng Quân đang cố nén cười.
Ông cố ý phải không!
"Nhìn tôi làm gì, đeo nhanh đi."
Phùng Quân mím chặt môi nhưng vẫn bất cẩn để lọt tiếng cười từ giữa đôi môi hơi hé, thế nên ông ta vội vàng lấy tay bịt miệng lại.
"Ha hả."
Hàn Tiêu kéo tay áo Phùng Quân, xé một mảnh vải ra rồi buộc lên mặt, còn tiện tay nhét chiếc khẩu trang khẩu vị nặng kia vào túi áo ông ta: "Thứ đồ tốt thế này ông tự giữ mà dùng đi."
Phùng Quân hết sức đau lòng, đây là đồng phục mới của tôi đấy...
Bỗng nhiên Hàn Tiêu cảm giác được có ai đó đang nhìn mình, anh quay đầu lại liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt y tràn ngập phẫn nộ, cứ như chính mình là kẻ thù không đội trời chung của y vậy.
"Người kia tức tối gì thế?"
Hàn Tiêu chả hiểu ra sao cả.
Phùng Quân nhận ra La Huyền, không biết giải thích thế nào nên cười khổ, nói: "Chuyện này... cậu cứ coi cậu ta như không khí đi."
La Huyền chưa từng gặp mặt Hàn Tiêu nhưng có thể kết luận người đàn ông che mặt đứng cùng Phùng Quân là chính chủ. Nhìn theo hai người đi vào phòng hành động bí mật, mắt y như thể phun ra lửa tới nơi vậy.
...
Phòng hành động bí mật có riêng một tầng, số nhân viên ở đây rõ ràng ít hơn các ban ngành khác rất nhiều.
Địa điểm tập hợp là phòng họp của tiểu đội, Phùng Quân đưa anh đến cửa là lập tức đi ngay.
Hàn Tiêu đẩy cửa đi vào, ba người Lý Nhã Lâm, Lambert và Lâm Diêu đã đợi sẵn rồi.
Lý Nhã Lâm tùy tiện gác chân lên bàn họp, Lambert cúi đầu lau dao quân dụng, chỉ có Lâm Diêu là đặt hai tay lên đầu gối, ngồi rất nghiêm chỉnh.
"Anh chính là nhân viên hậu cần được Cục trưởng đặc biệt phê duyệt đấy sao?"
Lý Nhã Lâm đứng dậy đi một vòng quanh Hàn Tiêu, tò mò đánh giá anh.
Cục trưởng đặc biệt phê duyệt? Nhân viên hậu cần á? Hàn Tiêu chớp mắt, đánh giá Lý Nhã Lâm. Cô gái này có dáng người cao gầy, trước cong sau mẩy, trên người mặc một bộ quần áo bó màu đen, ở ngoài khoác áo gió vàng. Khuôn mặt thanh tú, ánh mắt linh hoạt, ít nhất phải được trên 90 điểm sắc đẹp. Trong những người phụ nữ mà Hàn Tiêu từng gặp thì chỉ có Hella mới có thể so trình nhan sắc với cô.
"Tôi là Hàn Tiêu, một cơ giới sư."
Lâm Diêu ngượng nghịu đứng lên, động tác quá mạnh nên tạo ra tiếng vang khi đụng phải ghế dựa, cậu ta giơ tay, e dè lên tiếng: "Chào... Chào anh, tôi là Lâm Diêu, hacker của đội."
Lambert ngồi im một chỗ, lãnh đạm nói: "Lambert, tay súng bắn tỉa."
Hàn Tiêu bắt tay với Lâm Diêu, không để tâm thái độ lạnh nhạt của Lambert, bởi cái tên đẹp trai này chỉ nhìn qua đã biết là một kẻ tiếc lời thế nào rồi.
"Anh che mặt làm gì thế?"
Lý Nhã Lâm khẽ chớp mắt, cô giơ tay định mảnh vải che mặt của Hàn Tiêu xuống.
Hàn Tiêu vội nghiêng người tránh đi.
"Úp úp mở mở, anh không tin tưởng chúng tôi phải không?"
Lý Nhã Lâm bực mình lầu bà lầu bầu.
Hàn Tiêu khựng người, anh nói: "Thân phận của tôi là cơ mật."
Nếu bản thân đã được đưa đến tiểu đội của Lý Nhã Lâm thì có nghĩa là lãnh đạo cảm thấy những người này có thể tin tưởng được, dù anh lộ diện cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Hàn Tiêu lại thấy cứ giấu mặt cho đỡ phiền thì hơn, chỉ cần nghĩ một chút là có thể tưởng tượng được cuộc nói chuyện sau khi anh lộ mặt sẽ diễn ra theo chiều hướng này:
"Anh không phải tên tội phạm được treo thưởng kia sao?"
"Sao lại để anh gia nhập Cục 13 chứ?"
"Vì sao tổ chức Manh Nha lại muốn đuổi giết anh?"
"Anh đã gây ra chuyện gì thế?"
Chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi.
Vì tránh lãng phí thời gian trả lời những câu hỏi vô bổ nên Hàn Tiêu cảm thấy cứ che mặt đi cho lành.
Anh sẽ không ở mãi Cục 13, nơi này cùng lắm chỉ là bậc thang cho anh tiến lên, ngoại trừ lãnh đạo cấp cao thì càng ít người biết khuôn mặt thật của anh càng tốt.
"Thân phận của anh là cơ mật á? Khoan đã..."
Bỗng nhiên Lý Nhã Lâm như nhớ ra chuyện gì đó, cô vội vàng nhào tới trước mặt Hàn Tiêu, hỏi đầy mong đợi: "Cánh tay máy động lực là anh làm ra sao?"
Hàn Tiêu giật mình sửng sốt: "Sao cô biết?"
"Ha ha, thì ra đúng là anh thật!"
Lý Nhã Lâm nhảy cẫng lên, ôm vai bá cổ Hàn Tiêu như thể chiến hữu thân quen, cô nói luôn: "Chỉ cần anh có thể làm cho tôi một cánh tay máy động lực thì tôi sẽ làm chỗ dựa cho anh."
Môi Hàn Tiêu giần giật, anh đáp một cách công chính: "Tôi sẽ thu phí."
Lý Nhã Lâm ngửa mặt lên trời cười một tiếng, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Có thể chiết khấu chút không?"
"Không được."
"Bủn xỉn."
Lý Nhã Lâm ủ rũ nói.
"Tôi còn chưa biết tên cô đấy."
Hàn Tiêu cũng đến cạn lời với người đẹp vô tư này rồi.
"Lý Nhã Lâm, phụ trách cận chiến."
Cô bĩu môi đáp.
Hàn Tiêu lại nhìn một vòng cả ba người rồi hỏi lại: "Thế bốn người chúng ta là một tiểu đội sao?"
"Không, còn đội trưởng nữa, anh ấy phụ trách tấn công."
"Đội trưởng đâu rồi?"
Hàn Tiêu nhìn trái nhìn phải, còn lật tung cả thùng rác xem thử nhưng cũng không thấy ai đang ẩn nấp cả.
"Đừng tìm nữa, đội trưởng đang nghỉ dưỡng thương rồi."
Giọng điệu Hàn Tiêu rất nghiêm túc: "Đến đội trưởng cũng bị thương, xem ra phòng hành động bí mật đúng là nguy hiểm thật."
Ba người kia liếc nhau, ai nấy đều có chút xấu hổ.
Lâm Diêu ngại ngùng nói: "Đội trưởng bị ngộ độc thức ăn nên mới nằm viện."
"..."
Hàn Tiêu chẳng còn sức mà xóc xiểm nữa rồi.
Lâm Diêu hắng giọng, chủ động giải thích về kết cấu của phòng hành động bí mật.
"Tổ Mật vụ phụ trách các nhiệm vụ có độ khó cao, cơ cấu là đội ngũ phối hợp, bốn đến bảy người hợp thành một đội, mỗi tháng chỉ cần hoàn thành đủ nhiệm vụ chỉ tiêu cấp trên giao phó là được, khi không làm nhiệm vụ có thể tự do hoạt động."
"Kết cấu rời rạc đến vậy sao?"
Hàn Tiêu sửng sốt, anh còn tưởng ngành hot thế này thì chắc chắn sẽ bận rộn lắm cơ.
"Vì thành viên của phòng hành động bí mật đều là tinh anh, thậm chí có một số thành viên là đặc biệt tuyển dụng từ ngoài vào, không phải lấy nhân viên chủ chốt trong Cục 13. Lambert thuộc loại này, anh ấy từng là bộ đội đặc chủng, sau đó được đặc biệt tuyển dụng vào Cục 13 này."
Lâm Diêu ngượng ngùng gãi mặt, tự cảm thấy hình như mình hơi khoe khoang quá rồi, da mặt cậu ta cũng không có dày như Hàn Tiêu đâu.
"Vị trí của anh là nhân viên hậu cần, phụ trách cung cấp các trang thiết bị, điều hành vật tư. Khi chấp hành nhiệm vụ, anh có trách nhiệm thu thập và quản lý chung, sắp xếp tình báo, đứng sau cung cấp tin tức cho chúng tôi, đó là toàn bộ công việc của anh."
Ồ, rất thoải mái nha... Nhưng tôi muốn đánh Boss cơ mà!
Hàn Tiêu có thể hiểu cách sắp xếp này, bởi anh nắm giữ nhiều tin tình báo quan trọng nên lãnh đạo Cục 13 chắc chắn sẽ không để anh bị nguy hiểm.
Có nỗ lực mới được đền đáp, anh được Cục 13 che chở, có được hoàn cảnh phát triển an toàn, cũng nắm trong tay toàn bộ thị trường của một trận doanh, nhận đơn đặt hàng rồi chế tạo máy móc kiếm điểm kinh nghiệm, nói chung là vẫn coi như có lời rồi.
Hệ cơ giới giai đoạn đầu rất yếu, sức chiến đấu quá kém, thiên hướng hậu cần, làm những việc liên quan tới kỹ thuật là cách chủ yếu để kiếm điểm kinh nghiệm. Đánh Boss phải dùng rất nhiều súng ống đạn dược, tất cả đều cần có tiền. Hệ này không giống hệ võ đạo và hệ dị năng, tự bản thân chủ thể đã có lực sát thương cực mạnh rồi.
"Tiểu đội chúng ta có tên không?"
Bất chợt Hàn Tiêu lại hỏi.
"Tên của đội á?"
Lý Nhã Lâm bĩu môi: "Chúng ta không có hoa hòe hoa sói thế."
Úi chà, chủ nghĩa thực dụng đây mà, Hàn Tiêu rất tán thành.
Bốn người nói chuyện thêm một lát để làm quen với đồng đội tương lai.
Lâm Diêu nhìn máy tính, đột nhiên lại nói: "Lãnh đạo gửi cho chúng ta một nhiệm vụ mới, truy nã Nhện Đen đang ẩn náu trong Tây Đô."
Hàn Tiêu khẽ nhướng mày, anh vừa gia nhập đã có nhiệm vụ rồi sao? Xem ra ý của Cục 13 chính là để đoàn đội mới này có thể rèn luyện khả năng phối hợp đây mà.
Lý Nhã Lâm uể oải lên tiếng: "Nhện Đen à, tôi biết tên này, khét tiếng trong đám thợ săn tiền thưởng, lính đánh thuê hành động một mình. Lần trước phòng ngoại vụ tổ chức bắt giữ thất bại, bị gã dùng thuốc nổ đánh lại nổ tung hai con phố, không ngờ gã vẫn còn dám ở lại Tây Đô đấy.
Lambert hỏi thẳng: "Lúc nào xuất phát đây?"
"Không vội, phòng tình báo đã xác định vị trí, hành động ban đêm sẽ có lợi hơn."
Lâm Diêu nói với Hàn Tiêu: "Đây là lần đầu tiên anh chấp hành nhiệm vụ, trước tiên tập làm quen với công tác hậu cần đi."
Ba người không ai quá để ý thân phận của Hàn Tiêu, một khi có thể gia nhập tổ Mật vụ thì có nghĩa là lãnh đạo cũng đã tin tưởng anh rồi.
[Bạn mở ra nhiệm vụ cấp E [Nhện Đen], chấp nhận hay từ chối?]
"Chấp nhận."
[Nhiệm vụ gợi ý: Nhện Đen, khét tiếng trong giới thợ săn tiền thưởng, đây là hành động đầu tiên sau khi gia nhập phòng hành động bí mật, làm nhân viên hậu cần, trách nhiệm của bạn là phụ trợ tiểu đội hoàn thành lần hành động này]
[Nhiệm vụ yêu cầu: Đánh bại Nhện Đen]
[Phần thưởng: 5000 điểm kinh nghiệm]
[Yêu cầu ẩn giấu: Bắt giữ Nhện Đen]
[Phần thưởng đặc biệt: 40000 điểm kinh nghiệm hoặc chất ổn định tâm trí]