Translator: Nguyetmai
Đoàn xe truy sát của Manh Nha vội vàng quay đầu chạy trốn.
Mắt Celtic lóe lên, ông ta ra lệnh: "Hỏa lực bao phủ, diệt sạch chúng cho tôi!"
Phó quan nghe hiểu ý của Celtic, lòng thầm kinh hãi nhưng vẫn mau chóng truyền đạt mệnh lệnh, thiết lập phạm vi công kích.
Đội xe được trang bị tên lửa đạn đạo chậm rãi tiến lên, rầm rập bắn ra đạn tên lửa tầm ngắn.
Vừa hay Đại Hắc cũng nằm trong khu vực đạn đạo oanh tạc.
Người của Cục 13 đều có sức quan sát nhanh nhạy, thấy cảnh này ai nấy đều sợ ngây người.
Phó quan vội giải thích: "Thiết lập phạm vi có lỗi, chết rồi."
Câu này chỉ để lừa trẻ con thôi, còn mục đích rõ ràng không thể che giấu, Kỳ Bách Gia giận dữ quát: "Celtic, ông muốn làm gì hả?!"
Celtic không buồn đáp lại, ông ta vẫn thản nhiên như cũ, ánh mắt lạnh lùng khó hiểu.
Muốn trách hãy trách các người không phải công dân Hải Hạ ấy.
Đuôi lửa của đạn đạo để lại một chùm sáng rực rỡ và lạnh lẽo trong võng mạc của Lý Nhã Lâm, cô hoảng hốt hô: "Họ muốn làm chúng ta nổ tung luôn sao!"
"Bọn Hải Hạ cố ý!"
Trương Vĩ tức điên người.
Dù biết không thể tránh khỏi thái độ thù địch của các nước khác khi tham dự hành động hợp tác nhưng không ngờ tên sĩ quan chỉ huy này lại dám ra tay nghênh ngang như vậy. Nếu họ chết thì đúng là cái chết hoàn toàn vô nghĩa, chỉ cần một câu "ngộ sát" là chúng có thể trốn tránh trách nhiệm rồi!
Chỉ có phái cấp tiến mới có thể dùng mánh khóe độc ác thế này, lừa giết quân đội nước bạn mà bỏ qua hậu quả về sau!
Manh Nha là kẻ địch chung của sáu nước, mọi người đều tán thành chống đối khủng bố nhưng lại không phải là đồng minh của nhau, các nước không ngừng va chạm, tầng lớp lãnh đạo thì lá mặt lá trái, nụ cười giấu dao, người phía dưới thì lại như một đám lính hầu tranh đấu gay gắt (thấy quen chứ).
Ánh mắt Hàn Tiêu ngưng lại, anh quát: "Khí nén gia tốc!"
Lý Nhã Lâm lập tức nhấn nút, ống xả của xe tải bùng lên một ngọn lửa màu xanh, tốc độ tăng chóng mặt trong nháy mắt giống như một con bò tót phát điên, lực gia tốc làm cô bị giật ngược vào ghế lái, không thể động đậy.
Đạn đạo nhanh chóng hạ xuống, càng lúc càng gần, ba trăm mét, hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét!
"Rầm!"
Cuối cùng, gió nóng từ vụ nổ cuốn tung bụi đất thành hình một cây nấm, những đám mây lửa không ngừng bay lên trên đồng bằng. Trong một khoảnh khắc, tất cả đều tạm thời bị mất đi thính giác, âm thanh đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của con người. Cảnh tượng vụ nổ trước mắt giống như một màn kịch câm, chỉ còn lại ánh lửa chói mắt không ngừng vươn lên cao, chiếu sáng cả bầu trời đêm!
Trong phạm vi của tên lửa bất kể là người hay xe đều bị xé tan thành mảnh nhỏ!
Áng chừng qua ba giây, tiếng vù vù mới lọt vào tai lại!
Đám đặc công Cục 13 đều bừng bừng phẫn nộ!
Trong mắt Địch Tố Tố tràn ngập đau thương và sát ý, màu xanh kiêu ngạo mơ hồ dâng lên.
"Vụt!"
Tiếng gió vang lên.
Xe tải vượt qua màn sương đen, mang theo cái đuôi bốc lửa nghiêng ngả vọt ra, thùng xe đã vỡ hơn nửa, một số linh kiện và thiết bị cũng đã trở thành phế liệu.
"Họ vẫn còn sống!"
Người của Cục 13 đều vô cùng mừng rỡ.
Lý Nhã Lâm vẫn chưa hết sợ, chỉ cách khoảng mười mấy mét thôi, suýt nữa Đại Hắc đã không thể chạy khỏi phạm vi hỏa lực bao trùm, nếu không có khí nén gia tốc thì sợ rằng lần này đến xương cũng chẳng còn lại mất!
Bỗng nhiên Hàn Tiêu hộc ra một búng máu, anh không phải không hề tổn thương, sóng xung kích của vụ nổ ảnh hưởng khiến anh bị rơi hơn 200 điểm HP, sau đó lưng lại đập vào thùng xe, chấn động lần thứ hai làm mất thêm 50 điểm HP nữa, giờ vẫn đang hoa mắt chóng mặt.
Sau khi sử dụng khí nén gia tốc thì động cơ của xe trở nên quá tải, cố gắng chạy được tới trước mặt đoàn quân Hải Hạ thì nó hoàn toàn chết máy.
Đám lính Hải Hạ nhìn vết đạn chi chít trên xe tải ở khoảng cách gần, sau lưng bỗng lạnh ngắt.
Rốt cuộc phải trải qua chiến đấu kịch liệt tới mức nào chứ, đúng là đã bị bắn thành cái sàng luôn rồi.
"Vậy mà không nổ chết chúng, tiếc thật."
Celtic nhíu mày, lòng đầy thất vọng.
Đám người Hàn Tiêu xuống xe, đặc công Cục 13 ào ào xông tới, Kỳ Bách Gia bị dọa đổ mồ hôi, thấy Hàn Tiêu không sao mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Celtic cũng đã tới, người của Cục 13 trợn trừng mắt nhìn ông ta, Trương Vĩ nghiến răng, điều khiển áo giáp lại gần Celtic, đám lính bảo vệ bên cạnh vội giơ súng nhắm thẳng vào họ, phó quan thì quát hỏi: "Anh muốn gì, lùi lại mau!"
"Tôi muốn một lời giải thích!" Trương Vĩ cũng quát lên.
Giải thích á? Ngu ngốc.
Celtic không để tâm, ông ta liếc Hàn Tiêu, thản nhiên hỏi: "Tù binh cậu nói đâu rồi?"
"... Chết rồi."
Celtic xuất quân trước hẹn hại anh rơi vào nguy hiểm, thậm chí hai tên tù binh vất vả lắm mới tóm được cũng vì thế mà chết mất, quan trọng nhất là thằng khốn này vừa rồi định nổ chết anh, rõ ràng là cố ý mà.
Hàn Tiêu rũ mi, che đi cái nhìn lạnh lẽo.
"Vậy là không có chứng cứ sao?"
Celtic nhíu mày bất mãn, thái độ gay gắt của ông ta khiến đặc công Cục 13 lần thứ hai trào dâng phẫn nộ, nhưng lý trí cho họ biết không thể hành động nông nổi, giờ họ đang ở trên địa bàn của Hải Hạ, nếu trở mặt thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm ngay.
Kỳ Bách Gia nén giận, lạnh lùng bảo: "Ông cứ chờ Cục 13 trách hỏi đi!"
Celtic không để bụng, bởi Cục 13 chẳng thể nào quản được ông ta, đây cũng chỉ là một "sai lầm" mà thôi, không có chứng cứ nên cùng lắm chỉ bị mắng mấy câu, chẳng đau mà cũng chẳng ngứa.
Chỉ cần đánh tan căn cứ Ám Nha cốc là ông ta đã có công lao không nhỏ rồi, rồi lại nhờ chỗ dựa sau lưng tác động một chút thì có thể chen vào hàng ngũ nòng cốt của phái cấp tiến, bất kể Cục 13 có khiển trách ra sao thì cũng sẽ bị cấp trên cản lại giúp thôi.
Ngẫm nghĩ một lát, Celtic chỉ người trông có vẻ bị thương nặng nhất là Hàn Tiêu rồi nói: "Dẫn cậu ta đi tìm đội quân y kiểm tra vết thương đi."
Hàn Tiêu lạnh nhạt đi theo lính quân y lên xe hậu cần, vết thương của anh đều chỉ là vết thương ngoài da, với sức chịu đựng của anh hiện giờ chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể khôi phục như cũ, thế nên anh xua tay ý bảo lính quân y đi trước.
Xe hậu cần nhanh chóng nổ máy, quân đội Hải Hạ tiếp tục tiến lên phía trước.
Anh lắc đầu, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ hôm qua anh vẫn chưa ngủ chút nào, giờ vừa hay có thể nghỉ ngơi một lát.
...
Tiếng súng từ xa truyền tới, Hàn Tiêu lập tức mở mắt, anh không hề ngủ sâu nên xuống xe xem thử, thế mới biết giờ đã là rạng sáng ba bốn giờ gì đó.
Lúc này quân đội Hải Hạ đã tới khu vực cảnh giới của Ám Nha cốc, tiền tuyến đang chiến đấu rất kịch liệt. Sáu tầng cảnh giới của Ám Nha cốc không chỉ có riêng tuần tra và trạm gác mà còn là vùng đệm ứng phó với quân đội quy mô lớn, trong những lô cốt, tháp canh chủ chốt được bố trí dày đặc đều có rất nhiều kẻ địch đóng giữ, giờ đang trong trạng thái chiến tranh. Nếu quân đội Hải Hạ muốn tới gần căn cứ trong Ám Nha cốc thì đầu tiên phải công phá được sáu lớp phòng thủ này đã.
Giữa rừng núi, quân Hải Hạ tấn công rất nhiều công sự phòng ngự, lô cốt, tháp canh... dựa vào tình báo của Diệp Phàm, bước tiến công đang không ngừng đẩy mạnh.
Hàn Tiêu cùng quân hậu cần ở khá xa chiến trường.
Bên cạnh anh vẫn có hai người lính kè kè theo, Hàn Tiêu thuận miệng hỏi thăm.
"Tình hình chiến đấu hiện giờ sao rồi?"
Một người lính đáp: "Rất suôn sẻ, quân đội của chúng ta đã tiến tới tầng phòng thủ thứ tư rồi."
Hàn Tiêu gật đầu, anh định ra ngoài nhưng lại bị hai tên lính cản lại.
"Thượng tá dặn anh cứ ở đây dưỡng thương."
Hàn Tiêu nghe thế thì hiểu ngay, Celtic đang muốn giam lỏng mình đây mà, anh nhíu mày, hỏi lại: "Thế đồng đội của tôi thì sao?"
"Chỉ huy của các anh cũng đã dặn chúng tôi trông nom anh cẩn thận, để anh an tâm nghỉ ngơi rồi."
Ánh mắt Hàn Tiêu lóe lên, hiểu rõ ý của Kỳ Bách Gia, anh ta không muốn anh lại gặp nguy hiểm gì nữa đây mà. Cảnh tượng suýt nữa bị tên lửa đạn đạo "ngộ sát" khiến Kỳ Bách Gia không dám lại để Hàn Tiêu đích thân ra tiền tuyến nữa.
"Như thế trái lại còn gây bất lợi cho kế hoạch của tôi." Hàn Tiêu thầm lẩm bẩm.
Quay đầu thấy xe tải đang kéo Đại Hắc sang một bên, cuộc rượt đuổi lúc trước khiến chiếc xe gần như nát bét, không đại tu lại thì chắc chắn không thể dùng được nữa.
Mắt anh sáng lên, vội bước về phía xe tải.
Hai người lính không hề ngăn cản, chỉ cần Hàn Tiêu không ra khỏi khu vực hậu cần thì họ sẽ không can thiệp vào hành động của anh.
Vào thùng xe, những đồ đạc quan trọng vẫn còn nguyên, thi thể hai tên tù binh đã được xử lý, Hàn Tiêu mở thùng lấy thiết bị liên lạc rồi kết nối với tần số của Lâm Diêu.
"Lâm Diêu, còn sống không đấy?"
"Miệng quạ, tôi vẫn sống nhé." Giọng nói tức giận của Lâm Diêu từ trong ống nghe vọng ra.
"Tính huống hiện giờ sao rồi?"
"Đang chuẩn bị rút lui, thấy lãnh đạo căn cứ bảo tầng căn cứ ngoài đã dốc toàn bộ lực lượng để ngăn quân đội Hải Hạ, có điều chúng tôi vẫn chưa biết con đường rút lui, xem ra chỉ có cách đi cùng họ mới biết thôi... Đúng rồi, tôi đã tra ra tình báo giả mà Diệp Phàm lấy được, trong đó lực lượng phòng ngự từ tầng thứ ba tới tầng thứ sáu đều là thật nhưng tầng thứ hai và tầng thứ nhất thì hoàn toàn khác. Nếu quân Hải Hạ tấn công theo tình báo của Diệp Phàm thì sẽ tổn thất rất lớn cho xem."
"Cậu có nói cho họ biết chưa đấy?"
"Chưa nói, anh là người đầu tiên liên lạc với tôi mà."
"Thế thì tốt, đừng báo tin này cho người Hải Hạ."
Lâm Diêu nghi hoặc hỏi lại: "Tại sao?"
Hàn Tiêu kể lại chuyện tên lửa đạn đạo từ đầu đến cuối, Lâm Diêu giận sôi gan: "Quá quắt!"
Celtic đã để lộ ý muốn giết người thì đương nhiên đặc công của Cục 13 sẽ không giúp quân đội của họ giảm tổn thất làm gì.
Hàn Tiêu cung cấp tình báo là vì tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có giết đám người nòng cốt của căn cứ như Phan Khuông, Lý Tiết... thì tiến độ mới đạt mức cao nhất được. Celtic đã coi anh như công cụ thì Hàn Tiêu cũng sẽ coi đối phương là công cụ cho mình, ông dùng tình báo của tôi thì tôi dùng quân đội của ông, đôi bên chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Chỉ cần quân đội Hải Hạ có thể hoàn thành nhiệm vụ dựa trên tình báo của anh thì anh chẳng quan tâm Hải Hạ chết bao nhiêu người hết.
Ngược lại Celtic bất ngờ nổi ý giết người lại nằm ngoài dự đoán.
"Phải sửa lại kế hoạch một chút."
Mắt Hàn Tiêu lóe lên.