Siêu Thần Cơ Giới Sư

Translator: Nguyetmai

Hàn Tiêu thuận lợi lần theo dấu vết, trong tầm mắt anh là cát vàng trải dài vô tận, vết bánh xe chạy trốn của đám người La Thanh nổi bật tựa như đường gấp trên trang giấy khuyến mãi.

Tọa độ trên radar hiển thị rõ vị trí trước mắt giúp anh không tới mức lạc đường, lúc này anh đang chạy về phía rìa ngoài của sa mạc Somar, trên dự báo thời tiết có nói khu vực này vừa mới xảy ra bão cát cách đây không lâu.

Cảnh sa mạc liên miên bất tận trước mắt khiến cho đôi mắt của Hàn Tiêu cảm thấy mỏi mệt, đuổi theo hơn nửa giờ, từ phía xa bỗng có một chiếc xe việt dã hiện ra, anh lập tức mừng rỡ thầm nghĩ: "Rốt cuộc cũng đuổi kịp rồi!"

Ánh mắt đôi bên giao nhau, những thành viên của Vũ Trang Hoa Hồng trên xe việt dã cũng phát hiện ra Hàn Tiêu.

"Là Bụi Gai!"

Tô Ly giật mình kêu lên.

La Thanh siết chặt tay, ả vội vàng nhìn xung quanh, thấy chỉ có duy nhất một chiếc xe đuổi theo thì nổi giận.

Dám một thân một mình đuổi theo, thực sự nghĩ chúng ta dễ đối phó như vậy sao!

"Quay đầu ngay cho tôi"

Ầm ầm ầm.

Bụi Gai dùng hết hỏa lực, lựu đạn, tên lửa điên cuồng oanh tạc phía sau La Thanh.

La Thanh rụt đầu lại, lúng túng nói: "Khụ khụ, trốn trước đi đã, chờ hắn bắn hết đạn rồi tính sau."

Súng đạn nổ tung suốt chặng đường, hai chiếc xe một trốn một đuổi băng qua từng cồn cát.


...

Những kẻ hành hương áo rách quần manh gian nan bôn ba trên những cồn cát sa mạc, người già nhất cầm đầu khàn khàn thở gấp, lưng áo ướt mồ hôi. Ông lão lấy bình nước trên lưng ngựa xuống, run rẩy uống một ngụm nhưng làm thế nào cũng không thể xoa dịu mỏi mệt và cái khát khô cháy này.

Kẻ hành hương già nua quay đầu nhìn đội ngũ phía sau, ai ai cũng mặt ủ mày chau, nhóm người nhỏ còn sót lại này đã là những kẻ hành hương cuối cùng. Kẻ hành hương già nua nhớ lại thời mình còn trẻ, mấy chục nghìn đồng bào mất nước lên đường, trải qua năm tháng gió táp mưa sa, cuối cùng chỉ còn lại có hơn hai mươi người này, có người đã chết, cũng có người bỏ cuộc.

Có đôi khi chính bản thân kẻ hành hương già cũng hoài nghi sự tồn tại của Fironia, nhưng nếu bỏ cuộc thì cũng đồng nghĩa với việc phủ định sự kiên trì bao năm qua của chính bản thân mình.

Tiếng động cơ từ xa vọng lại, những chiếc xe của Hàn Tiêu và Vũ Trang Hoa Hồng kéo theo bụi mù xuất hiện trong mắt những kẻ hành hương.

Họ không ngạc nhiên, khi thấy hai chiếc xe điên cuồng oanh tạc kia không có ý lại gần mình, họ liền yên tâm đứng tại chỗ chờ hai chiếc xe này rời đi.

Lúc này, một quả tên lửa cỡ nhỏ lại bắn trượt vào một khoảng cát. Cũng chính vào thời khắc này, đột biến xảy ra!

Mặt đất bỗng chấn động, ngay ở nơi tên lửa nổ tung, sa mạc lún xuống, cát chảy ào ào, một cửa hang đen kịt lộ ra, cửa hang cứ rộng dần chẳng khác nào mặt đất đang há miệng.

Cát trôi đồng nghĩa với việc vùng sa mạc này có một khoảng trống cực lớn!

"Đó là thứ gì?"

Kẻ hành hương nhìn về phía cửa hang, miệng dần há lớn.

...

[Bạn đã phát hiện ra địa điểm ẩn tàng Fironia – 08, nhận được 1000 điểm kinh nghiệm thăm dò.]

[Yêu cầu ẩn tàng của thợ săn tiền thưởng "Vũ Trang Hoa Hồng" đã thành công.]


"Hở?"

Hàn Tiêu suýt thì đánh lệch tay lái.

Cái quái gì đấy?!

Đánh bậy đánh bạ thế cũng được hả?!

May mắn của ta sao có thể lãng phí ở nơi này chứ hả! Điên thật!

Cát lún vẫn tiếp tục mở rộng không ngừng, Hàn Tiêu nhớ tới cơn bão cát mới quét qua đây vài ngày trước, có thể là do tầng cát thay đổi nên khi bị một súng của mình bắn vào đã xảy ra phản ứng dây chuyền.

Mặc dù rất tò mò về Fironia nhưng bây giờ nhiệm vụ truy sát Vũ Trang Hoa Hồng quan trọng hơn.

Hàn Tiêu đánh dấu lại tọa độ trên radar rồi lập tức tiếp tục cuộc truy đuổi.

Hai chiếc xe mau chóng đi xa.

Kẻ hành hương già run rẩy đôi tay, vẻ mặt kích động hỏi han những đồng bạn ngu ngơ đứng sau.

"Nơi ấy, nơi ấy nhất định là Fironia, chúng ta mau qua đó đi!"

Đám người hành hương vui mừng khôn xiết, vội vàng tiến tới vùng địa hình đã dần ổn định.

"Báu vật Fironia... Báu vật Fironia..."

Kẻ hành hương già liên tục lầm bầm một mình, khuôn mặt đẫm nước mắt, ông cảm thấy bao nhiêu năm kiên trì của mình cuối cùng cũng đã có kết quả.


...

Đuổi thêm mấy cây số nữa thì đạn dược của Bụi Gai cũng cạn, dù hỏa lực có hung mãnh thì cũng phải có lúc dùng hết. Hàn Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cuộc truy đuổi dài như vải bó chân của các bà cũng đã tới hồi kết.

"Đám đàn bà đằng trước dù sao cũng nên dừng lại đi, nếu bây giờ mà không dừng lại nện tôi thì mấy cô cũng hèn quá đấy."

"Cuối cùng thì tên kia cũng bắn xong rồi."

Tô Ly là người chế tạo ra Bụi Gai, vậy nên chính cô ta là người đầu tiên nhận ra sự bất thường của nó.

La Thanh thở phào rồi hung hăng ra lệnh: "Quay đầu!"

Hai xe cách nhau khoảng bốn trăm mét, Hàn Tiêu đã dừng xe, thấy xe việt dã của Vũ Trang Hoa Hồng ngang nhiên quay đầu thì anh mỉm cười, dùng súng ngắm liên tục bắn.

Bốn trăm mét, khoảng cách này đủ để anh bắn được tám đến mười phát.

Bốn phát đạn xuyên thấu hình thoi đánh vỡ kính chống đạn, phát thứ năm bắn trúng người lái xe.

La Thanh ngồi ở vị trí phụ lái lập tức khoát tay cản trước mặt người lái xe, viên đạn như gặp phải một tấm chắn vô hình mà dừng giữa không trung, tạo thành một vòng gợn sóng màu bạc trong không khí, đầu đạn bị phản lực làm biến dạng, trở thành một miếng kim loại dẹt bay lơ lửng.

"Dị năng giả trường lực."

Hàn Tiêu nhíu mày, anh cảm thấy đây là một ca khó giải quyết.

Mặc dù dị năng rất đa dạng nhưng cũng có người thức tỉnh các loại dị năng giống nhau hoặc tương tự nhau, trường lực là nhánh lớn trong số các dị năng phổ biến, ví dụ như trường lực, điều khiển nguyên tố, cường hóa thể chất và biến thân.

Dị năng trường lực có biểu hiện là khả năng khống chế vật thể từ xa, có thể hóa ra những lá chắn từ không khí, ngưng tụ lại các va chạm vô hình, là một kiểu đối địch trời sinh với các tay súng.

Nghĩ tới đây, Hàn Tiêu lập tức nhét đầy đạn Heimdall, tiếp tục nổ súng. La Thanh vẫn phóng thích trường lực ra cản như cũ, đầu đạn lúc này bị đè bẹp, khí độc màu xanh nhạt tỏa ra khiến tất cả mọi người trong xe đều trúng độc, ai nấy đầu váng mắt hoa, buồn nôn, dần dần mất máu.

Hàn Tiêu nhận được thông tin từ tin tức chiến đấu, biết được La Thanh cũng là Level 30 giống mình, đồng thời cũng biết dị năng trường lực của ả còn chưa phát triển tới độ có thể điều khiển cả dạng khí.


Viên đạn tiếp theo là đạn cháy, nó đốt cháy bên trong xe nhưng lại nhanh chóng bị bình cứu hỏa dập tắt. Đây là chiếc xe dùng để chạy trốn nên chắc chắn phải mang theo bình cứu hỏa phòng ngừa sự cố cháy nổ.

Kế hoạch ép địch bỏ xe đã chính thức thất bại, nhưng anh không nhụt chí mà tiếp tục bắn ra hai viên đạn Heimdall. Trong xe của Vũ Trang Hoa Hồng đã bị thứ khí màu xanh kia bao quanh, trông chẳng khác nào một chiếc xe ôn dịch.

Sau mấy phát súng thì Hàn Tiêu cũng chỉ còn cách địch khoảng một trăm mét.

Anh cất súng đi, đạp kịch ga, ngang nhiên vọt tới trước mặt xe việt dã.

Tô Ly biến sắc, vội vàng nói: "Mau tránh ra đi, lớp bọc thép của Bụi Gai quá dày, chúng ta không thể va chạm nó được đâu."

Người điều khiển xe nghe vậy thì vội vàng đánh tay lái với hi vọng có thể sượt qua Bụi Gai. Hàn Tiêu thấy thế thì lập tức chuyển hướng, đáng tiếc anh chậm một bước nên chỉ có thể va chạm vào phần đuôi xe việt dã. Ý tưởng ban đầu của anh là muốn đâm hỏng xe của đối phương, như vậy anh sẽ có thể dựa vào Bụi Gai mà liên tục va chạm với kẻ địch, thế nhưng người bên Vũ Trang Hoa Hồng đã nhận ra và phản ứng kịp nên tránh được.

Lúc này La Thanh mới nhớ ra trên Bụi Gai đã không còn đạn dược, nhưng nó vẫn không phải là một con hổ không có răng, ả đành nén giận: "Được rồi, đừng dây dưa với hắn nữa."

Xe việt dã quay đầu đi xa mấy chục mét thì La Thanh nhận ra Bụi Gai không đuổi theo, ả tưởng Hàn Tiêu đã bỏ cuộc nên thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó La Thanh nghiến răng: "Cứ tha cho mày một cái mạng đó trước đi, chờ quân cứu viện đến thì lúc ấy chính là giờ chết của mày!"

Vừa nghĩ vậy thì một xung động lấy Bụi Gai làm trung tâm đã khuếch tán mãnh liệt ra xung quanh, xe việt dã đột ngột mất động lực, trượt dài mấy chục mét theo quán tính rồi đứng im tại chỗ, người trong xe cũng ngã nhào.

Ở vị trí phía sau của Bụi Gai, Hàn Tiêu đã khởi động máy nhiễu xung điện từ, cũng vì vậy mà bản thân Bụi Gai cũng mất động lực.

Hàn Tiêu thở dài, đây chính là thủ đoạn cuối cùng của anh để ngăn chặn kẻ địch chạy trốn, ban đầu anh không muốn dùng nhưng thấy La Thanh không có can đảm ở lại đánh mình một trận nên anh đành chọn cách đôi bên cùng có hại này, dù anh có thể sửa Bụi Gai nhưng ít nhất cũng phải mất mười mấy phút.

Tiếp đó chính là quyết đấu giữa người với người!

"Xung điện từ! Xe hỏng rồi!"

Đầu La Thanh như nổ tung, bị tính kế hết lần này tới lần khác như vậy, cuối cùng ả đã không thể nén giận được nữa. La Thanh sải bước xuống xe bắt đầu công kích, trường lực trào dâng từ dưới lòng bàn chân giúp ả có thể bước xa vài mét chỉ bằng một bước. La Thanh chẳng khác nào một viên đạn đang lao về phía Hàn Tiêu, quanh người ả là trường lực chập chờn sáng tối.

"Mày muốn chết đến như thế cơ à?!!!"

Người chưa tới nơi nhưng tiếng gầm thét của La Thanh đã ở ngay bên tai Hàn Tiêu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận