Translator: Nguyetmai
"Quá đáng!"
Lý Nhã Lâm rất tức giận, nếu việc làm ăn của Hàn Tiêu gặp trục trặc thì khuyến mãi của cô chắc cũng bay theo gió mất thôi.
Lâm Diêu tiếc nuối bảo: "Đây là quyết định của cấp trên, chúng ta không có tư cách tham dự."
Lambert lau dao bên cạnh, thản nhiên lên tiếng: "Cứ dứt khoát xử lý tên trưởng phòng nghiên cứu là xong mà."
Lâm Diêu giật mình thon thót, vội nói: "Chú ơi, lời này không nói bừa được đâu."
Lý Nhã Lâm có vẻ cũng đang suy nghĩ: "Cũng không phải không làm được..."
Lâm Diêu sợ sắp khóc tới nơi rồi, chị ơi, các người không muốn sống nhưng tôi còn muốn đấy.
Dù Hàn Tiêu mới chỉ gia nhập vài ngày nhưng sau nhiệm vụ Nhện Đen thì cả ba người nhóm Lý Nhã Lâm đều đã công nhận anh là đồng đội của mình. Thế nên, họ mới nghĩ cần làm gì đó cho anh.
"Hay cứ thử hỏi Hàn Tiêu muốn làm thế nào đã?"
Lâm Diêu đưa ra ý kiến.
"Địa chỉ của anh ta là cơ mật, giờ không biết anh ta ở đâu, đã thế điện thoại cũng tắt rồi." Lý Nhã Lâm nóng nảy đáp.
"Vậy phải làm sao đây, chẳng lẽ cứ đứng im nhìn phòng nghiên cứu chèn ép Hàn Tiêu thế à?"
Lambert đáp đầy thâm ý: "Chờ đi."
Đúng lúc bế tắc thì một giọng nói không hợp tình cảnh vang lên.
"Ôi chao, Tiểu Lâm Lâm, tôi nghe nói đội viên mới của tổ cô đang gặp phiền toái hả?"
Một người đẹp tóc ngắn đứng khoanh tay dựa vào cửa ra vào, nhìn ba người với vẻ sung sướng khi thấy người gặp tai họa. Da cô ta rất trắng, đôi môi căng mọng tô son đỏ thẫm, như thể một đóa hồng sắp sửa bung nở, trên cổ đeo một chiếc vòng đinh tán màu đen, người mặc đồ chiến đấu liền thân bó sát. Mái tóc ngắn kiểu bob vốn dĩ trông rất đáng yêu kia kết hợp với cô ta lại toát ra vẻ gợi cảm hút mắt người xem. Dù dáng người không cao lắm nhưng khí thế lại có vẻ cao hơn Lý Nhã Lâm tới mấy bậc. Nếu cả hai cùng đi đường thì tỷ lệ người quay đầu vì nhan sắc cô ta chắc chắn cao hơn Lý Nhã Lâm.
Sắc mặt Lý Nhã Lâm đen sì, cô nghiến răng đáp: "Tố thảo mai, cô đến khiêu khích đấy hả?"
Người đẹp tóc ngắn Địch Tố Tố chẳng để tâm, cười đáp: "Đây là tổng bộ, cô dám ra tay hả?"
Địch Tố Tố và Lý Nhã Lâm nổi tiếng ghét nhau ra mặt, bọn họ đã quen biết mười mấy năm. Ngọn nguồn ân oán cũng phải nhắc tới chuyện lúc họ còn nhỏ, cùng theo học một trường võ đạo, mỗi lần kiểm tra Địch Tố Tố đều dẫn đầu, còn biểu hiện của Lý Nhã Lâm hết sức bình thường, lần nào giao đấu cũng bị Địch Tố Tố đánh ngã. Lý Nhã Lâm từ đó trở thành vật làm nền cho thiên phú của Địch Tố Tố tỏa sáng.
Đến tận bây giờ Lý Nhã Lâm vẫn nhớ như in biểu cảm rõ ràng là vô cùng đắc ý nhưng luôn giả vờ khiêm tốn của Địch Tố Tố năm đó. Vì thế cô ta được các thầy khen ngợi, quan tâm chỉ dạy rất nhiều, còn Lý Nhã Lâm thì thậm chí chỉ giao tiếp với các thầy gói gọn trong năm câu như sau:
"Chào thầy ạ."
"Chào em."
(Bình thường lúc nói câu này các thầy đều sẽ suy nghĩ vài giây rồi mới nở nụ cười áy náy.)
"Em có câu hỏi muốn nhờ thầy..."
"Trên sách ghi cả rồi, nếu em vẫn không hiểu có thể hỏi bạn Địch Tố Tố."
"Tạm... tạm biệt thầy."
Thế nên, mỗi khi nhớ lại quá khứ, Lý Nhã Lâm đều tức ứa gan, cảm giác như mình chỉ là con chó con bị người ta vứt bỏ trong mưa, đội mưa giông bão tố, cô độc nơi góc đường, tội nghiệp nhìn miếng xương ngon lành bày trong tủ kính, sau đó bị ông chủ quán bực dọc đá văng ra, rồi lại tiếp tục lết trong mưa gió. Nỗi xót xa và ghen tị trong lòng cô chẳng ai có thể thấu được.
Tôi mặc kệ đấy, dù sao diễn thế là đủ lắm rồi!
Về sau hai người cùng được Cục 13 tuyển chọn, phân đến hai tiểu đội khác nhau, lịch sử lại tái diễn một lần nữa, tiểu đội của Địch Tố Tố luôn đứng trên tiểu đội của Lý Nhã Lâm một bậc, trở thành một trong những tiểu đội đỉnh cấp của phòng hành động bí mật. Nhưng điều khiến cô ghét nhất là Địch Tố Tố rất hay chạy đến đây ra oai, còn cố tình gọi cô là "Tiểu Lâm Lâm" nữa chứ!
Tiên sư nhà mi, chúng ta thân quen vậy từ bao giờ hả!
Trong mắt Lý Nhã Lâm thì đây chính là hành động giả tạo, thảo mai của Địch Tố Tố, thế nên cô rất khó chịu.
Địch Tố Tố chỉ cười nói: "Ha ha, tôi nghe nói tiểu đội các cô có thành viên mới nên tới xem thử thôi. Anh ta đâu rồi, không phải xấu hổ quá nên trốn biệt rồi chứ."
Lý Nhã Lâm lạnh lùng đáp: "Anh ấy không ở đây, cô nhanh cút đi."
"Xem ra tôi đến phí công rồi, nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, bị đám quan liêu phòng nghiên cứu nhìn chằm chằm thế, chắc giờ đội viên mới bên cô cũng đang sứt đầu mẻ trán rồi nhỉ."
Sắc mặt Lý Nhã Lâm tái mét, cô nhe răng thị uy như một con chó nhỏ: "Nhanh cút đi, tôi không muốn phải nhìn cái bản mặt cô thêm nữa."
"Đúng là tuyệt tình, dù gì chúng ta cũng là thanh mai trúc mã cơ mà."
Địch Tố Tố bĩu môi, trước khi lắc mông bỏ đi còn nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ với Lâm Diêu.
Cút mẹ cái thanh mai trúc mã đấy đi, cô có chút tự giác kẻ địch cho tôi xem nào!
Lý Nhã Lâm bị chọc điên lên, trợn mắt nhìn vẻ mặt say đắm của Lâm Diêu, thấy đến giờ cậu ta vẫn ngây ngẩn nhìn theo bóng Địch Tố Tố rời đi là cơn tức trong lòng cô càng bùng lên dữ dội. Cô nắm cổ áo cậu ta, quát lớn: "Một người đẹp như tôi ở bên cạnh mà cậu không nhìn, hà cớ gì cứ nhìn chằm chằm cái con thảo mai như Địch Tố Tố hả?!"
Lâm Diêu thấp thỏm đáp: "Nhưng... nhưng mà người ta cười với tôi..."
"Cậu trả lời thật cho tôi, tôi đẹp hơn nay Tố thảo mai đẹp hơn hả?"
Trong mắt Lý Nhã Lâm lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Lâm Diêu do dự mãi, cuối cùng chột dạ đáp: "Tôi cảm thấy... chị Tố Tố dịu dàng hơn cô..."
"Ha ha, Tiểu Diêu này, xem ra thẩm mỹ của cậu cần bạo lực uốn nắn lại rồi!"
Lambert đỡ cốc nước đang lung lay, bình tĩnh bấm số của bộ phận y tế: "Điều bác sĩ tới đây đi, khoa chỉnh hình."
...
Chuyện Hàn Tiêu từ chối nộp bản vẽ cũng đã nằm trong dự kiến của trưởng phòng nghiên cứu, vì thế ông ta tung tin chấp nhận ra giá cao để thu mua dao gấp.
Đối với cơ giới sư mà nói chuyện nộp bản vẽ thiết kế chẳng khác nào để kẻ khác nắm lấy mạch máu của mình, tự đánh mất ưu thế kỹ thuật. Sau khi thế lực lớn hơn nắm được bản vẽ sẽ đưa vào sản xuất số lượng lớn, như thế thì chẳng còn chuyện gì liên quan tới chủ nhân bản vẽ nữa rồi.
Đơn hàng của Hàn Tiêu dù sao cũng toàn đơn nhỏ lẻ, chỉ có thể cung cấp cho nhân viên phòng hành động bí mật, hơn nữa sản lượng cũng thấp.
Sau khi phòng nghiên cứu nắm được bản vẽ sẽ giao cho xưởng quân sự sản xuất với số lượng lớn, còn miễn phí phân phối trang bị, bất kể là phòng hành động bí mật hay các ban ngành khác như cảnh vụ hay quân đội cũng có phần. Đây chính là điều phòng nghiên cứu nhắm tới – nhờ việc này mà họ sẽ có được nguồn lực cực lớn.
Dù nhân viên phòng nghiên cứu đã lâu không có phát minh mới nhưng không có nghĩa là phòng này thiếu người có khả năng. Trong mắt họ thì dao gấp có thể thay thế dao găm và dao quân dụng, phần che tay cũng có thể thay đổi thành trang bị cận chiến tiêu chuẩn.
Ích lợi của Hàn Tiêu thì không nằm trong phạm vi suy xét của họ, vả lại bất kể là đối với phòng nghiên cứu hay cả quốc gia này thì phái cấp tiến vẫn cho rằng Hàn Tiêu không có nhiều giá trị như thế, căn bản họ không cần để tâm đến suy nghĩ của anh. Việc hợp tác với một gián điệp tình báo đúng là quá yếu thế, họ vẫn cho rằng lẽ ra nên khống chế anh rồi ép hỏi thông tin quan trọng mới phải.
Suy nghĩ của phái bảo thủ lại hoàn toàn khác, họ không đồng ý vì một thiết kế vũ khí cận chiến đơn giản mà làm căng với Hàn Tiêu. Bọn họ vẫn tin anh là một đối tác đáng giá, đồng thời luôn coi thường ý tưởng của phái cấp tiến.
Khống chế đối tượng ấy hả? Nếu đối phương vì thế mà không đưa bất cứ tin tình báo nào nữa thì sao đây?
Tra tấn ép cung ấy hả? Nếu đối phương không sợ thì sao đây?
Cứ dùng trọng hình là chắc chắn có kết quả ư? Nói có lý, nhưng cái đó cũng phải tùy người mà làm, trước đây bắt được nhiều thành viên của Manh Nha thế mà chỉ có một phần mười nói thật thôi đấy, còn nhiều lần suýt thì đẩy Cục 13 rơi vào bẫy của kẻ địch kia kìa.
Qua thời gian tiếp xúc vừa qua đã đủ hiểu Hàn Tiêu không phải một người dễ nói chuyện rồi.
Mấy người để người ta không thấy có gì hi vọng thì còn trông cậy người ta hợp tác gì nữa, làm càn thế rất dễ gây ra phản ứng trái chiều, thậm chí buộc đối tác của mình phản bội!
Thế nên phái bảo thủ rất tức giận, rõ ràng là hai bên đang hợp tác tốt đẹp mà lũ cấp tiến cứ nhất quyết phá bĩnh, đúng là một đám cổ hủ, chẳng lẽ họ vẫn tưởng đây là thời đại cũ sao? Thời đại mà lãnh đạo nắm toàn quyền sinh sát với cấp dưới trong tay đã qua lâu rồi, tinh anh mất nước bên ngoài nhiều không đếm xuể, sáu nước đều nâng cao đãi ngộ, mở đường chào đón nhân tài gia nhập, gần như không khác gì các công ty thông báo tuyển dụng nhân viên ưu tú. Thế nên, hành vi của phái cấp tiến trong mắt phái bảo thủ chẳng khác nào đang tự tay chặt đứt con đường của mình cả.
Hơn nữa, trong Cục 13 cũng không thiếu cơ giới sư, hành vi cướp công người khác thế này sẽ để lại ảnh hưởng tiêu cực với họ.
Vấn đề ở chỗ những cơ giới sư kia đều là do quốc gia đào tạo, đều nguyện ý giao nộp thiết kế của mình, trong Cục cũng sẽ bồi thường cho họ xứng đáng. Nhưng khi Hàn Tiêu từ chối nộp bản vẽ thì mấy vị lãnh đạo cấp cao nào đó lại đánh giá anh thiếu trung thành, ác cảm của đám người phái cấp tiến với anh lại càng tăng cao như nước lũ.
Giờ là thời nào rồi chứ, cường điệu lòng trung thành như thế chỉ tổ làm đám người mất nước bên ngoài sợ hãi bỏ chạy, người ta vốn không phải người của quốc gia này, ông đi nói chuyện yêu nước, nói chuyện phải trung thành với người ta như thế, người ta không quay ngược nòng súng bắn ông một phát đã là tình nghĩa lắm rồi. Chuyện sáu nước là thủ phạm hủy diệt các quốc gia khác đâu có bảo quên là quên ngay được đâu.
Thế nhưng trong Cục 13 đã chia rõ phạm vi quyền hạn, ngoại trừ lãnh đạo cấp cao trực tiếp can thiệp thì bất cứ ai cũng không thể nhúng tay vào chuyện của phòng nghiên cứu, mà rõ ràng thái độ của lãnh đạo cấp cao lại rất khó hiểu, cứ như đang chờ đợi diễn biến tiếp theo vậy.
Người sáng suốt chỉ nhìn là biết một khi nộp dao gấp lên chính là đắc tội với Hàn Tiêu, các đặc công đã mua được dao đều đang tự hỏi có đáng để làm thế hay không. Hơn nữa, hành vi ăn cướp trắng trợn của phòng nghiên cứu khiến ai nấy đều cực kỳ coi thường.
Cái tật ăn bừa đúng là xấu.
Các đặc công đều không rõ lắm thân phận đặc thù của Hàn Tiêu thế nên mọi người cho rằng hành động chèn ép một cơ giới sư bình thường như vậy quả thực là quá đáng.
Có một số đặc công tuyển dụng từ ngoài thì lại không quan tâm chuyện có đắc tội với ai hay không, lợi ích cá nhân mới là tối thượng.
Krat là một đặc công đã mua được dao gấp từ Hàn Tiêu, gã là người đầu tiên bán lại dao gấp cho phòng nghiên cứu, ra giá ba mươi nghìn tệ, nâng giá gấp ba mươi lần, rốt cuộc phòng nghiên cứu cũng chấp nhận.
Krat nghĩ rất đơn giản, khoản thu nhập này kiếm quá dễ, không kiếm lại ngốc quá, gã thậm chí còn cười vào mặt bọn đồng nghiệp cứ lo trước nghĩ sau ấy chứ.
Chỉ là một cơ giới sư nhỏ bé mà thôi, đợi tới khi phòng nghiên cứu sản xuất số lượng lớn thì còn gì liên quan tới cơ giới sư kia nữa đâu nào? Đá văng người đi là xong, căn bản chẳng cần lo có đắc tội với anh ta hay không, dù sao sau này cũng không cần liên hệ với nhau nữa.
...
Trong phòng nghiên cứu, thư ký trưởng phòng và La Huyền nhìn con dao gấp trước mặt.
"La Huyền này, cậu chắc chắn có thể suy luận ra bản vẽ chứ?"