Translator: Nguyetmai
Trong khi Phan Khuông nhanh chóng tiếp cận thì Hàn Tiêu cũng không ngừng bóp cò, một viên đạn bắn tỉa xoay tròn rồi nhảy khỏi họng súng, phá tan không khí bắn về phía mục tiêu. Thế nhưng Phan Khuông như thể có trực giác nguy hiểm của dã thú, luôn có thể chuyển hướng trong nháy mắt trước khi Hàn Tiêu nổ súng. Anh bắn mười ba phát, bị né chín phát, mặt đất còn lưu lại vết đạn, bốn phát trúng mục tiêu, sau khi đột phá lá chắn bằng ánh đao thì sức tấn công của viên đạn đã giảm sút, sau đó bị sức mạnh hộ thể đánh văng ra, điểm thương tổn tổng cộng mới chỉ trên dưới 80 HP.
Cấp bậc của siêu năng giả càng cao thì sức đề kháng vật lý sẽ càng cao, súng ống đạn dược thông thường sẽ dần không có sức ảnh hưởng nữa, mà sức mạnh của vũ khí phổ thông chính là biểu hiện của trình độ văn minh, theo các phiên bản và bản đồ mở rộng thì vũ khí phổ thông cũng dần thay đổi, nhưng giờ vẫn chưa tới thời điểm này.
Khoảng cách mấy trăm mét nhanh chóng rút ngắn, khuôn mặt tràn ngập sát ý của Phan Khuông đã gần trong gang tấc!
"Mẹ nó, lẩn như chạch ấy."
Hàn Tiêu thầm mắng rồi vội vàng ném súng ngắm, kéo một sợi dây nhỏ, khởi động bom Bạo Diên sau đó quay đầu chạy trốn.
Tốc độ của Phan Khuông nhanh hơn hẳn anh, chỉ vài bước chạy đã tới sườn núi, chân vừa đạp vào khu vực cài mìn, hắn lập tức cảm thấy không đúng, sắc mặt hắn vụt thay đổi, vội nhảy mạnh lên không trung, ánh đao xoay tròn dưới thân, tựa như chân đang đạp lên gió xoáy, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bay thẳng lên trời vậy.
"Ầm ầm!"
Mười trái bom Bạo Diên cùng nhau nổ tung!
Ánh lửa cắn nuốt Phan Khuông!
[Bom Bạo Diên của bạn tạo thành 34 điểm thương tổn do nổ mạnh với Phan Khuông!] (đã tính toán giảm sát thương)
[Bom Bạo Diên của bạn tạo thành 37 điểm thương tổn do nổ mạnh với Phan Khuông!]
[Phan Khuông rơi vào trạng thái bỏng cấp độ nhẹ!]
Bảng thông tin xuất hiện mười mấy tin tức thương tổn, Hàn Tiêu đếm sơ qua, một đợt nổ mạnh này đã kéo đi hơn 400 điểm HP của Phan Khuông.
[Dựa vào Level của bạn, bạn đã thu được một phần tin tức của kẻ địch!]
Phan Khuông:
Level: 38
Nghề nghiệp: Đặc công Level 10, Nhập môn hệ võ đạo Level 10, Bạo phong đao khách Level 10,??
Thuộc tính: sức lực 65, nhanh nhẹn?, sức chịu đựng??, trí lực??, thần bí??, hấp dẫn 8, may mắn 7
HP:?/?
Sức mạnh:?/?
Mức năng lượng: 687
Cấp bậc: E+
Sở trường: đao thuật tâm đắc sơ cấp – khi dùng vũ khí dạng đao lực công kích tăng 10 điểm
Tinh túy đao phong – "Đao là một phần của cơ thể, lắng nghe hơi thở của gió"
??,??...
Kỹ năng: Phong thủ đao Level 6, Hoạt phong bộ Level 4,??,??...
Trang bị:
[Đao Trảm Phong: phẩm chất – xanh lục, lực công kích 44 – 47, chiều dài 0,87 mét, trọng lượng 10,2 Pound, chiến đao hợp kim được một bậc thầy cẩn thận rèn giũa, vô cùng bền dẻo]
[Hiệu quả kèm theo: hơi thở của gió – cảm xúc mượt mà, tốc độ công kích +3%]
[Hiệu quả kèm theo: Sắc bén – lưỡi đao cực kỳ sắc bén, gia tăng 7% tổn hại với kim loại]
Chênh lệch cấp bậc hơi lớn, rất nhiều tin tức đều hiện dấu hỏi chấm, thế nhưng Hàn Tiêu cũng không quá ỷ lại số liệu, từ biểu hiện của Phan Khuông thì hiển nhiên hắn thuộc loại hình công cao nhanh nhẹn cao rồi, điểm sinh mệnh nhất định chỉ có hạn, trận nổ vừa rồi ít nhất lấy đi 20% lượng máu của đối phương, hơn nữa Phan Khuông đã trải qua một trận đánh kịch liệt khi phá vòng vây quân Hải Hạ, lại thêm một giờ chạy trối chết, trạng thái không còn hoàn mỹ nữa.
"Phần thắng của mình rất cao!"
Hàn Tiêu nhìn kinh nghiệm trên bảng thông tin, còn 520000 điểm kinh nghiệm, tất cả dồn vào thăng cấp hết! Bốn cấp bay lên nhanh như tên lửa!
Level hiện giờ là 28!
HP là 985 điểm, sắp tới 1000 rồi!
Vốn anh đã rèn luyện 48 lần phương pháp tinh luyện sức mạnh, sức mạnh hiện giờ khoảng 390 điểm, chỉ còn một bước nữa là qua cửa, vừa tăng 4 Level là anh đã đẩy sức mạnh lên 514 điểm, vượt qua tiêu chuẩn Level 5, thu được thêm một thuộc tính mới! Sức lực, sức chịu đựng, nhanh nhẹn, trí lực đều gia tăng khoảng 10%.
Kinh nghiệm còn lại thêm vào "Hoạt Bộ Liên Xạ", đẩy kỹ năng lên Level 2, hiệu quả cũng cao hơn một chút.
"Phù!"
Phan Khuông lao ra khỏi đám cháy, cả người bị đốt đen sì trông vô cùng chật vật nhưng ánh mắt như sói dữ cứ nhìn chằm chằm Hàn Tiêu. Hắn khẽ quát một tiếng, bước chân khẽ nhấc, người đã như trượt theo gió mà tới, trong chớp mắt tới gần thì đao cũng vung mạnh xuống, muốn chém tên tiểu nhân hèn mọn dám chơi đểu mình thành hai nửa!
Đao quang chém xuống, Hàn Tiêu lùi lại ba mét chỉ trong nháy mắt, tốc độ bùng nổ khiến Phan Khuông cũng phải hãi hùng! Anh chật vật tránh mũi đao, hai tay nhanh chóng rút hai khẩu Cuồng Ưng trên thắt lưng, mượn trạng thái tăng tốc bắn liền mấy phát đạn bọc thép thẳng vào ngực Phan Khuông.
Đao của Phan Khuông vừa rút về đã xoay tròn, viên đạn bị băm nát văng ra, chỉ có một viên đạn lạc bắn trúng lồng ngực nhưng bị sức mạnh dồi dào của hắn làm suy giảm uy lực nên kẹt giữa cơ bắp không thể vào sâu được.
Hàn Tiêu thấy hiệu quả của đạn thường quá kém nên nhanh chóng đổi thành đạn cháy.
Phan Khuông lợi dụng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đã tiến lại gần anh.
"Dám đổi băng đạn trước mặt tao hả, mày chán sống rồi phải không!"
Đổi đạn ngay trước mặt võ đạo giả, kinh nghiệm chiến đấu quá kém! Sắc mặt Phan Khuông cực kỳ tàn nhẫn, lưỡi đao hung hăng chém thẳng vào yết hầu của Hàn Tiêu, muốn đâm qua yết hầu rồi xiên Hàn Tiêu như một xiên thịt nướng!
Hắn nhận ra Hàn Tiêu không thể trốn đao này được!
"Keng!"
Mũi đao đâm trúng cổ họng như mong muốn nhưng lại bị một lớp kim loại như vẩy cá chặn đứng!
Con ngươi của Phan Khuông đột nhiên co rút lại.
Lớp áo giáp này xuất hiện từ lúc nào?!
Cổ họng Hàn Tiêu hơi khó chịu, dù áo giáp từ tính có thể kháng va đập nhưng một phần lực tấn công vẫn sẽ rơi xuống người mình, anh giơ hai khẩu súng lên, liên tục bắn phá, Phan Khuông cũng đỡ đạn y hệt lúc nãy nhưng đầu đạn cháy vừa chạm khẽ là đã bùng lên, tựa như một con rắn lửa uốn lượn quanh người hắn, hừng hực thiêu đốt.
"Đây là loại đạn quỷ quái gì thế này!"
Lòng Phan Khuông thầm kinh hãi, vận sức mạnh muốn loại bỏ ngọn lửa trên thân nhưng không thể, ngọn lửa cam đỏ vậy mà không thể quăng đi, da dần bị đốt cháy, hắn chỉ có thể thu hồi sức mạnh để bảo vệ bản thân, cứ như vậy khiến sức mạnh bị tiêu hao rất nhanh.
Ngọn lửa của đạn cháy có tính kết dính cực mạnh, gây thương tổn liên tục ở mức độ cao, kháng tính của Phan Khuông cao nên lượng máu giảm rất chậm, có điều vẫn tốt hơn hiệu quả của đạn thường, ít nhất nó vẫn liên tục đốt máu không ngừng.
Dốc hết đạn trong hai khẩu Cuồng Ưng, chỉ để lại một viên đạn cuối cùng để kích hoạt Hoạt Bộ Liên Xạ, lúc này quần áo của Phan Khuông đã bị đốt cháy gần hết, lông tóc trên người cũng bị đốt trụi, Hàn Tiêu cũng phải trả giá bằng việc sử dụng áo giáp từ tính chống đỡ những nhát đao điên cuồng của Phan Khuông, độ bền áo giáp giảm mạnh.
Mắt Hàn Tiêu ngưng lại, anh cất khẩu Cuồng Ưng đi (vì thế lại bị chém thêm một đao nữa) rồi rút dao gấp Platinum sau lưng ra, tay phải cầm dao, tay trái là cánh tay máy động lực, giống như bị mãnh thú không sợ chết từ thời hồng hoang lao tới quần ẩu với Phan Khuông, máu tươi bắn ra tung tóe.
Anh chém tôi một đao, tôi lại cho anh ăn một đấm, ba loại trang bị của Hàn Tiêu gồm áo giáp kiểm soát từ tính, cánh tay máy động lực và dao gấp đều có thể sử dụng như khiên chắn, so sánh ra thì Phan Khuông yếu thế hơn hẳn, chỉ có thể dùng cơ thể chống đỡ.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, Phan Khuông vẫn vững vàng chiếm ưu thế, bình thường hắn chém Hàn Tiêu bảy tám đao thì anh mới có thể đánh trúng hắn một cái, trình độ cận chiến của đôi bên căn bản không cùng đẳng cấp. Phan Khuông là võ đạo giả chính quy, kỹ năng cận chiến mạnh hơn Hàn Tiêu nhiều lắm, năng lực chiến đấu của Hàn Tiêu đối với Phan Khuông chỉ nực cười như mấy miếng võ mèo cào, nếu không phải Hàn Tiêu ỷ có trang bị không sợ bị thương thì đã không thể đánh trúng hắn cái nào rồi.
"Chọn cận chiến với tao là mày sợ mình chết không đủ nhanh đấy hả?"
Phan Khuông không rõ Hàn Tiêu lấy đâu ra tự tin để liều mạng cận chiến với một võ đạo giả nữa, trong mắt hắn thì hành vi này tương đương với lấy nhược điểm của bản thân để khiêu khích sở trường của kẻ địch, rõ ràng là làm càn, chẳng khác gì lao đầu vào chỗ chết cả.
Lưỡi đao quét qua, má Hàn Tiêu xuất hiện một vết cắt, máu tươi chảy giàn giụa.
Trước khi chiến đấu anh đã bỏ mặt nạ mô phỏng để phòng ngừa mặt nạ bị hư hại trong lúc đánh nhau, bởi anh để lộ khuôn mặt thật sự nên Phan Khuông cũng đã nhận ra anh là ai, chính là kẻ phản bội được đồn đại tới mức xôn xao trong tổ chức, Số 0!
Nhưng vì sao Số 0 lại xuất hiện và tập kích hắn ở đây thì Phan Khuông không rõ lắm, cũng không có hứng thú tìm hiểu, hắn chỉ biết người trước mặt là kẻ địch, cần gì biết nguyên nhân cơ chứ, cứ chém chết là được rồi!
Sức mạnh của nhát chém xuyên qua áo giáp tác động tới cơ thể Hàn Tiêu, lượng máu nhanh chóng giảm xuống nhưng ánh mắt anh vẫn rất bình tĩnh.
Anh đã dám lấy sở đoản của mình để đánh với sở trường của kẻ địch thì đương nhiên cũng có tự tin nhất định, trước đó bắn tỉa, bom Bạo Diên, rồi giờ là liều mạng đánh tay đôi thế này đã lấy đi của Phan Khuông 700 tới 800 điểm HP!
Còn anh có áo giáp từ tính bảo vệ, lượng máu mới rơi xuống khoảng 300 điểm! Nói như vậy có vẻ không rõ ràng lắm, để anh đổi cách giải thích khác đi... áo giáp kiểm soát từ tính ít nhất giúp anh tiết kiệm 1500 điểm HP rồi!
Áo giáp từ tính là trang bị mà cấp bậc hiện giờ của Hàn Tiêu lẽ ra không thể có, lực phòng ngự 75 điểm, cực kỳ đáng kinh ngạc, cho dù Level 40 hay 50 cũng vẫn rất cứng rắn, là chỗ dựa lớn nhất của anh lúc này!
Bằng bộ áo giáp này, anh đã có vốn liếng để đánh thỏa thích với cùng cấp!
Hai tay Hàn Tiêu xoắn lại, sử dụng kỹ năng "Bắt giữ" khóa lại tay cầm đao của Phan Khuông, ánh mắt hắn tỏ rõ sự khinh thị, cánh tay lại như sợi mì mềm nhũn, nháy mắt đã thoát khỏi kỹ năng "Bắt giữ" rồi tiện tay chém Hàn Tiêu một đao, để lại thêm một vết đao khá sâu trên cánh tay máy động lực, nếu không nhờ hợp kim Platinum thì có lẽ cánh tay máy giờ đã tan thành từng mảnh rồi.
Đúng lúc này Hàn Tiêu sắc bén nhận ra một chi tiết nhỏ, động tác của Phan Khuông có một tích tắc bị trì hoãn, tựa như hắn vô ý thức dùng sức ít đi vậy.
"Hắn đã bắt đầu thấm mệt rồi, sức mạnh hao tổn quá nhiều, mất đi thuộc tính gia tăng, trạng thái cũng đang xuống dốc!"
Đôi mắt Hàn Tiêu lóe lên, ý thức chiến đấu nhạy bén giúp anh phát hiện tin tức ẩn giấu trong từng cử động của Phan Khuông, đây chính là cơ hội anh luôn chờ đợi, chỉ chớp mắt anh đã chọn nhận vật phẩm vẫn luôn đặt trong bảng thông tin.
Thẻ nhân vật – Nosar Konos!
[Đã sử dụng thẻ nhân vật, số lần sử dụng hiện tại 1/1, đã tiêu hao hết số lần sử dụng, thẻ nhân vật sắp biến mất.]
Phan Khuông đột nhiên nhìn thấy một bóng người sau lưng Hàn Tiêu, đôi mắt quái dị hiện lên đủ màu sắc rực rỡ, nó khiến Phan Khuông cảm thấy rất quen thuộc.
Là ai đây?
Hình như là... Nosar! Không phải hắn chết rồi sao?!
"Chuyện gì thế này?!"
Phan Khuông bắt đầu đề phòng, muốn lùi lại phía sau nhưng đã không kịp nữa rồi, chỉ liếc qua một cái mà hắn đã rơi vào ảo giác, không thể động đậy được nữa.
[Đang trong quá trình thẩm định… trí lực của đối phương thấp hơn 50 điểm, thẩm định thông qua, kích hoạt ảo giác thành công.]