Translator: Nguyetmai
[Nhiệm vụ Trinh sát 1 đã hoàn thành, bạn nhận được 3000 điểm kinh nghiệm.]
Hàn Tiêu bừng tỉnh vì thông báo từ bảng tin, anh nhìn ngoài cửa sổ xe, lúc này vẫn đang mờ mờ tối, bầu trời bắt đầu hửng sáng, màu xanh mà màu xám hòa trộn với nhau thành một thứ màu nhờ nhợ.
Tối hôm qua, Hàn Tiêu thức chế tạo máy móc cả đêm, mới chợp mắt được có hai giờ thôi. Anh lấy bình nước ra, xối nước lên mặt, làn nước mát rượi giúp anh tỉnh táo hơn, sau đó Hàn Tiêu đi ra khỏi thùng xe, bước vào cứ điểm.
Lâm Diêu làm việc cả đêm, lúc này cậu cảm thấy mình đã như kẻ mất hồn rồi. Người tiếp theo là Kỳ Bách Gia, anh ta nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi, giờ cũng đã dậy.
"Thu hoạch đêm qua thế nào?"
Hàn Tiêu hỏi.
Lâm Diêu uể oải đáp: "Tên đầu trọc đã khai ra những đồng bọn khác đang ẩn nấp trong thị trấn Crow, chúng ta bắt được một nhóm phạm nhân ngay trong đêm, đã tra hỏi được vị trí cụ thể của căn cứ Ám Nha cốc nhưng bọn họ chỉ là thành viên vòng ngoài thôi, không biết nhiều tin tức cơ mật. Thu hoạch cũng chỉ có vậy thôi."
Hàn Tiêu gật đầu, điều này nằm trong dự đoán của anh, nếu không thì nhiệm vụ "Trinh sát 2" hẳn cũng đã hoàn thành được ngay rồi.
"Giờ họ vẫn đang ẩn nấp trong thị trấn à?"
"Ừ, họ đang ở thị trấn Crow chờ lệnh."
"Nơi đó không còn giá trị gì nữa đâu, có thể rút người về được rồi."
Hàn Tiêu nói.
Kỳ Bách Gia đang ngồi một bên gặm lương khô quân dụng cho bữa sáng nghe thế thì trợn ngược mắt rồi buồn bực lên tiếng: "Có phải anh quên tôi mới là chỉ huy không đấy hả?"
Hàn Tiêu kinh ngạc: "Chẳng phải cứ đến thời khắc mấu chốt thì anh sẽ là người gánh tội cho bọn tôi thôi à?"
Kỳ Bách Gia nghẹn lương khô, anh ta liên tục ho khùng khục, đang định phản bác thì Diệp Phàm lại tới.
"Mọi người ở Cục 13, chúng tôi đã lấy được tin tình báo cụ thể về căn cứ trong Ám Nha cốc rồi, nhiệm vụ hoàn thành."
Kỳ Bách Gia sửng sốt, hiện giờ mới chưa tới một ngày mà đặc công Hải Hạ đã thành công, hiệu suất này quá kinh người rồi!
"Các người thực sự lấy được tình báo về vị trí của căn cứ Ám Nha cốc?"
Diệp Phàm gật đầu: "Nhóm Wenna bắt được nhân chứng, nhiệm vụ của chúng ta kết thúc rồi, rút người của các cậu về đi. Sau đó tập trung sàng lọc tin tức rồi gửi về cho quân đội."
Hàn Tiêu nhíu mày, trên bảng thông báo hoàn toàn không có tin tức gì về việc "Trinh sát 2" đã hoàn thành, anh hỏi lại: "Ông chắc chắn tin tình báo là thật chứ? Có thể nói ra chi tiết của lần hành động này không?"
"Tất nhiên là được."
Diệp Phàm nói ngắn gọn về hành động của đội Wenna một lần.
Hàn Tiêu trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Ông không cảm thấy chuyện này quá thuận lợi à?"
"Đúng là như vậy, nhưng lại chẳng có tình huống nào khả nghi cả, chỉ có thể nói rằng tính cảnh giác của địch quá thấp. Đừng quên chúng tôi tập kích đột ngột, đối phương không hề có thời gian chuẩn bị."
"Tôi thấy chuyện này rất đáng ngờ."
"Đa nghi là việc tốt nhưng đa nghi khi không có chứng cứ chính là bẻ cong sự thật."
Diệp Phàm nhíu mày, cương quyết nói: "Tóm lại chúng ta phải chuẩn bị để sáng sớm mai rút lui, đến lúc đó thì cùng nhau hành động."
Nhìn Diệp Phàm rời đi, sắc mặt Hàn Tiêu cũng trầm xuống, anh có thể chắc chắn trăm phần trăm những tin tình báo mà Diệp Phàm lấy được đang ẩn giấu những vấn đề bất thường.
Nhớ lại những gì mà Diệp Phàm miêu tả về đợt hành động kia, đúng là mấy người Wenna cùng lắm cũng chỉ có thể nói là vội vàng chứ không gây ra nhiều sai lầm, vậy thì chỉ có một khả năng, căn cứ Ám Nha cốc có điều gì đó mờ ám.
Hàn Tiêu không có chứng cứ, dù cho anh nói ra hoài nghi của mình thì những người khác đều giống Diệp Phàm, sẽ không tin tưởng anh.
Đoán chừng là không thể ở lại đây nữa rồi.
"Xem ra mình phải tự đi một chuyến thôi."
Buổi sáng, nhóm người của Địch Tố Tố và Wenna cùng trở về cứ điểm, đôi bên đều mang tù binh về làm nhân chứng. Roman là sĩ quan quản lý cứ điểm, một mình tên này đã có giá trị cao hơn tất cả đám thành viên vòng ngoài mà Địch Tố Tố mang về.
Wenna nở nụ cười đắc thắng. Dưới góc nhìn của cô ta, hành động lần này là cạnh tranh sòng phẳng, mà chiến công lần này của Hải Hạ thì lại nghiền áp Cục 13 một cách hoàn hảo, thực là nở mày nở mặt.
Người của Cục 13 bị dáng vẻ thắng cuộc của đặc công Hải Hạ chọc tức, Lý Nhã Lâm không cam lòng: "Nếu chúng ta đổi nhiệm vụ thì kẻ thua chính là các người."
Wenna phì cười: "Kết quả đã định rồi, thua là thua, thắng là thắng."
Hàn Tiêu bước tới, nói: "Tình báo của các người có thể là giả đấy."
Mặc kệ đối phương có tin hay không nhưng nhắc thì vẫn phải nhắc.
Wenna biến sắc, cô ta chất vấn Hàn Tiêu: "Anh có chứng cứ gì?"
"Trực giác."
Quả là một lý do vạn năng, vẻ mặt ai nấy ở đây đều chẳng khác nào vừa ăn phải một đống phân.
Wenna cười khinh miệt: "Thế thì im mồm đi, phỏng đoán của anh thì có trọng lượng quái gì đâu?"
Hàn Tiêu không tức giận mà chỉ hỏi ngược lại: "Vậy cô có chứng cứ không?"
Wenna vỗ vỗ vào Roman đang run lập cập: "Đây chính là chứng cứ của tôi."
Hàn Tiêu ngồi xổm xuống, anh tỉ mỉ quan sát Roman rồi gật gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài.
Wenna còn tưởng anh đã chịu phục nên khoái chí lắm.
...
"Xem ra trong căn cứ Ám Nha cốc có kẻ lợi hại đây."
Nét mặt Hàn Tiêu rất nghiêm túc. Vẻ hoảng loạn cầu sinh của Roman hoàn toàn không giống giả vờ, điều đó chứng minh tên này không phải tử sĩ cố ý cung cấp tin tình báo giả. Vậy chỉ có một suy đoán hợp lý, đó là ngay từ ban đầu, căn cứ Ám Nha đã không để lộ những tin tức thật sự cho những sĩ quan cấp thấp này biết. Việc tuần tra ở vòng ngoài thế này không chỉ là trạm gác mà đây còn là mồi nhử nữa!
Những tin tức mà Diệp Phàm có được có khả năng cao là đã bị thay đổi!
Phải tra được chân tướng, như vậy anh chỉ có thể tự mình đột nhập vào căn cứ Ám Nha cốc.
Một kế hoạch đã bắt đầu hình thành trong đầu Hàn Tiêu, nhưng dù sao cũng phải chờ tới tối mới thực hiện được.
Bọn họ đang bận thẩm vấn tù binh, sàng lọc sắp xếp tin tức, phải tới sáng sớm mai mới có thể rút lui, mình còn thời gian một đêm nữa.
...
Ban đêm, trăng sáng sao thưa.
Hàn Tiêu nói với đồng đội: "Tôi lên xe ngồi một lát."
Không ai đáp lại anh. Người bên phía Hải Hạ là khinh thường không thèm để ý, còn người của Cục 13 là lười trả lời, chỉ có mình Trương Vĩ bất đắc dĩ nói: "Cậu đi thì cứ đi thôi, không có ai cản đâu."
Hàn Tiêu gật đầu. Anh ra khỏi cứ điểm, vào thùng xe, khoác súng của Lambert lên, mang theo đủ máy móc trang bị cần dùng rồi khóa thùng xe và quan sát xung quanh một lát. Không thấy một ai ở bên ngoài cứ điểm cả, vậy là anh quay đầu bước vào rừng, bóng lưng biến mất trong màn đêm.
Anh không định thông báo với đồng đội bởi chắc chắn Kỳ Bách Gia sẽ không đồng ý, việc này chỉ làm phiền tới hành động của anh.
Bôn ba tới gần nửa đêm, cuối cùng Hàn Tiêu cũng tới đích.
Trang bị của anh có máy tầm nhiệt nhìn ban đêm và trang phục ngụy trang, sau khi chắc chắn xung quanh không có địch, anh âm thầm đào một hố đất vừa đủ cho một người chui vào.
Sau khi đào hố xong, Hàn Tiêu mở hộp dụng cụ, lấy bốn con nhện máy lớn bằng khoảng nửa bàn tay ra, đặt xuống đất rồi nhấn nút khởi động. Nhện máy đứng trước mặt Hàn Tiêu, giống như một đội trinh sát nhỏ đang ngẩng đầu ưỡn ngực chờ chỉ đạo vậy.
[Máy thăm dò sinh vật cỡ nhỏ (nhện): máy thăm dò mô phỏng côn trùng cỡ nhỏ]
Đây là bản vẽ mà Hàn Tiêu mới dung hợp ra. Nó là một loại công cụ nhỏ và thực dụng, tác dụng chính là làm tai mắt do thám, thể tích của nó rất nhỏ và khó phát hiện, có thể điều khiển từ xa, được trang bị bộ cảm ứng nhiệt, khi không có điều khiển sẽ tự động né tránh nguồn nhiệt và các sinh vật sống, có thể nói đây chính là camera di động. Có máy thăm dò hình nhện, anh không cần phải tới gần trạm gác, điều này sẽ giúp giảm tỷ lệ bị phát hiện.
Hàn Tiêu lấy bảng điều khiển ra, sau khi so sánh hình ảnh thu được từ bốn con nhện do thám, chẳng mấy chốc anh đã xác nhận được vị trí của những trạm gác ngầm, phần lớn chúng đều ẩn trên cây. Anh mau chóng phác họa trong đầu một bản đồ phân bố trạm gác ngầm và vạch ra tuyến đường ám sát thích hợp nhất.
Trong khu rừng tối, Hàn Tiêu vác súng hạng nặng tiến lên, bắt đầu đưa mục tiêu vào tầm bắn.
Súng bắn tỉa hạng nặng của Lambert đã được xử lý cách âm, khi động năng cực đại bộc phát thì tiếng động mà khẩu súng này gây ra lại chỉ như tiếng ngón tay chạm vào gỗ mà thôi. Trong khu rừng tối và tĩnh mịch này, một đặc công tinh nhuệ có thể sẽ chú ý tới động tĩnh nhỏ này trong phạm vi một trăm mét, nhưng súng của Lambert lại có tầm bắn lên tới tám trăm mét, đây cũng là nguyên nhân Hàn Tiêu hỏi mượn nó từ Lambert. So với việc tiếp cận cự ly gần để tiêu diệt trạm gác ngầm, thì bắn tỉa từ khoảng cách xa thế này vừa nhanh gọn lại an toàn hơn nhiều, quả là không uổng phí việc anh mở khóa nhánh "Ngắm bắn".
Hàn Tiêu nín thở tập trung, anh đưa mục tiêu vào tầm ngắm, dường như khoảng cách vài trăm mét là thứ hoàn toàn không tồn tại trong mắt anh, Hàn Tiêu cảm thấy mọi việc thật thuận lợi.
Căn chuẩn, nhắm vào đầu!
Hướng gió, tám giờ!
Tốc độ gió 1,3, sai lệch 43 milimét!
Nâng lên nòng ngắm, căn chỉnh thước ngắm hoàn tất.
Hàn Tiêu quyết đoán bóp cò. Phản chấn truyền tới từ báng súng khiến cơ thể anh khẽ run lên, hai tay anh phải dùng lực thật mạnh để điều khiển súng mà không xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Trong ống ngắm tầm nhiệt, mục tiêu cách đó vài trăm mét đã mất đầu trong chớp mắt, máu đỏ bắn ra chẳng khác nào quả hồng bị bóp nát.