Translator: Nguyetmai
Antonoff xuống xe, sóng vai đứng nhìn cảnh tượng nổ tung trước mặt cùng Hàn Tiêu. Hắn châm xì gà lên rít một hơi, cười ha ha: "Đã lâu lắm rồi không được nhìn cảnh tượng đẹp thế này, ngồi trong văn phòng lâu quá, đến độ sắp quên cảnh nổ tung là thế nào rồi."
"Vậy anh cứ thưởng thức cho đã vào."
Hàn Tiêu xoay xoay cổ, thư giãn sau cuộc truy đuổi mỏi mệt.
Lửa dần dần nhỏ lại, anh và Antonoff cùng nhau tới gần hiện trường, một mùi hôi thối nồng nặc lập tức phả vào mặt họ, đó là mùi hỗn hợp của xác người chết cháy và mùi khí độc.
Ôi chao ôi quên mất là có khí độc!
Hàn Tiêu nhìn bảng thông báo lượng máu vừa mất thì dở khóc dở cười, anh chỉ đành chờ cho khí độc tản đi hết rồi mới lại gần thu dọn chiến trường.
"A..."
Một tiếng rên rỉ mỏng manh vang lên, Ách Tam vẫn chưa ngỏm hẳn, hắn từ từ bò dậy với tay chân bị nổ nát bét, trên người chỉ còn thấy màu đỏ của máu và màu cháy đen, hắn gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn chòng chọc vào Hàn Tiêu.
"Mày... tại sao..."
Hàn Tiêu nhìn hắn, không chờ hắn nói xong câu, anh đã rút Cuồng Ưng ra, bắn vỡ sọ Ách Tam.
Nhân vật chính diện dù lắm mồm thì vẫn vô địch nhưng nhân vật phản diện thì chết vì nói nhiều, vết xe đổ này nhiều như sao trên trời vậy, nói thật là Hàn Tiêu cũng muốn tìm đường chết trong chớp mắt, thế nhưng suy nghĩ một chút, anh cảm thấy mình không giống nhân vật chính diện lắm, thế nên anh lập tức ra tay.
"Đợt này kinh nghiệm nhiều đây... Ba, năm, chín, tên với chả tuổi."
Hàn Tiêu nhìn bảng thông báo rồi lộ rõ vẻ ghét bỏ.
Từ từ đã, trong tin đánh giết hình như thiếu một cái tên từng xuất hiện trong bảng tin tức kẻ địch bị tổn thương.
Mắt Hàn Tiêu sáng lên, anh quan sát xung quanh rồi đột ngột bắn một phát súng về phía xa khoảng hai mươi mét.
Một bóng đen nhảy ra khỏi cồn cát bị anh nhắm trúng, Quỷ Hồ cầm dao găm lao tới như một bóng ma, cô ta đâm dao găm về phía người đứng gần mình nhất là Antonoff.
Môn phái mà Quỷ Hồ tu luyện có kỹ năng độn thổ đơn giản, trong tích tắc mọi thứ nổ tung, cô ta đã kịp lẩn vào trong cát nên mới thoát nạn. Quỷ Hồ vốn muốn ẩn núp, nhưng chẳng ngờ lại bị Hàn Tiêu phát hiện nên cô ta đành phải liều mạng.
Lưỡi dao găm phản quang tạo thành một thứ ánh sáng lạnh chướng mắt, Antonoff nheo mắt, cánh tay tráng kiện đột nhiên vung ra, bàn tay to như chiếc quạt của hắn chẳng khác nào tay gấu cả.
Quỷ Hồ lách mình tránh ra, thân thể nhỏ xinh lúc này thật sự là một ưu điểm, cô ta vọt về phía sau Antonoff rồi đâm dao về phía giữa lưng hắn. Bỗng nhiên, một bóng đen phóng đại trước mắt Quỷ Hồ, bàn tay gấu kia đã nắm chặt đầu cô ta, cơ hồ Antonoff có thể bọc kín đầu Quỷ Hồ chỉ với một bàn tay.
Hắn ném Quỷ Hồ ra xa mười mấy mét như ném một quả tạ, lực ném mạnh làm cát văng lên, tạo thành từng đợt gợn sóng vòng tròn khuếch tán ra ngoài. Quỷ Hồ chảy máu, cô ta nghiến răng, thân thể nhỏ xinh lại nhào lên một lần nữa. Hàn Tiêu còn ở đó, nếu chạy trốn chắc chắn cô ta sẽ bị ám sát, vậy nên Quỷ Hồ đã không còn lựa chọn nào khác.
Pằng pằng pằng!
Antonoff đang định ra tay thì Hàn Tiêu đã nã liền ba phát súng, Quỷ Hồ bị bắn lỗ chỗ như một cái sàng.
[Bạn đã giết chết Quỷ Hồ (Level 29), nhận được 9400 điểm kinh nghiệm.]
"A, đẳng cấp không thấp đâu, sao lại yếu đuối thế cơ chứ?"
Hàn Tiêu nhìn tin tức chiến đấu, anh nhận ra nghề nghiệp chính của Quỷ Hồ chỉ mới tới Level 8, còn lại đều là đẳng cấp của nghề nghiệp phụ. Hơn thế nữa, các nghề nghiệp phụ của cô ta đều là cấp thấp, chẳng trách được.
Antonoff bất đắc dĩ nói: "Cho tôi cơ hội hoạt động cái thân thể sắp rỉ sét này đi chứ."
"Thi thể còn nóng đấy, anh cứ hoạt động đi." Hàn Tiêu ngoáy mũi.
"... Trái tim anh thật là bẩn thỉu."
Chờ hơi độc tán đi hết, Hàn Tiêu bước vào hiện trường vụ nổ rồi lấy máy quấy nhiễu EMP chôn dưới đất về.
Hàn Tiêu cũng không biết vì sao mà Ách Cửu lại có thể biết được hoạt động của mình, tuy nhiên do thói quen cẩn thận kế trong kế nên đêm hôm ấy, anh không chỉ đặt một bẫy mà còn vòng tới nơi khác để đặt thêm bốn cái bẫy khác nhau, trừ phi kẻ địch không truy kích, nếu không ít nhất chúng sẽ trúng một trong số bẫy của anh.
Chỉ cần mày dám đuổi theo, tao sẽ lập tức giết mày luôn.
Lấy máy nhiễu sóng về, Hàn Tiêu lục tìm trong thi thể, thu gom được không ít súng ống, đạn dược, tất cả đều có thể bán lấy tiền, thu hoạch lớn nhất của lần này chính là chiếc Bụi Gai đã được cải tiến kia, chỉ cần xây dựng cơ chế điện tử nội bộ là có thể sử dụng ngay.
"Sau này có cái cậy nhờ rồi đây."
...
"Mất liên lạc với Quỷ Hồ?"
Ba tên sát thủ mai phục, lại có cả ưu thế tình báo, vậy mà vẫn trúng bẫy địch!
Tâm trạng của La Thanh lúc này rất nặng nề, hai tiểu đội thất bại liên tiếp, ngay cả Bụi Gai cải tiến cũng mất, bây giờ lực lượng phòng thủ ở cứ điểm hoàn toàn không có, ả đã mất đi quá nhiều.
Liên hệ với thế lực chống lưng thêm một lần nữa, La Thanh tiếp tục nói rõ chi tiết.
Người trong điện thoại chậm rãi nói: "Các cô rút lui trước đi."
"... Đã hiểu."
Cúp điện thoại, La Thanh lập tức chỉ huy lực lượng vận chuyển tất cả các vật tư có giá trị lên xe, chuẩn bị bỏ qua cứ điểm, tạm thời rút lui. Đây không phải lần đầu tiên tổ chức Vũ Trang Hoa Hồng đứng trước nguy hiểm, họ chỉ cần ra ngoài tị nạn vài ngày là thế lực đứng sau sẽ đưa thêm nhiều nhân thủ tới, đến khi đó, họ sẽ lại có thể vững vàng ở đây.
Thế nhưng vật tư mới chuyển được một nửa thì tiếng chuông báo động chói tai đã vang vọng khắp cứ điểm.
"Kẻ địch tấn công!"
Lính gác trên trạm canh gào to, La Thanh giật mình, ả ba chân bốn cẳng chạy lên trạm gác nhìn về phương xa, chỉ thấy một khoảng cát bay rợp trời đang lại gần, mấy chục chiếc chiến xa của lính đánh thuê Gordon đang hùng hổ xông tới.
"Chết tiệt, chúng tới nhanh quá!"
Tổ chức Vũ Trang Hoa Hồng đã phải chịu quá nhiều thiệt hại, tất nhiên họ sẽ rơi vào tầm ngắm của những thế lực khác. Gordon là tổ chức có khả năng tranh thủ cơ hội nhất, chính vì vậy mà Vũ Trang Hoa Hồng mới phải di chuyển khỏi cứ điểm để tránh tầm mắt của những thế lực còn lại, nhưng Gordon đã tới quá nhanh, chắc chắn là có người mật báo.
La Thanh tức đến nghiến răng, lính đánh thuê Gordon tập kích cứ điểm từ phía chính diện, nếu bọn họ cứ thế lái xe bỏ đi thì lần này sẽ trở thành cuộc chiến truy đuổi, nguy hiểm lại càng thêm nguy hiểm.
Đâm lao thì phải theo lao!
"Thủ lĩnh, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
La Thanh quyết tâm liều mạng: "Phản kích cho tôi, đánh chúng tơi bời!"
Người của tổ chức Vũ Trang Hoa Hồng lập tức đặt tất cả vật tư trong tay xuống rồi vội vàng quay lại các công sự phòng ngự, điều khiển súng máy, lấy lựu đạn đồng loạt khai hỏa về phía đội xe của lính đánh thuê Gordon. Đội xe Gordon không cam chịu yếu thế, lập tức nổ súng phản kích.
Chỉ thấy hai bên bắn qua lại tạo thành một cơn mưa đạn tử vong.
Vô số vỏ đạn rơi xuống cát vàng, từng trái lựu đạn nổ tung, những hố cát cháy đen chẳng khác nào hình ảnh hố thiên thạch trên mặt trăng. Công sự phòng ngự của Vũ Trang Hoa Hồng rất hoàn thiện, dù người không đủ họ cũng vẫn có thể cố gắng vượt qua được đợt tấn công liên tục của Gordon.
Phía sau tường vây của cứ điểm, La Thanh liên tục chỉ huy lính đánh thuê, Tô Ly cũng bước tới, thầm thì: "Nhân lực không đủ, chỉ có một phần tư công sự phòng ngự có người, cứ điểm của chúng ta đang dần bị tàn phá rồi, nếu còn có thế lực khác nhúng tay thì tình cảnh của chúng ta sẽ rất bất ổn."
Cô ta vừa dứt lời thì tiếng động cơ mạnh mẽ đã truyền tới từ phương xa, La Thanh và Tô Ly như đứng tim, hai người họ đều nhận ra tiếng động cơ đặc biệt này!
Ở đầu kia của chiến trường, Hàn Tiêu lái Bụi Gai tới, xe vượt qua cồn cát chẳng khác nào mãnh hổ nhảy qua khe núi, Bụi Gai tạo thành một đường vòng cung trên không, ánh mặt trời phản xạ trên lớp bọc thép bên ngoài tạo thành một thứ ánh sáng chói mắt, bánh xe do không phải chịu tải trọng nặng nên cũng đạt được vận tốc cực nhanh.
Chiếc xe ầm vang nện xuống mặt đất khiến cát vàng bắn ra bốn phía, Bụi Gai bỗng vọt thẳng về phía cứ điểm của tổ chức Vũ Trang Hoa Hồng, khí thế hơn người.
"Đây chẳng phải Bụi Gai của Vũ Trang Hoa Hồng hay sao?"
Đồng tử của Gordon co rút lại, hắn vội vàng để cho cấp dưới rút vào trận hình. Hắn đã có hiểu biết sâu sắc về hỏa lực của Bụi Gai, hắn cho rằng người điều khiển Bụi Gai là kẻ địch nên lập tức bày trận sẵn sàng nghênh đón, phòng ngừa trường hợp bị rơi vào thế điên cuồng oanh tạc của Bụi Gai.
Gordon không biết người của Vũ Trang Hoa Hồng lúc này còn lo lắng hơn cả hắn, bọn họ hiểu được hỏa lực của Bụi Gai hơn ai hết. Tô Ly cuống lên: "Mau chặn đánh hắn, đừng để cho Bụi Gai tới gần cứ điểm!"
La Thanh vô cùng uất ức, trước kia Bụi Gai là đòn sát thủ của bọn họ, vậy mà bây giờ nó đã bị người khác cướp mất rồi sử dụng với bọn họ, đây là hành vi gì cơ chứ? Chẳng khác nào bị người ta dụ mất bạn gái, sau đó thằng khốn nạn còn đưa bạn gái, à không bạn gái cũ của bạn đến để khoe khoang trước mặt bạn. Ai mà chịu nổi?
La Thanh không chịu nổi, ả chỉ hận không thể dùng dị năng của mình nghiền tên sát thủ kia thành tro, biến nó thành một đống tro tàn khó coi!