Translator: Nguyetmai
Hàn Tiêu chỉ nhìn chằm chằm người phụ nữ tóc đỏ kia chứ không hề tránh né.
Con dao găm đột ngột ngừng lại ở vị trí cách động mạch chủ của anh chỉ tầm ba centimét, trạng thái chuyển đổi đột ngột từ động sang tĩnh này quả thực đã chứng minh được lực khống chế mạnh mẽ của người phụ nữ kia, đồng thời, ánh mắt cô ta cũng hung tợn trừng Hàn Tiêu: "Tại sao không tránh?"
"Tại sao phải tránh?"
"Anh cho rằng tôi không dám đâm sao?"
"Cô có thể thử một lần xem sao mà."
Sắc mặt Hàn Tiêu vẫn như thường bởi lẽ bên dưới lớp quần áo mà cô nàng tóc đỏ này không nhìn thấy, anh đã có một lớp áo giáp kiểm soát từ tính được kéo dài tới gần cổ áo, có thể bảo vệ phần cổ bất cứ lúc nào, vậy nên anh chẳng có gì mà phải sợ cả.
Hơn nữa, đối phương có thể nghênh ngang đi lại trong quân doanh như vậy thì chắc hẳn cũng là đặc công của Hải Hạ, do đó cô ta không có khả năng ra tay thật, có tới tám mươi phần trăm khẳng định rằng hành động lần này là dò xét hoặc ra oai phủ đầu mà thôi. Thế nhưng việc cô ta chọn anh làm mục tiêu cũng khiến Hàn Tiêu khó chịu, ánh mắt anh cũng vì thế trở nên sắc bén hơn.
Người phụ nữ tóc đỏ bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô ta không biết cảm giác này tới từ đâu nên chỉ có thể cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi hừ lạnh: "Wenna, đặc công của cục tình báo Hải Hạ."
Vừa dứt lời, Wenna lập tức cảm nhận được bụng mình bị một thứ gì đó chọc phải, cô ta cúi đầu nhìn thì mới nhận ra đó là một khẩu súng ngắn nòng lớn.
Lúc này, Hàn Tiêu mới khẽ cười, đáp lại: "Hàn Tiêu."
Nhanh quá, mình không hề thấy anh ta rút súng lúc nào!
Đồng tử Wenna co rụt lại, cô ta thu dao găm về, Hàn Tiêu cũng cất súng đi.
"Tôi nhớ rồi."
Wenna quay người bỏ đi.
Hàn Tiêu híp mắt: "Người Hải Hạ quả nhiên chẳng thân thiện gì cả, hi vọng là họ sẽ không ảnh hưởng tới nhiệm vụ của mình."
...
Đi khỏi một đoạn rồi, Wenna mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô ta nhận ra mồ hôi lạnh đã chảy xuống từ Thái Dương mình, sắc mặt Wenna cũng trở nên trầm trọng hơn.
Tên đặc công Tinh Long kia mang lại cho cô ta cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Wenna trở về phòng nghỉ của đám đặc công Hải Hạ, Diệp Phàm cười hỏi: "Có thu được tin gì mới không?"
Wenna uống một ngụm nước cho nhuận giọng rồi mới nói nhỏ: "Kẻ tên là Hàn Tiêu có khả năng là người khó mà dây vào được."
"Hàn Tiêu?"
Căn cứ theo miêu tả bề ngoài từ Wenna, Diệp Phàm đã nhớ ra, ngay từ sau khi xuống tàu người kia luôn có cảm giác tồn tại rất thấp, dường như anh chỉ lộ ra vẻ mặt quái dị khi nghe thấy tên mình mà thôi.
"Một kẻ kỳ lạ."
Diệp Phàm đưa ra kết luận như thế.
...
Hàn Tiêu hút thuốc xong thì giẫm tắt tàn thuốc, quay về phòng nghỉ.
Kỳ Bách Gia nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Không có chuyện gì xảy ra chứ?"
"Có, tôi vừa thấy một con lợn nái ngã vào rãnh nước này."
Kỳ Bách Gia quẫn bách: "Có thể đứng đắn chút được không hả?"
"Vậy thì chẳng có gì cả."
Hàn Tiêu ngoáy ngoáy tai. Cũng chỉ là một lần thăm dò không gây nguy hiểm gì thôi, anh không muốn mọi người đều biết chuyện, thứ nhất là vì suy xét cho nhiệm vụ, thứ hai là cảm thấy không cần hành động theo cảm tính.
Trong lòng anh, kẻ địch được chia ra làm ba loại: Loại thứ nhất là đánh nhau vì thể diện hoặc đã xâm phạm tới lợi ích cá nhân của anh, loại thứ hai là kẻ muốn giết chết anh, uy hiếp tới mạng sống của anh, loại thứ ba là tử địch, không chỉ có hận thù mà còn có gút mắc về lợi ích. Manh Nha chính là loại thứ ba. Đối mặt với kẻ địch ưu tiên cấp độ cao như Manh Nha, cái chuyện đánh nhau vì thể diện này phải xếp vào hàng chờ cái đã.
Kỳ Bách Gia nhìn Hàn Tiêu chằm chằm một hồi. Chỗ ngồi của anh ta ngay gần cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn ra cửa chính nên những gì xảy ra khi nãy anh ta đều thấy cả. Trải qua nhiều lần làm nhiệm vụ ở ngoài, Kỳ Bách Gia hiểu được các đặc công nước khác sẽ thăm dò và thị uy lẫn nhau, đây gần như đã trở thành một thứ luật bất thành văn. Các đặc công đều là những kẻ kiêu ngạo, không thể chứng tỏ thực lực thì lời nói sẽ không có trọng lượng, nếu khiếu nại lên cấp trên không chừng còn bị người khác chế giễu nữa kìa.
Kỳ Bách Gia để lộ ánh mắt khen ngợi, anh ta rất hài lòng với biểu hiện khi nãy của Hàn Tiêu, quả là không mất uy phong, hơn nữa anh ta cũng vui mừng vì Hàn Tiêu có thể giữ bí mật. Kỳ Bách Gia thầm nghĩ: "Thực lực và tầm nhìn của tên này đều rất tốt."
...
"Bọn họ không đánh nhau à?"
Nghe xong báo cáo từ phó quan, Celtic hài lòng gật đầu.
"Tốt lắm, xem ra đám người Tinh Long kia cũng hiểu rõ nơi đây là địa bàn của ai đấy."
...
Chẳng mấy mà đã tới thời gian xuất phát, mọi người nhanh chóng đi tới cửa khẩu, Diệp Phàm dẫn theo Wenna và mười mấy đặc công nữa để cùng xuất phát.
Chặng thứ nhất của nhiệm vụ là một nơi cách thị trấn Crow rất xa. Nơi này có một cứ điểm bí mật bị bỏ hoang của Hải Hạ, họ sẽ dùng nơi này làm nơi nghỉ chân tạm thời.
Xe của Cục 13 được vận chuyển bằng tàu hỏa tới, tất cả đều là xe việt dã bình thường, duy chỉ có Đại Hắc của Hàn Tiêu là khác biệt, nó còn chở theo đồng đội của anh, ầm ầm xuất phát.
Lần này, Hàn Tiêu lái rất vững, Lý Nhã Lâm cảm động đến mức suýt rơi lệ, cô khiến cho ba đồng đội đang ngồi chen chúc ở ghế lái đều không hiểu đầu cua tai nheo gì, họ chẳng biết vì sao cô lại có vẻ mặt như đại nạn không chết thế kia.
Quãng đường ước chừng phải đi khoảng nửa ngày, đội xe của Hải Hạ đi trước dẫn đường, Cục 13 theo sát phía sau.
Bỗng nhiên đội xe của Hải Hạ tăng tốc đột ngột, dần dần kéo dài khoảng cách giữa đôi bên. Địch Tố Tố và Mã Thanh Dương thấy thế thì cũng tăng tốc đuổi theo.
Chỉ còn Hàn Tiêu lái Đại Hắc là vẫn cứ ung dung đi cuối đoàn.
"Anh Tiêu, chúng ta mau đuổi theo đi thôi!"
Lâm Diêu vội vàng hô.
Hàn Tiêu lái xe bằng một tay, tay còn lại thì đặt trên cửa sổ xe đón gió, anh đáp mà chẳng cần suy nghĩ: "Có gì hay mà đuổi, bọn họ chạy cho sướng rồi lát nữa cũng phải chậm lại chờ chúng ta còn gì?"
"Nói thế thì cũng không sai..."
Xẹt xẹt... Tiếng cười của Địch Tố Tố truyền ra từ bộ đàm: "Tiểu Lâm Lâm, sao không thấy tăm hơi của mấy người vậy? Mau đuổi theo đi, chẳng lẽ kỹ thuật lái xe của Hàn Tiêu không tốt à?"
"Tốn xăng."
Hàn Tiêu đáp, lời ít ý nhiều.
Địch Tố Tố ngạc nhiên, lần đầu tiên cô ta nghe thấy một cái cớ kỳ diệu thế này, đặc công chúng ta còn phải quan tâm tới tiền xăng á?
Mã Thanh Dương cũng lên tiếng: "Lão Trương, đây là người Hải Hạ đang thị uy đấy, chúng ta không thể tỏ ra yếu thế được!"
Trương Vĩ suy tư vài giây rồi vỗ vai Hàn Tiêu, nói: "Đuổi theo đi."
Mặt Lý Nhã Lâm trắng bệch cả ra, cô vội vàng níu ống tay áo Trương Vĩ, hô lên: "Đội trưởng ơi đừng mà, cứ giữ nguyên tốc độ này là tốt lắm rồi!"
"Rốt cuộc thì cô sợ cái gì hả?"
Trương Vĩ thấy khó hiểu.
"Đội trưởng, chẳng lẽ sống sót không tốt hay sao?"
Lý Nhã Lâm run rẩy, nghẹn ngào hỏi lại.
Trương Vĩ vẫn chẳng hiểu được vấn đề ở đây là gì.
"Đuổi theo thật hả?"
Hàn Tiêu nhíu mày.
"Đuổi đi."
Trương Vĩ gật đầu.
Hàn Tiêu thở dài, nhẹ nhàng vào số: "Vậy mọi người ngồi cho vững vào nhé."
Lý Nhã Lâm hoảng hồn, cô bám chặt lấy tay vịn trên xe, hai hàm răng va vào nhau canh cách.
"Anh, mọi người, tất cả sẽ phải hối hận!"
...
Buổi chiều, tất cả đã tới đích.
Sau khi xuống xe, cả đám người đều nhìn về phía chiếc xe tải màu đen đi đầu tiên, trong ánh mắt họ trộn lẫn sợ hãi, kinh ngạc và bàng hoàng. Khi nhớ tới hình ảnh khi nãy, ai nấy đều phải rùng mình.
Thân là những đặc công kinh nghiệm dày dặn, họ từng gặp kiểu lái xe hình chữ "S" rồi cả kiểu lái xe hình chữ "Z", nhưng đây là lần đầu bọn họ được thấy kiểu lái xe hình "&", hơn nữa còn đi nhanh nhất hội!
Đây không phải là di chuyển nhẹ nhàng! Mẹ nó chứ, cái này là sắp bay lên đến nơi rồi!
Người lái chiếc xe đó uống phải rượu giả à?
Trương Vĩ, Lâm Diêu, Lý Nhã Lâm lảo đảo lao xuống xe, họ vịn vào một cái cây gần đó, bắt đầu nôn đến độ đất trời tối sầm, mặt trăng mặt trời tắt sáng, sao trời vỡ nát, ai cũng chỉ hận không thể được sinh ra lại từ đầu.
"Ọe!"
"Chết... chết mất thôi, ọe!"
"Đã bảo là mọi người sẽ phải hối hận mà... ọe!"
Hàn Tiêu thản nhiên xuống xe, vui vẻ ngậm một điếu thuốc, liếc nhìn về phía họ rồi nói: "Là mọi người muốn tôi đuổi theo mà."
"Trước, trước đây cậu lái xe điện đụng đấy à?!"
Hàn Tiêu nhếch mép. Xe điện đụng á? Khinh thường người khác quá rồi, ngày xưa anh đây lái cơ giáp cơ!
Lambert xuống xe cuối cùng, bước chân vững chãi như không có chuyện gì xảy ra. Mắt Hàn Tiêu lập tức sáng bừng lên: "Xem này, vẫn có người không sao đây này."
Lambert đang định nói gì với Hàn Tiêu nhưng vừa mới mở miệng ra thì nước dịch dạ dày của hắn đã ào xuống như thác đổ, cho tới khi mọi thứ chảy sạch sẽ rồi, hắn mới đơ mặt, lên tiếng: "Anh mà còn sờ vào tay lái nữa thì tôi sẽ nhảy xuống xe ngay đấy."