Translator: Nguyetmai
* Ryan Giggs: cầu thủ huyền thoại của câu lạc bộ Manchester United.
Quả nhiên Celtic không chờ đợi mà chọn xuất binh sớm!
Trương Vĩ đập bàn cái rầm, hắn tức giận chửi ầm lên: "Khốn nạn, Hàn Tiêu giúp họ nắm được tình báo quan trọng thế mà đám Hải Hạ này không quan tâm tới sống chết của chúng ta!"
Hàn Tiêu đã đoán được từ trước nên sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, hai đồng đội thấy rất khó hiểu vì sao anh vẫn bình chân như vại vậy. Anh hạ lệnh qua điện thoại cho Lâm Diêu và Lambert: "Hai người tiếp tục nằm vùng đi, nhớ vừa chấp hành nhiệm vụ vừa bảo vệ bản thân thật tốt, chúng tôi rút lui trước."
"Đã rõ!"
Sắc mặt Trương Vĩ và Lý Nhã Lâm đều hết sức căng thẳng, giờ xe tải của họ cách căn cứ Ám Nha cốc không xa, nếu căn cứ rơi vào trạng thái chiến tranh thì sẽ bổ sung nhân lực để cảnh giới, vết bánh xe của họ cũng sẽ nhanh chóng bị phát hiện thôi.
Không có thời gian để trì hoãn nữa.
"Cô lái xe đi Lý Nhã Lâm!"
Lý Nhã Lâm là một võ đạo giả, không có khả năng tấn công tầm xa trên các phương tiện di chuyển tốc độ cao, thế nên cô không hề dị nghị gì về sắp xếp này.
Hàn Tiêu và Trương Vĩ ngồi trong thùng xe, cả hai đều có năng lực phản kích địch.
Lý Nhã Lâm không quan tâm chuyện che giấu tung tích nữa, cô đạp mạnh chân ga, động cơ xe tải gầm lên, lốp xe hất tung bùn đất, rầm rầm di chuyển.
Rất nhanh sau đó tiếng động cơ từ nơi xa dồn dập truyền tới khiến ai nấy đều chấn động. Hàn Tiêu nhìn qua cửa sổ xe, một đoàn xe việt dã bọc thép của Manh Nha đang đuổi theo họ, ánh đèn xe của chúng đã xuất hiện trong tầm nhìn. Áng chừng có mấy chục chiếc, trần xe đều có gắn súng máy.
"Bị phát hiện rồi."
Lòng Trương Vĩ chùng xuống.
Hàn Tiêu không quan tâm xe tải xóc nảy, anh mở hòm vũ khí bắt đầu các công tác chuẩn bị, một lát nữa chắc chắn không thể thoát khỏi chiến đấu!
"Nhã Lâm, tăng tốc đi!" Trương Vĩ hét lên.
"Đã rõ!"
Lý Nhã Lâm cắn môi, không ngừng gia tốc, động cơ xe tải hoạt động hết công suất, phát ra tiếng gầm như mãnh thú cuồng nộ, lốp xe chống trượt để lại vết bánh xe sâu hoắm, địa thế núi rừng gập ghềnh hiểm trở, may mà có hệ thống gầm xe giảm xóc, thế nhưng thùng xe vẫn liên tục giật nảy lên.
Hàn Tiêu nhìn ra ngoài qua cửa sổ thùng xe, đội xe việt dã của Manh Nha càng lúc càng áp sát hơn.
"Không đi nhanh hơn được à?!" Trương Vĩ thúc giục.
"Đây là xe tải chứ không phải xe đua!" Lý Nhã Lâm tức đến mức khó thở.
Đột nhiên Hàn Tiêu nói: "Có bốn nút bên cạnh hộp số, đều là khí nén gia tốc đấy."
"Anh trang bị hệ thống khí nén gia tốc trong xe tải á?!"
Lý Nhã Lâm ngây ra, nhưng cô lập tức lại thấy phấn khích khó tả, vừa định nhấn nút, Hàn Tiêu đã vội ngăn cản ngay.
"Đang ở trong rừng đấy, cô không sợ xe hỏng người chết à, chờ ra đồng bằng rồi hãy tăng tốc!"
Tạch tạch tạch tạch tạch.
Súng máy hạng nặng trên nóc mấy chục chiếc xe việt dã đồng loạt khai hỏa, nòng súng phun ra ánh lửa dày đặc, đạn phong tỏa mọi nẻo đường, dù khoảng cách đôi bên còn khá xa nhưng phạm vi hỏa lực bao trùm lại quá lớn. Cây cối bị đánh ngã rầm rập, đạn găm vào lớp vỏ bọc thép của xe tải làm dấy lên vô số tia lửa.
Lý Nhã Lâm nhìn qua kính chiếu hậu, ngay sau đó kính chiếu hậu bị đạn lạc bắn nát, cô chửi thầm một tiếng, điều khiển chiếc xe cồng kềnh vòng quanh cây cối để né đạn. Chiếc xe bắt đầu trở nên cực kỳ xóc nảy, cô ngồi ở ghế lái mà xóc đến đau cả người, trong thùng xe thì càng không cần phải bàn, các linh kiện bị văng lung tung khắp nơi, Hàn Tiêu vội vàng chằng lại các thiết bị và hòm vũ khí.
Hai tên tù binh bị trói chặt rúc vào một góc, run lẩy bẩy.
Hoàng hôn, ráng chiều đỏ như máu.
Mấy chục chiếc xe việt dã bọc thép và một chiếc xe tải đen kịt không ngừng truy đuổi nhau, xe tải điên cuồng chạy trốn, truy binh cũng theo sát không rời. Đạn bắn xuyên qua cây cối và những tán lá, tiếng súng vang vọng khắp núi rừng. Tiếng động cơ của rất nhiều chiếc xe trộn lẫn với nhau, tựa như một con rồng đang nổi điên, không ngừng tuần tra trong lãnh thổ của mình. Người lang thang ở tận thị trấn Crow xa xôi cũng loáng thoáng nghe được động tĩnh, ai nấy đều kinh ngạc nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Càng ngày càng gần... Càng ngày càng gần!
Đột nhiên một chiếc xe tải xuyên qua núi rừng, vọt vào thị trấn Crow, giống như bò tót đâm ngang đâm dọc, húc thẳng vào một ngôi nhà khiến nơi đó nát vụn, phần thanh cản hãm xung trước xe cũng đã méo mó cả đi!
Sau đó xe tải lại gào thét lao qua ngã tư đường, người lang thang trên đường hốt hoảng né tránh, đợi tới khi xe tải chạy qua họ mới dám ló ra nhìn theo đuôi xe, sắc mặt vẫn chưa hết kinh hoàng. Nhưng chưa đợi bọn họ kịp hoàn hồn để bàn tán thì đã có rất nhiều xe việt dã lao vào thị trấn truy đuổi chẳng e dè gì, rất nhiều công trình kiến trúc bị đâm trúng rồi trở thành một đống gạch vụn.
Mưa đạn bay tứ tung, rất nhiều người lang thang chết vì đạn lạc, tiếng kêu thảm thiết vang tận trời xanh, mặt đất cũng bị nhuộm đỏ màu máu.
Khi tia sáng cuối cùng của buổi hoàng hôn biến mất để màn đêm buông xuống, rốt cuộc xe tải cũng chạy khỏi khu vực rừng núi tiến vào vùng đồng bằng, đèn xe của truy binh nối lại như một con rồng bằng ánh sáng rà quét trên vùng đồng bằng rộng lớn, ánh lửa từ nòng súng trở thành tiêu điểm thu hút ánh nhìn.
Trên địa hình bằng phẳng thế này, xe việt dã càng dễ dàng đuổi theo hơn.
Khoảng cách dần rút ngắn, sáu trăm mét, năm trăm mét, bốn trăm mét!
"Trương Vĩ, đổi áo giáp đi!"
Trương Vĩ lập tức tỉnh táo, hắn đã mặc áo giáp từ lâu, giờ chỉ cần khởi động là đã có thể cảm nhận được thay đổi sau khi cải tạo, mỗi một cử động đều có khung xương cung cấp động lực, rốt cục không cần hắn nghiến răng nghiến lợi cố gắng dùng hết sức như trước nữa, hơn nữa tầm nhìn còn biến thành bảng thông tin, một chuỗi số liệu nhảy ra trước mắt, còn có hỗ trợ ngắm bắn, nhìn qua cái là hiểu ngay.
Trương Vĩ trợn trừng mắt vì ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
"Quá mạnh!"
Hàn Tiêu đang nạp đạn cháy vào súng bắn tỉa, nghe thế thì bình thản đáp: "Đây chỉ là cải tiến cơ bản nhất thôi."
Lúc này, trong đầu Trương Vĩ chỉ có duy nhất một ý nghĩ, 360000 tệ này tiêu đáng thật!
Leng keng leng keng, tiếng viên đạn bắn trúng vỏ bọc thép của xe tải càng lúc càng dày đặc!
"Đánh trả!"
Hàn Tiêu hét lên, Trương Vĩ đá văng cửa thùng xe thay câu trả lời, tầm nhìn mở rộng trong nháy mắt, mũ giáp đã che lại biểu cảm hung tợn của hắn, hai tay nâng súng máy ba nòng cỡ lớn lên, bắn thẳng tay!
"Đùng đoàng đùng đoàng!"
Tiếng súng nổ liên tiếp đinh tai nhức óc, lửa đạn điên cuồng phụt lên, vỏ đạn tự động tuôn ra rớt xuống sàn tạo thành những tiếng leng ka leng keng. Những viên đạn cỡ lớn như thể cầu vồng trên trời cao, kéo theo ánh lửa, bắn thẳng vào đội xe việt dã!
Rầm, kính thủy tinh chống đạn của hai chiếc xe việt dã nổ tung, người trong xe bị bắn thủng lỗ chỗ.
Băng đạn trên đùi Trương Vĩ được lắp thêm hai dây đạn rất dài, kéo thẳng tới sau lưng, chứa đầy một thùng luôn. Đây đều là đạn dược Hàn Tiêu chuẩn bị sẵn cho hắn, đủ để áo giáp chiến binh bản nguyên mẫu này có thể thoải mái bắn phá.
Mấy chục chiếc xe việt dã vội tản ra để tránh né sự tấn công của Trương Vĩ, đồng thời dùng súng máy trên nóc đáp trả đối phương.
Thế nhưng Trương Vĩ mặc áo giáp đứng hiên ngang ngay trước cửa thùng xe, phần bọc thép của áo giáp được Hàn Tiêu thay đổi thành hợp kim Platinum, viên đạn bắn vào hắn ầm ầm nhưng độ bền giảm xuống cực kỳ chậm, Trương Vĩ còn dùng chiếc khiên lục giác sau lưng làm lá chắn, đón đỡ hỏa lực của địch, phần lớn đạn đều bị thân thể kiên cố như đá ngầm chặn hết.
Hàn Tiêu nâng súng ngắm lên, anh bắn một phát đạn cháy, chiếc xe truy kích bị châm lửa bùng cháy khiến tài xế của địch không kịp trở tay, ngọn lửa đã thiêu hủy động cơ bên trong xe, từng chiếc xe liên tiếp tắt máy.
Nhưng lại có nhiều chiếc việt dã nhanh chóng tiến gần hơn, vỏ bọc thép của xe tải đã bị đạn găm lỗ chỗ.
Khoảng cách đủ gần rồi!
Mắt Hàn Tiêu lóe lên, anh ném xiềng xích nặng nề đi, mở thùng đựng bom Bạo Diên bản tăng cường chong chóng tre ra ném thẳng tay, từng quả bom bay là là mặt đất, vừa chạm sàn xe việt dã đã nổ tung lên!
"Ầm ầm!"
Chiếc xe việt dã bọc thép bị bom nổ hất tung lên khỏi mặt đất, sau đó văng lên phía trước, xoay tròn một trăm tám mươi độ rồi mới tiếp đất bằng trần xe. Chiếc xe bốc cháy hừng hực, bình xăng rò rỉ lại gặp lửa khiến xe lần thứ hai nổ tung, người trong xe đã chết sạch.
Bảng thông tin không ngừng nhảy ra tin tức đánh giết.
Mỗi lần bom Bạo Diên làm nổ tung một chiếc xe việt dã là ít nhất có thể giết từ bốn đến tám tên địch trong xe, lại thêm kinh nghiệm từ việc phá hủy thiết bị di chuyển, mỗi chiếc xe có thể cung cấp cho anh từ 5000 tới 7000 điểm kinh nghiệm, thấy thế anh càng quăng bom hăng say hơn.
Những quả bom chuẩn bị sẵn cuối cùng cũng có ích!
Hàn Tiêu không đếm mình đã giết bao nhiêu người, sau khi làm nổ tung thêm một chiếc xe thì bảng thông tin cũng xuất hiện nhắc nhở mới.
[Nhiệm vụ "Xung đột trực diện" đã hoàn thành, bạn đạt được 35000 điểm kinh nghiệm!]
"Á!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên ngay bên tai, Hàn Tiêu nhanh chóng hoàn hồn, phát hiện hai tên tù binh đã bị đạn lạc bắn chết, lòng anh cũng trầm xuống.
"Tù binh chết rồi!"
Hỏa lực của đoàn xe việt dã truy đuổi yếu dần đi, đám người còn sót lại đều sợ mất hồn mất vía bởi hỏa lực ẩn chứa trong chiếc xe tải này.
Một chiếc xe tải thôi mà làm chúng thiệt hại mất hơn hai mươi chiếc xe bọc thép, nghe thôi đã thấy rợn cả người.
Lúc này Lý Nhã Lâm kích động hô lên: "Tôi thấy quân đội Hải Hạ rồi!"
Hàn Tiêu ra phía ngoài xem thử, trong bóng đêm phía trước xuất hiện rất nhiều xe quân dụng của Hải Hạ, chúng đang chầm chậm tiến tới, đèn đuốc sáng trưng một góc trời.
...
"Báo cáo chỉ huy, phía trước có một trận chiến quy mô nhỏ!"
Celtic nhìn vào màn hình nối với camera trong xe chỉ huy, lập tức bị hình ảnh trước mắt làm sợ ngây người.
Hơn hai mươi chiếc xe việt dã bọc thép truy đuổi một chiếc xe tải rách nát, nhìn con đường hai bên đã đi vẫn còn lưu lại rất nhiều xe việt dã lật nghiêng đang bốc cháy hừng hực, tựa như ngọn gió lửa kéo dài liên miên.
Celtic giật nảy mình.
Không thể ngờ đám đặc công Cục 13 này lại dũng mãnh như vậy!
Đội ngũ có sức chiến đấu mạnh mẽ thế này cực kỳ hiếm thấy, có thể so với hỏa lực của cả một đội quân chính quy chứ không đùa, nhân số ít ỏi nhưng hành động linh hoạt giống như vậy đều là đội ngũ số một, ông ta đè sự kinh ngạc xuống, mắt hơi nheo lại, lóe lên tia sáng khó hiểu.
Diệp Phàm, Wenna và những người khác thấy cảnh này đều không khỏi khiếp hãi.
Chỉ một chiếc xe tải mà lại chống chọi với hỏa lực của cả một đoàn xe, thậm chí còn diệt một nửa đội truy binh, rốt cuộc hỏa lực phải mạnh mẽ thế nào chứ!
"Chiếc xe tải kia ít nhất trúng cả nghìn viên đạn rồi, thế mà vẫn còn chạy tốt!"
Đã bị bắn thủng lỗ chỗ nhưng vẫn có thể vui vẻ chạy nhanh như thỏ thế kia, chắc chắn xe tải đã được cải tạo không ít, bọn họ còn tận mắt thấy đạn găm trúng vỏ xe bọc thép nhưng miếng thép nơi ấy chỉ hơi biến dạng mà thôi, nếu là xe bình thường thì chắc chắn đã bị bắn cho nổ tung rồi!
Đó là kim loại gì thế nhỉ?!
Quá cứng rắn!
Ngay cả các thành viên của Cục 13 cũng cực kỳ sửng sốt.
Từ bao giờ mà tiểu đội của Trương Vĩ lại mạnh mẽ thế này!
Một cơ giới sư có thể nâng sao sức chiến đấu của cả đoàn đội tới vậy sao?!