Translator: Nguyetmai
Hàn Tiêu thò nòng súng ra khỏi cửa xe, một viên đạn cháy xoáy tròn thoát khỏi nòng súng rồi bắn trúng vào mục tiêu là chiếc xe việt dã của tổ chức Vũ Trang Hoa Hồng. Lửa lập tức bùng lên nuốt trọn xe. Nhưng xe việt dã trên sa mạc đều được thiết kế để chịu nhiệt cao mà lực sát thương của đạn cháy lại chỉ có hạn, Hàn Tiêu quan sát tình hình rồi quả quyết đổi đạn thành đạn xuyên thấu hình thoi. Từng phát súng bắn trúng vào tấm kính chống đạn trên xe của Vũ Trang Hoa Hồng, tấm kính lập tức rạn nứt như bông tuyết.
"Bao vây!"
Tiểu đội của Quỷ Hồ lập tức chuyển hướng, hai chiếc xe mau chóng vây quanh.
"Có mai phục thì sao?"
Biết trên núi có hổ còn cố tình lên núi, tất nhiên tính cảnh giác của Hàn Tiêu sẽ rất cao, anh nhanh chóng điều khiển áo giáp từ tính trùm khắp mặt để ngăn lại một viên đạn đang bắn về giữa trán mình từ phía xa. Ngước nhìn lên, Hàn Tiêu nhìn thấy bên sườn xe đã xuất hiện thêm một chiếc xe việt dã của địch, ghế sau xe là một kẻ địch lạ lẫm đang vác súng ngắm. Có thể bắn một phát súng chuẩn xác như vậy trong điều kiện xe chạy ở tốc độ cao thì khả năng 30% người này cũng là cơ giới sư, 60% là sát thủ chiến đấu, 10% cuối cùng là nhờ ăn may.
Phát súng khi nãy là do Ách Tam bắn, thấy không đạt được hiệu quả mong muốn, hắn kinh hãi rồi trầm giọng hô: "Mục tiêu có phương thức phòng ngự đặc biệt, chưa xác định được là dị năng hay máy móc."
Đoán chừng việc mai phục không chỉ có thế này, Hàn Tiêu vỗ vỗ lên thành ghế lái phía trước, nói: "Lái nhanh đi, đừng chậm lại, lái tới địa điểm đã định ấy."
Antonoff giẫm chân ga, xe nhẹ nhàng vọt lên, chạy về hướng khác.
Đột nhiên một chiếc xe việt dã khác xuất hiện từ hướng họ chạy trốn, có vẻ như nó đã chờ ở đây lâu rồi, lần này là Ách Ngũ với một khẩu súng trong tay, nòng súng bỗng gào thét bắn về phía anh.
Đạn hỏa tiễn kéo theo chiếc đuôi lửa lao nhanh tới gần.
Sắc mặt Antonoff thay đổi, hắn dồn sức đánh tay lái, đuôi chiếc xe quét ngang một góc chín mươi độ, đạn hỏa tiễn sượt qua đuôi xe, bắn vào trong cát.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cát vàng bay đầy trời.
Do ảnh hưởng của sóng xung kích, đuôi xe bị tung lên một góc ba mươi độ rồi rơi mạnh xuống, Hàn Tiêu ngồi sau bị xóc nảy lên, mông cũng đau nhức.
"Hừ, tránh được rồi."
Ách Ngũ kinh ngạc trước phản ứng thần tốc của tài xế nhưng vẫn không dừng động tác trên tay lại, hắn nhanh chóng lắp thêm đạn.
Bốn chiếc xe việt dã đã chặn ba hướng tạo thành một vòng vây, Antonoff chỉ có thể chạy về hướng cuối cùng còn sót lại, vừa hay nơi đó lại đúng là hướng mà Hàn Tiêu đã đặt bẫy.
"Hắn không có đường trốn đâu."
Ách Tam cười híp mắt, nói: "Ách Cửu đã lái chiếc Bụi Gai chờ sẵn ở đằng trước rồi."
Bụi Gai là chiếc xe bọc thép được Tô Ly cải tiến, nó có hỏa lực rất mạnh và công suất vô cùng lớn. Xe được bọc thép rất dày, đầy đủ độ công thủ của xe tăng mà lại có tốc độ của xe việt dã.
Tối qua, sau khi Ách Cửu nắm được hành tung của Hàn Tiêu, ba tên sát thủ lập tức bố trí một cái bẫy. Ách Cửu chính là chiêu đề phòng cuối cùng, gã sẽ lái Bụi Gai tới nơi Hàn Tiêu đã bố trí bẫy rập trước đó, thậm chí còn xác nhận cả khoảng phạm vi của cái bẫy kia, vậy nên không có khả năng hắn sẽ trúng kế. Chúng cố ý chờ Hàn Tiêu đi về phía kia cũng với mục đích làm cho Hàn Tiêu tuyệt vong ngay khi vừa nhìn thấy hi vọng thôi.
"Hắn chết chắc rồi." Ách Tam nói.
Trận truy đuổi đầy khói lửa với mưa đạn và đạn hỏa tiễn điên cuồng oanh tạc sát sao chiếc xe Hàn Tiêu đang ngồi. Anh liên tục nổ súng đáp trả, cố gắng cản trở sự truy kích của bốn chiếc xe việt dã kia. Súng Xích Chuẩn cùng với đạn xuyên thấu hình thoi với uy lực dũng mãnh đã tạo thành uy hiếp không nhỏ với Vũ Trang Hoa Hồng, thế nhưng lúc này chiếc xe của Hàn Tiêu đang chạy trốn vô cùng chật vật, lại thêm cả Ách Tam, Ách Ngũ kiềm chế hai bên nên độ chính xác khi ngắm bắn cũng bị giảm đi nhiều.
"Ầm!"
Tiếng động cơ gầm gừ vang lên bất thường chẳng khác nào tiếng một con hổ đang giận dữ gào rống.
Tim Hàn Tiêu như ngừng đập, anh nhìn về phía trước.
Một chiếc xe cải tiến đã cản trước đường đi, bên ngoài xe được bọc thép dày, xung quanh là gai nhọn chẳng khác nào một con nhím. Ở hai bên đầu xe lắp đặt vài nòng pháo, nhìn đường kính cũng có thể đoán ra đây hẳn là máy bắn lựu đạn và máy bắn tên lửa cỡ nhỏ, trên trần xe còn có một khẩu súng máy hạng nặng bốn nòng kiểu ổ quay, không đúng, đường kính này phải gọi là pháo hạng nặng mới phải, dùng để làm vũ khí hàng không cũng dư sức.
Bụi Gai!
Chiếc xe này vừa khéo chặn ngay ở phương hướng cuối cùng, bốn chiếc xe tạo thành một vòng tròn kín, không còn đường trốn!
"Chắc chắn chúng ta không gánh nổi hỏa lực của thứ đồ chơi kia đâu!"
Sắc mặt Antonoff thay đổi.
Trước có sói sau có hổ, bốn phương tám hướng đều bị phá hỏng, họ như đã rơi vào đường cùng rồi.
"Lái xe về phía Nam đi, mặc kệ hỏa lực của chiếc xe kia, tôi sẽ xử lý hắn." Hàn Tiêu trầm giọng.
Kẻ địch chặn ở phía Nam là Ách Tam, hắn chỉ có một khẩu súng ngắn, sức uy hiếp cũng nhỏ nhất.
Antonoff chỉ có thể chọn cách tin tưởng Hàn Tiêu, hắn vội chuyển hướng lao về phía Ách Tam.
"Muộn rồi."
Ách Cửu lạnh mặt, hắn đang muốn điều khiển Bụi Gai, dùng pháo máy của nó bắn cho xe việt dã của Hàn Tiêu nổ tung lên trời. Bỗng nhiên hắn thấy Hàn Tiêu quay đầu bắn một phát về phía mình, đạn trúng vào kính xe rồi bỗng bùng lên ánh sáng chói lóa.
Mắt Ách Cửu đau nhói đến chảy nước mắt, vô thức nhắm mắt lại.
Đạn sáng!
Rầm rầm rầm!
Nòng pháo trên Bụi Gai phun ra lửa khói dày đặc, đạn bắn đi rồi rơi xuống vị trí cách xe của Hàn Tiêu hơn mười mét.
"Hỏng bét, sao Ách Cửu lại bắn trượt được?"
Ách Tam giật mình, hắn vội vàng bảo tài xế ngăn xe Hàn Tiêu lại.
Antonoff bình tĩnh nhấn chân ga, chiếc xe đâm vào cạnh đầu xe việt dã của Ách Tam.
Hai chiếc xe đều chấn động nhưng Antonoff đã chọn được một góc va đập tốt hơn, họ vất vả mở được một con đường thoát khỏi vòng vây.
"Đuổi theo!"
Thất bại trong gang tấc ngay ở giờ phút quan trọng khiến Ách Tam nổi giận, nhưng hắn nhìn qua cục diện rồi lại bình tĩnh lại.
Không sao, cục diện hiện nay bên mình vẫn chiếm ưu thế, Hàn Tiêu đã chệch khỏi phương hướng bố trí bẫy rập mà hoảng hốt chạy bừa, dựa vào tốc độ và hỏa lực của Bụi Gai thì sớm hay muộn cũng có thể đuổi kịp bắn nổ xe hắn!
Hàn Tiêu nhìn về phía sau qua cửa sổ xe, đội xe của Vũ Trang Hoa Hồng vẫn bám đuổi sát sao, khoảng cách ước chừng chỉ có hai trăm mét, vận tốc đôi bên đều tăng tới hơn một trăm sáu mươi cây số một giờ, hơn nữa Bụi Gai vẫn bắn liên tục, đuổi sát phía sau xe của Hàn Tiêu khiến cho cát bụi cuộn lên. Ảnh hưởng của đạn ánh sáng lên Ách Cửu sẽ không thể biến mất nhanh như vậy, mắt hắn vẫn sưng đỏ, tầm nhìn mơ hồ, gần như không có bất cứ độ chuẩn xác nào.
Cúi đầu nhìn vào radar tọa độ, Hàn Tiêu hoàn toàn không lộ vẻ bối rối mà còn trầm giọng nói: "Antonoff, bốn mươi tám giây nữa thì khởi động khí nén gia tốc!"
"Bốn mươi bảy, ba mươi... mười sáu... ba, hai, một!"
Thời gian vừa tới, Antonoff lập tức lật cái nắp nhỏ bên cạnh hộp số, sau đó nhấn nút khởi động khí nén gia tốc.
Ống xả của chiếc xe việt dã phun ra khói màu lam, tốc độ nhảy vọt giúp chiếc xe nhanh chóng kéo dài khoảng cách, phản lực vì tăng tốc đột ngột làm cho hai người trong xe dán chặt vào ghế không thể động đậy.
"Phí công giãy chết mà thôi."
Ách Tam thờ ơ nói. Sớm muộn gì gia tốc bằng khí nitơ cũng sẽ phải kết thúc, việc này chẳng qua là cố kéo dài thêm mạng sống, sớm muộn gì chiếc xe kia cũng sẽ bị Bụi Gai đuổi kịp, chỉ cần thêm một đợt hỏa lực là có thể khiến đối phương nổ tung.
Khoảng cách mau chóng tăng lên thành bốn trăm mét, đồng thời hiệu quả gia tốc bằng khí nitơ cũng biến mất.
"Chúng chậm lại rồi."
Ách Ngũ lắp một viên đạn hỏa tiễn mới, hắn thò người khỏi cửa sổ trên nóc xe, nhắm chuẩn từ xa.
Đúng lúc này, xe hắn bỗng thắng gấp, động năng đột ngột xuất hiện làm Ách Ngũ ngã về phía sau.
"Làm cái quái gì thế?"
Ách Ngũ gào lên, hắn thấy lái xe toát mồ hôi hột đạp số không ngừng mà xe vẫn trơ ra đó, lòng hắn chùng xuống, khi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, hắn mới nhận ra tất cả xe việt dã của Vũ Trang Hoa Hồng đều đã dừng lại, ngay cả Bụi Gai cũng thế, tất cả đã không thể di chuyển được nữa.
"Xe chết máy cả rồi!"
"Chuyện gì thế?"
Đám người của Vũ Trang Hoa Hồng hoảng hốt. Xe không di chuyển được thì họ sẽ trở thành bầy cừu non chờ bị làm thịt trong sa mạc mất thôi. Cách đó không xa, xe việt dã của Hàn Tiêu cũng đã ngừng lại.
Dường như Quỷ Hồ muốn cầu viện, thế nhưng máy truyền tin cũng không hoạt động, lúc này cô ta mới hoảng hồn: "Đây là hiệu quả của EMP!"
"Không thể nào! Đây hoàn toàn không phải hướng hắn đặt bẫy!" Ách Cửu ngạc nhiên tột độ.
Nhớ tới cái chết của Dorothy, Quỷ Hồ bỗng cảm thấy lạnh run người.
"Chạy mau!"
Một giây sau, phát đạn cháy từ phía xa phóng tới, mục tiêu chính là khu vực dưới chân Ách Tam. Mìn được chôn sẵn bên dưới ầm ầm nổ, lần này không chỉ có mìn độc mà còn có cả mìn với sức công phá lớn lấy ra từ kho hàng của Farian.
Những tiếng nổ ầm ầm không dứt bên tai, ánh lửa chói mắt cao ngập trời, tất cả đã trở thành một màu cam đỏ sáng rực trong mắt Hàn Tiêu. Tất cả người của Vũ Trang Hoa Hồng trong phạm vi một trăm mét đều đã bị lửa và khói bao quanh, không còn thấy bóng dáng nữa.
Hàn Tiêu khiêng súng, cười hì hì: "Bàng hoàng chưa? Bất ngờ chưa?"