Translator: Nguyetmai
Lúc quân đội đóng quân ban đêm thì Hàn Tiêu đã vòng lên trước chặn đầu, sau đó chọn điểm phục kích, dùng thi thể Phan Khuông với Lý Tiết làm mồi nhử, thi thể của hai tên quản lý căn cứ nhất định có thể dụ Celtic xuống xe, chỉ cần ông ta vừa ló mặt ra thì sẽ trúng bẫy của anh.
Anh nấp ở vách đá khá xa, dựa vào quả mìn rỗng làm bọn lính tản ra bốn phía, khiến đội hình càng thêm phân tán, giúp anh dễ dàng ngắm trúng Celtic hơn.
Trước mắt bao người bắn chết một sĩ quan cao cấp của Hải Hạ, vì có hai thi thể nằm đó nên dù anh không xuất hiện thì người Hải Hạ cũng có thể đoán được do anh làm. Có điều Hàn Tiêu cũng không hoảng hốt, vì không có chứng cứ xác thực nên tất cả cũng chỉ là suy đoán mà thôi, dù Hải Hạ có kháng nghị hay trách cứ qua đường ngoại giao thì Cục 13 chỉ cần kiên quyết không nhận là cũng không thể truy cứu trách nhiệm được. Giống hệt lúc Celtic định "ngộ sát" họ khi trước.
... biết đâu người ám sát Celtic là cá lọt lưới của căn cứ Ám Nha cốc đấy!
"Ông thích chơi đểu thì tôi cũng thế thôi."
Hàn Tiêu kéo chốt, vỏ đạn vẫn đang tỏa khói tung ra, anh tiện tay nhặt lên rồi nhét vào túi quần, không để lại dấu vết nào cả.
Celtic uy hiếp tính mạng của anh, đợi nhiệm vụ kết thúc chính là lúc cần thanh toán với nhau. Anh Tiêu đã từng là game thủ không phục sẽ đánh, phục cũng đánh đấy. Có người định giết anh, chẳng cần biết kẻ đó là ai, nhất định anh sẽ không nói hai lời, đổi tư thế, dùng miệng... phì, phun nó chết.
Qua kính ngắm, Hàn Tiêu nhìn thấy quân đội Hải Hạ đã loạn cào cào, bọn lính lên xe, hướng về nơi đạn bay ra, nhanh chóng tiếp cận.
Hàn Tiêu gấp gọn súng ngắm rồi để vào ba lô, động tác hết sức thong thả, anh lựa chọn chỗ này vì để tiện chạy trốn sau khi ám sát thành công mà.
Quay người nhảy xuống vách núi, cảm giác không trọng lực khi rơi ào tới, anh kéo nút ba lô, đôi cánh gấp bằng kim loại mỏng xòe ra, nhanh chóng nâng cơ thể đang rơi xuống của anh lên cao rồi lướt qua không trung, lao về phía khu rừng dưới vách đá.
Cánh lượn Vân Yến!
Binh lính Hải Hạ đến vách đá chỉ còn thấy một thân ảnh như chim én nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
...
Người của Cục 13 đều giật mình, họ không ngờ gan của Hàn Tiêu lại to như thế, còn dám giết sĩ quan chỉ huy của Hải Hạ nữa chứ!
Dù đúng là được hả giận nhưng hậu quả rất nghiêm trọng đấy, xử lý một sĩ quan cao cấp của Hải Hạ ngay trên địa bàn của họ, anh muốn lật trời đấy phỏng! Không có chuyện gì anh không dám làm phải không!
Tim Kỳ Bách Gia đập thình thịch, thấy đám truy binh Hải Hạ trở về tay không anh ta mới thở phào một hơi: "Trốn được là tốt rồi, như thế ít nhất cũng không có chứng cớ, còn có cách chối tội."
"Khoan đã! Nếu Hàn Tiêu chạy trốn thì có nghĩa là chúng ta sẽ thay anh ta bị thẩm vấn sao?!"
Mọi người trừng lớn mắt, càng nghĩ càng thấy đây đúng là chuyện Hàn Tiêu sẽ làm thật.
Vì sao có người có thể bẫy kẻ khác đến mức này chứ! Anh vứt rắc rối lại cho người khác như thế mà được sao hả?!
Đám binh sĩ Hải Hạ xung quanh phẫn nộ giơ cao súng, giam lỏng người của Cục 13 trong xe, đợi trở lại biên giới phó quan mới nơm nớp lo sợ thông báo tin Celtic đã chết lên trên, lãnh đạo Hải Hạ đều rất tức giận.
Cục 13 là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, vì thế đặc công Hải Hạ chỉ có thể thẩm vấn họ.
Người của Cục 13 kiên quyết nói không biết chuyện làm đặc công Hải Hạ tức ứa gan, Wenna đối mặt với đám người này hoàn toàn bó tay hết cách.
Mọi người đều biết là bạn làm nhưng lại chẳng có chứng cớ gì, đến vỏ đạn cũng không tìm thấy nên chỉ có thể phí công thẩm vấn đi tra xét lại. Vì thân phận của Cục 13 nên họ cũng không thể tra tấn bức cung, cấp trên cũng chỉ trách mắng Cục 13 qua loa, đây là chiêu Celtic định dùng, giờ người Hải Hạ cũng cảm nhận được sự bất đắc dĩ ấy.
Trưởng phòng tình báo của Cục 13 ngồi chuyên cơ nhanh chóng đáp xuống biên giới Hải Hạ, có lãnh đạo Tinh Long ra mặt, lại thêm Hải Hạ không có chứng cớ nên chỉ có thể phẫn nộ thả đám đặc công Cục 13 ra.
Trưởng phòng tình báo dẫn mọi người ra khỏi phòng thẩm vấn rời trở về chuyên cơ, xác nhận xung quanh đều là người mình mới dám để Kỳ Bách Gia báo cáo tình hình chi tiết, sau khi nghe xong hắn thở dài bất đắc dĩ: "Cậu ta đúng là giỏi gây sự, may mà không để lại bằng chứng gì nếu không đám Hải Hạ sẽ không chịu thôi đâu."
Kỳ Bách Gia xấu hổ cúi đầu, anh ta cảm thấy mình là tham mưu dẫn đội mà để xảy ra chuyện thế này thì nhất định phải chịu trách nhiệm.
Trưởng phòng tình báo nhìn anh ta nhưng không nói gì, hắn thầm nghĩ lại phản ứng khi người trong Cục nhận được tin tức, ai cũng cho rằng hành vi của Celtic là do đã được lãnh đạo Hải Hạ gợi ý, nếu không thì không thể nào giải thích chuyện Hải Hạ cố ý phái một sĩ quan phái cấp tiến chỉ huy chiến dịch cả, bên Tinh Long đã rất bất mãn với sự âm hiểm xảo trá của đồng minh. Có điều giờ hay rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo, bị Hàn Tiêu giết mất một sĩ quan cấp cao mà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Cậu ta làm tốt lắm."
Trưởng phòng tình báo thầm gật đầu, lần này cả phái cấp tiến cũng không phàn nàn gì, ai nấy đều ủng hộ hành động của Hàn Tiêu – dám chơi xấu Tinh Long bọn ta hả, không diệt mi thì xem như chúng ta thua đấy.
Nhưng tán thưởng là tán thưởng, trong cuộc họp mới đây các trưởng phòng đều nhất trí cho rằng không nên tiếp tục dung túng Hàn Tiêu nữa, còn nói không thể để anh rời khỏi tầm mắt họ được, nguồn tin tình báo quý giá mà xảy ra chuyện gì thì sẽ mất nhiều hơn được.
Tới giờ vì thái độ của Hàn Tiêu đều rất hợp tác nên họ cũng tương đối khoan dung với anh, lần hợp tác hành động này xảy ra chuyện mới đánh động chuông báo trong đầu họ, quyết định từ chối tất cả yêu cầu tham gia hành động trong tương lai của anh.
Đề nghị này được nhất trí thông qua, đến phái bảo thủ cũng đồng ý, Cục 13 đồng ý hợp tác với Hàn Tiêu nhưng trước khi anh nói ra hết tin tình báo thì không thể thoát khỏi tầm khống chế của họ được.
Trưởng phòng tình báo không nghĩ linh tinh nữa, hắn nhìn qua đội đặc công sau đó cúi đầu xem đồng hồ, nghi hoặc hỏi: "Sao Hàn Tiêu vẫn chưa quay lại?"
Kỳ Bách Gia lắc đầu: "Không rõ."
"Anh Tiêu liên hệ với tôi này."
Đúng lúc này Lâm Diêu đột nhiên nhấn ống nghe điện thoại, vẻ mặt tràn ngập kích động, nhưng giây tiếp theo sắc mặt cậu ta bỗng thay đổi.
Trưởng phòng tình báo cảm thấy bất an nên quát hỏi: "Cậu ta nói gì?"
Lâm Diêu nuốt nước miếng, lắp bắp đáp: "Anh Tiêu nói... Anh ấy ra ngoài tránh nạn một thời gian."
"Tránh nạn? Cũng có thể hiểu được..."
Trưởng phòng tình báo gật đầu theo bản năng, bỗng nhận ra gì đó nên biến sắc, quát: "Cậu ta không quay lại nữa sao?!"
Trương Vĩ tỏ vẻ không thể tin nổi, Lý Nhã Lâm trợn to mắt, con ngươi của Lambert thì co rút lại.
Mọi người đều kinh hãi.
Đây là dấu hiệu muốn cao chạy xa bay mà!
Đúng là không có chuyện gì mà Hàn Tiêu không dám làm cả!
...
Hai mươi phút sau, tổng bộ Cục 13, Cổ Huy mở một cuộc họp khẩn cấp, các trưởng phòng không ở tổng bộ dùng thiết bị liên lạc dự họp, người nào người nấy đều hết sức nghiêm túc.
"Hàn Tiêu chạy rồi!"
Giọng điệu Cổ Huy nặng nề.
Mọi người đờ ra.
"Là bỏ trốn sao?"
"Không chắc lắm, trước đó cậu ta giết sĩ quan Hải Hạ, có thể là sợ hậu quả nên mới bỏ trốn, nhưng lý do này tỷ lệ không cao."
Trưởng phòng tình báo lên tiếng.
Các trưởng phòng mày co mặt cáu, lý do này không vững vàng chút nào, chẳng lẽ Hàn Tiêu cho rằng Tinh Long không bảo vệ được mình sao, xem thường họ tới vậy cơ à.
"Thiết bị định vị cài trong điện thoại của cậu ta đâu rồi?"
"Hai mươi bốn giờ trước thiết bị dừng một chỗ không di chuyển rồi, đã bị Hàn Tiêu phát hiện và gỡ bỏ thì phải."
Trưởng phòng nội vụ quát lớn: "Đây là chạy trốn, cậu ta chạy không xa được đâu, chỉ có thể tới nơi hoang dã thôi, nhất định phải tóm được cậu ta về!"
"Vẫn chưa thể xác định có đúng là cậu ta chạy trốn hay không."
Cổ Huy xua tay.
Các trưởng phòng đang có mặt đều ủ rũ, vốn còn định chờ anh về rồi sẽ giam lỏng ở Tây Đô, nhưng chẳng ngờ Hàn Tiêu lại đánh bài chuồn sớm, triệt để phá hủy kế hoạch của họ.
Rốt cuộc anh đã mưu tính từ trước hay chỉ là mới nghĩ ra thôi?
Đây là phản bội hay vẫn còn nguyên nhân khác?
Nếu đặc công mất tích mà không thể xác định là bỏ trốn hay có nguyên nhân khác thì việc đầu tiên phải làm là phái người truy tìm đối phương, sau đó tiếp xúc với mục tiêu, rồi thông qua phản ứng của đối phương mới có thể xác định nên đùng biện pháp nào cho hợp lý.
Nếu mục tiếp tiếp tục bỏ trốn hoặc phản kháng thì không cần nói nhiều, truy sát toàn cầu luôn.
Nếu mục tiêu có nguyên nhân hợp lý thì cách này sẽ tránh gây ra hiểu lầm và giết sai người.
Bỗng trưởng phòng tình báo lại nói: "Tin tức mới nhất, trên Mạng Ngầm giải thưởng Manh Nha trả cho mạng Hàn Tiêu đã tăng gấp năm lần, lên năm triệu rồi!"
Mọi người giật nảy mình, hành động lần này bề ngoài vẫn là hai nước hợp tác, sao Manh Nha lại biết Hàn Tiêu có can dự vào? Chẳng lẽ có nội gián ư?
Giải thưởng nâng cao đồng nghĩa với ý định giết người của Manh Nha càng kiên định, hơn nữa từ trước chúng đã xác định Hàn Tiêu đang ở Tây Đô, có lẽ vì suy xét điều này nên anh mới chọn cách rời đi sao?
Nhưng anh không sợ bị Manh Nha tìm thấy ngoài hoang dã rồi chúng sẽ tập trung quân đội vũ trang tiêu diệt mình ư? Nên biết ngoài hoang dã Manh Nha sẽ không kiêng dè nhiều, thậm chí dùng tên lửa đạn đạo cũng chẳng vấn đề gì nữa kìa.
"Khi trước cậu ta tới Tinh Long vì tìm chỗ dựa, sao giờ lại... đột nhiên dám bỏ đi như thế?"
Câu hỏi của vị trưởng phòng này cũng là thắc mắc chung của tất cả mọi người ở đây.
Ngón tay Cổ Huy không ngừng gõ mặt bàn, đưa ra kết quả cho cuộc họp này: "Tạm thời giữ lại thân phận đặc công của cậu ta, đưa vào hồ sơ nhân viên mất tích, phòng tình báo thu thập tư liệu theo dõi các nơi, ghi chú xuất nhập cảnh, ký lục tại sân bay, tàu hỏa, tranh thủ nối được liên lạc với Hàn Tiêu, cũng phái một tiểu đội đi tìm người, trước tiên cứ tìm được cậu ta rồi nói!"
"Tán thành."
"Tán thành."
"Tán thành."
...
Trên chuyên cơ, đặc công Cục 13 liên tục nhìn bốn người đội Trương Vĩ ngồi trong góc tối, trung tâm của đợt áp suất thấp.
Hai tay Trương Vĩ chống chóp mũi, sắc mặt nghiêm trang, gân xanh trên trán thỉnh thoảng lại giật lên một cái.
Lambert im lặng lau dao găm, không nói một lời.
Sắc mặt Lý Nhã Lâm đầy nôn nóng và phẫn nộ, không ngừng rung đôi chân bắt chéo, bộ quần áo bó màu đen tôn lên đôi chân dài tuyệt mỹ.
Lâm Diêu run rẩy ngồi bên cạnh, rất muốn cách xa mấy người này nhưng lại không dám, nên chỉ có thể thầm run lẩy bẩy.
"Quá đáng! Nói đi là đi, anh ta có coi chúng ta là đồng đội không?"
Lý Nhã Lâm vỗ bàn cái bộp, giọng nói vang dội khiến đám đặc công dựng thẳng lỗ tai nghe lén xung quanh đều giật nảy mình.
Đôi tay giao nhau của Trương Vĩ che đi nửa gương mặt, ánh mắt lờ đờ như cá chết, chẳng còn gì tiếc nuối nữa, hắn nhỏ giọng bảo: "Cậu ta giúp tôi cải tiến áo giáp... người khác không biết sửa nó."
"..."
Các đặc công nghe trộm cũng không biết nên an ủi Trương Vĩ thế nào nữa, đây đúng là một câu chuyện thương tâm mà...
Lý Nhã Lâm nghiến răng gắt: "Anh ta nhờ tôi giúp việc kinh doanh, vẫn còn tồn mấy chục đơn đặt hàng mà tiền cọc tôi đưa anh ta cả rồi, giờ phải làm sao đây?!"
Đặc công xung quanh đều sửng sốt, chợt nhớ ra hình như họ cũng đặt hàng thì phải...
Mẹ nó!
Tiền cọc của chúng tôi!
"Tôi đã lấy danh dự ra đảm bảo cho anh ta, cái tên lừa đảo này!"
Giọng điệu Lý Nhã Lâm như thể oán phụ bị người ta bội tình bạc nghĩa, tức giận không để đâu cho hết, cô bèn nhéo cánh tay Lâm Diêu bên cạnh cho hả giận.
Lâm Diêu đau đến mức hít sâu một hơi, sau đó bật ra xa như thỏ, xoa liên tục chỗ bị nhéo, miệng thì liên tiếp hô: "Bình tĩnh, bình tĩnh nào..."
Đột nhiên Lambert hỏi: "Mấy người biết cậu ta là ai không?"
Cả ba đồng loạt ngây đơ.
Đúng vậy, cùng đội lâu thế mà họ vẫn còn chưa được biết thân phận thật sự của Hàn Tiêu, tên kia cứ ra vẻ thần bí, tới giờ còn chưa từng để lộ bất kỳ manh mối nào về thân phận trước mặt các đồng đội cả, ngay cả lãnh đạo cũng không hé răng chuyện này.
Trong nháy mắt cả đám người đều uể oải.
Lý Nhã Lâm siết nắm tay, khớp xương kêu lên răng rắc, nói một cách hung ác: "Tôi mà tìm được anh ta nhất định phải đánh cho anh ta một trận nhớ đời!"