Translator: Nguyetmai
Ánh bình minh vừa ló dạng, một ngày luôn bắt đầu từ sáng sớm, ngay cả đánh trận cũng như vậy.
Tối qua vừa công phá phạm vi cảnh giới tầng thứ tư, Celtic ra lệnh cho quân đội nghỉ ngơi một giờ, đến sáng sớm thì lại tiếp tục đẩy mạnh tiến công, chuẩn bị công phá dứt điểm căn cứ Ám Nha cốc chỉ trong một lần tấn công, lúc này họ đang chiến đấu với kẻ địch ở phạm vi cảnh giới tầng thứ ba.
"Đùng đùng đoàng!"
Tiếng nổ mạnh không dứt bên tai, rừng cây bị đạn và đạn pháo nổ tung thành một mớ hỗn độn, nơi nơi đều là vỏ đạn và mảnh đạn vỡ tung tóe, mùi thuốc súng tràn ngập không gian.
Binh lính Hải Hạ phối hợp với xe bọc thép tấn công công sự phòng ngự, tháp canh, lô cốt địch. Tin tình báo Diệp Phàm lấy được có tác dụng rất lớn, khiến công sự phòng ngự của địch đều bại lộ. Quân đội Hải Hạ công phá liên tiếp các công sự phòng ngự chỉ với tổn thất rất nhỏ, tỷ lệ tổn thất do chiến đấu rất khả quan, binh lính trước giờ chưa từng đánh trận nào thoải mái như thế này.
"Tiếp tục tiến lên, công phá hai phòng tuyến cuối cùng của chúng!"
Celtic khí phách ra lệnh.
Đương nhiên đám lính đang dâng cao sĩ khí nhanh nhẹn lao vào tầng phòng ngự thứ hai, nhưng lúc này cuộc chiến đang thuận buồn xuôi gió lại đột ngột xoay chuyển!
Bước vào tầng phòng ngự thứ hai không lâu, quân Hải Hạ gặp phải đợt mai phục đầu tiên từ khi khai chiến, hai chiếc xe bọc thép và mười mấy binh lính bị mìn tiễn lên trời, đây mới chỉ là món quà khai vị mà thôi, quân Hải Hạ trước đó chiến đấu thuận lợi bao nhiêu thì giờ lại thảm thương bấy nhiêu, con số thương vong không ngừng tăng lên, như thể nơi nào cũng có mai phục và bẫy rập vậy.
Tình báo của Diệp Phàm không sử dụng được, các chỉ dẫn sai lầm khiến tổn thất ngày một lớn hơn, chỉ huy các tiểu đội bắt đầu hoảng loạn.
Dùng tình báo bốn tầng phòng ngự ngoài để khiến quân Hải Hạ mất đi phòng bị, sau đó dụ địch xâm nhập rồi ào lên đánh trả, cái bẫy của Lý Tiết bắt đầu mở ra.
Số người thiệt mạng đã tăng lên nhanh chóng!
Celtic cũng bắt đầu kinh hoảng.
Sắc mặt đám người Wenna đều thay đổi, thì ra tình báo họ lấy được chỉ là mồi nhử, suy đoán của Hàn Tiêu đã thành sự thật, chiến đấu thất bại cũng có một phần trách nhiệm của họ nữa.
Diệp Phàm lắc đầu, nói: "Kẻ địch quá âm hiểm và xảo trá, cái bẫy tình báo của đối phương còn lấy chính người của mình làm mồi nhử, muốn không trúng kế cũng rất khó, đây là ưu thế phòng thủ của đối phương. Manh Nha có thể không quan tâm hậu quả lưỡng bại câu thương nhưng chúng ta không làm thế được. Celtic quá cấp tiến, lẽ ra ông ta nên nghe lời đề nghị của Hàn Tiêu, bảo thủ một chút vẫn tốt hơn."
Ông ta nhìn đám đồng đội đang tự trách, chỉ có thể thở dài.
Lúc này Celtic nhìn từng chiến sĩ bên mình nối đuôi nhau ngã xuống, sắc mặt cực kỳ khó nhìn, cục diện vốn rất thuận lợi lại bị nghịch chuyển thế này, vốn phải là một trận thắng lớn nhưng giờ có thắng đi chăng nữa cũng là thắng thảm, khiến chiến tích của ông ta sụt giảm nghiêm trọng.
Quân Hải Hạ rơi vào phản kích, tổn thất cực kỳ lớn, tốc độ đang như vũ bão bỗng trở thành chậm tựa ốc sên.
Đột nhiên một người đàn ông vẻ ngoài hung ác cầm theo một thanh trường đao lao nhanh ra từ phía hàng ngũ của địch, từ người hắn tỏa ra luồng khí không màu lạnh lẽo, tựa như một ngọn lửa vô hình làm không khí xung quanh trở nên vặn vẹo. Hắn lao thẳng tới một tiểu đội Hải Hạ, các binh sĩ vội vã nổ súng. Chỉ thấy bước chân người đàn ông này xoay tròn, trường đao chém ra đao quang rực rỡ, giống như cần gạt nước đảo qua, tất cả đạn đều bị đao quang chém leng keng rơi đầy đất.
"Võ đạo giả!"
Lúc bọn lính còn đang hoảng sợ thì người đàn ông kia đã tới chỗ họ, đao quang bùng phát ngay giữa tiểu đội, chớp mắt đám lính đã bị phân thây thành mưa máu bay đầy trời, tay chân, thân thể, đầu rớt lả tả xuống đất, người đàn ông kia đứng trong vũng máu, tựa như một vị chiến thần.
"Phan Khuông!"
Tất cả các đặc công đều biến sắc.
Người đứng đầu căn cứ Ám Nha cốc, cấp quản lý của tổ chức Manh Nha, trên Mạng Ngầm có vô số chiến tích, chém giết không biết bao nhiêu kẻ mạnh rồi.
Dựa vào số liệu trên Mạng Ngầm thì Phan Khuông am hiểu dùng đao, võ kỹ đến từ Thụy Lam, được người đời gọi là "Đao Hồn".
Đao quang của hắn chính là hình ảnh cuối cùng lưu lại trên võng mạc kẻ địch.
Xe bọc thép đổi họng súng, viên đạn đường kính lớn rầm rập phóng về phía Phan Khuông. Hắn bắt đầu chuyển động, hai chân di chuyển nhanh không tưởng được, dựa vào cây cối để tránh né, binh lính bình thường căn bản không thể ngắm trúng Phan Khuông được, chỉ thấy mắt hoa lên một cái là Phan Khuông đã rời khỏi tầm nhìn, tất cả viên đạn đều bắn vào khoảng trống.
Phan Khuông di chuyển quanh chiến trường, tựa như tử thần thu gặt mạng người, từng tiểu đội bị hắn chém giết, thậm chí có mấy chiếc xe bọc thép bị hắn chém nát lớp bọc thép bên ngoài rồi đâm chết toàn bộ binh lính trong xe.
Chỉ cần xung quanh có thể trở thành nơi che chắn đạn thì siêu năng giả có thể bộc phát lực sát thương cực khủng bố trong cuộc chiến với người thường chỉ có khoa học kỹ thuật cấp thấp này. Nhờ có sức mạnh bảo vệ cơ thể nên viên đạn với hỏa lực tầm thường rất khó tạo thành tổn thương với họ.
Siêu năng giả cấp D có thể một mình ngăn cản một đội quân vũ trang cỡ nhỏ, sau đó còn có khả năng an toàn chạy trốn rất cao.
Sức mạnh của siêu năng giả cấp C đã vượt qua một tiêu chuẩn nhất định, thân thể siêu dẻo dai, có đầy đủ kháng tính vật lý, súng ống và đạn pháo loại nhỏ rất khó làm họ tổn thương, họ đã bước đầu có lực phá hoại không phụ thuộc hoàn cảnh, tay không bổ đôi một tòa nhà cũng chỉ là chuyện thường. Cấp C trong vũ trụ xem như sức mạnh cơ bản, cũng được gọi là "Thể chất cơ bản của chiến sĩ thăm dò hành tinh", mỗi hành tinh có trọng lực, hoàn cảnh khí hậu khác biệt, thể chất cấp C có thể đổ bộ xuống hầu hết các hành tinh, thậm chí có một số chủng tộc sinh tồn trong những hoàn cảnh ác liệt ngoài vũ trụ khi vừa ra đời đã có cơ thể cấp C rồi.
Có điều siêu năng giả cấp C trên Hải Lam Tinh cực kỳ thưa thớt, cấp bậc siêu năng trên hành tinh này đều khá thấp.
Phan Khuông là siêu năng giả cấp E+, khoảng cách với cấp D chỉ còn một bước nhỏ, trong điều kiện rừng rậm mình hắn đối phó với một đám binh sĩ Hải Hạ vẫn rất thoải mái. Siêu năng giả một mình rất mạnh nhưng uy hiếp lớn nhất với họ là khi bị người chỉ huy ra lệnh vạn quân tập trung hoặc xâm nhập phá hoại.
Phan Khuông thẳng tay chém giết binh lính, mục tiêu của hắn rõ ràng là hướng về phía Celtic!
Celtic bị sát ý của Phan Khuông dọa sợ, quân đội xung quanh cũng không khiến ông ta có cảm giác an toàn hơn, thế nên vội vàng quát to: "Bắn tên lửa tầm nhiệt mau!"
Một chiếc xe bọc thép được trang bị bệ phóng tên lửa chậm rãi lên trước, một số tên lửa tầm nhiệt loại nhỏ được phóng ra, toàn bộ đều khóa mục tiêu là Phan Khuông.
Phan Khuông nhanh chóng chạy vòng quanh trong rừng cây, tên lửa tầm nhiệt chạm phải thân cây nổ ầm ầm, chỉ còn phát cuối cùng xuyên qua khe hở giữa cây cối, thẳng hướng về phía hắn.
Phan Khuông nhướng mày, bước chân đột ngột dừng lại làm bùn đất bị hất tung lên theo quán tính, hai tay nắm chặt đao, đao khí vô hình kéo dài, lưỡi đao vung lên, hướng về phía tên lửa tầm nhiệt cuối cùng, động tác cực nhanh, vừa hay đánh trúng bên hông tên lửa, thời cơ chuẩn xác đến kỳ diệu! Lực mạnh đánh bay tên lửa, nó xiêu vẹo đâm trúng thân cây cách đó khoảng hai mươi mét, lửa bùng lên, nhưng Phan Khuông chỉ bị sóng xung kích tác động rất nhỏ, nếu Hàn Tiêu ở đây thì anh có thể nhìn thấy đợt tấn công này chỉ làm hắn mất không tới 20 điểm HP.
Thấy tên lửa cũng không có tác dụng, trong lòng Celtic bắt đầu hốt hoảng, ông ta liếc đám đặc công, ý tứ chỉ nhìn qua là hiểu ngay.
"Lên!"
Wenna quát lớn, đặc công Hải Hạ bắt đầu lao ra.
Cục 13 thờ ơ đứng nhìn, cái gọi là hợp tác hành động đã sụp đổ thì đương nhiên họ sẽ không giúp đỡ làm gì.
Thấy đặc công đã vào vòng chiến đấu, Phan Khuông nhanh chóng rút đao lùi lại, hắn cũng không muốn bị quấn chân ở đây.
Tiếng súng vang lên.
Viên đạn lao ra.
Ánh đao hiện lên, viên đạn bắn thẳng vào giữa trán Phan Khuông bị chém làm đôi, tốc độ của hắn không hề nhanh hơn tốc độ đạn bắn ra mà do trước khi đạn tới thì hắn đã dựng thẳng đao trước đường đạn chờ đợi, phản xạ của hắn cực nhanh.
Vẻ mặt Phan Khuông lạnh nhạt thờ ơ, hắn xoay người nhanh chóng biến mất trong rừng.
Lần tấn công bất ngờ này Phan Khuông đã giết hơn trăm binh lính, phá hủy nhiều xe bọc thép, khiến sĩ khí quân đội Hải Hạ hoàn toàn suy sụp, thương vong thảm trọng, cơn mỏi mệt do công phá liên tục bốn tầng phòng ngự bắt đầu bùng nổ. Thấy cảnh này, Celtic dù không cam lòng đến mấy cũng chỉ đành thả chậm thế công.
...
Trong căn cứ Ám Nha cốc, Lý Tiết theo dõi cảnh tượng chiến đấu qua camera, tầng phòng ngự thứ hai đã bị công phá, quân đội Hải Hạ đang tiến thẳng tới lớp phòng ngự cuối cùng, dù đã khiến quân Hải Hạ rơi vào bẫy rập tổn thất thảm trọng nhưng cũng không thể san bằng khoảng cách giữa nhân viên vũ trang của căn cứ và quân đội chính quy được.
Có điều mọi chuyện vẫn trong tầm khống chế như cũ.
Sau khi Phan Khuông trở về, Lý Tiết lập tức khóa chết con đường nối căn cứ trong và căn cứ ngoài, dù cho kẻ địch có công phá căn cứ ngoài thì cũng không thể phát hiện căn cứ trong được, hơn nữa Lý Tiết còn để lại một "món quà lớn" cho quân Hải Hạ ở căn cứ ngoài.
"Phó quản lý, lúc nào chúng ta bắt đầu rút lui đây?"
"Bây giờ."
Lý Tiết đáp.
Trước cửa bí mật số ba, nhân viên căn cứ trong đã tập kết đầy đủ, Lâm Diêu và Lambert đứng cuối hàng, thừa dịp mọi người không chú ý giả bộ như đang bàn bạc gì đó rồi lặng lẽ truyền tin tức bằng ám hiệu qua tai nghe mini.
...
"Đùng đoàng!"
Lô cốt cuối cùng bị đạn pháo của xe tăng cỡ nhỏ biến thành phế tích, các nhân viên vũ trang tầng cuối chỉ còn một lựa chọn duy nhất, họ nhanh chóng rút lui vào trong căn cứ.
Các vòng cảnh giới đều đã bị phá hủy, cuối cùng Celtic cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hai vòng phòng ngự cuối cùng khiến ông ta tăng 70% tổn thất, quân công chắc chắn sẽ không đẹp đẽ nữa.
"Kẻ địch chỉ còn lại căn cứ cuối cùng, không còn đường lui nữa rồi, có cần để quân đội nghỉ ngơi một lát không thưa chỉ huy?"
Phó quan hỏi.
Celtic nghĩ một lát, chợt nhớ tới tình báo Hàn Tiêu cung cấp, trong đó có nhắc tới con đường bí mật nối với căn cứ trong. Ông ta lập tức nhận định đây là cơ hội duy nhất để mở rộng chiến công, không có thời gian trì hoãn nữa, vì lo kẻ địch chạy trốn nên ông ta quyết đoán hạ lệnh.
"Lập tức tấn công, để binh lính lục soát các gian phòng, nhất là các phòng chứa đồ, nhất định trong đó có cửa ngầm dẫn tới căn cứ trong của địch."
Mệnh lệnh được đưa ra, các binh lính vẫn còn mệt mỏi sau trận ác chiến lên dây cót tinh thần, tiến vào căn cứ Ám Nha cốc càn quét kẻ địch, không gian trong căn cứ rất nhỏ hẹp, tương đương với hoàn cảnh chiến đấu trên đường phố, tiếng súng liên miên không ngớt.
Chiến đấu duy trì một lát.
"Báo cáo, đã tìm thấy phòng chứa đồ nhưng không có bất cứ cánh cửa ngầm nào cả, tất cả đều là mặt tường bình thường, đã dùng bom thí nghiệm thử."
"Chẳng lẽ tình báo nhầm sao?"
Celtic nhíu mày, gọi phó quan đến dặn dò: "Cậu dẫn người của Cục 13 tới đây, cả người tên Hàn Tiêu kia nữa, tôi có chuyện cần hỏi họ."