Một Vũ Tông sơ kỳ phản sát một tên Vũ Vương rồi thuận lợi đào thoát khỏi sự truy sát của võ giả Thiên Vũ Thành.
Thật quá chấn động.
Nếu như truyền đi, khẳng định sẽ không ai tin.
Nhưng.
Vân Phi Dương lại làm được.
Không chỉ như thế mà còn cướp được nhẫn không gian của tên Vũ Vương, vừa trở về từ cõi chết vừa thu hoạch tương đối khá!
Sau khi thương thế có chuyển biến tốt.
Vân Phi Dương lấy nhẫn không gian của Mộ Dung Thượng Thư ra, xóa đi Linh niệm ảm đạm đang cố thủ, thăm dò vào trong, cười nói:
- Dù sao cũng là Vũ Vương nên đừng như những tên sát thủ nghèo đến không một xu dính túi kia nhé.
Nghĩ đến sát thủ Giáp Tự Hào.
Hắn đã muốn thổ huyết.
Nhưng Mộ Dung Thượng Thư cũng không làm hắn thất vọng, trong nhẫn không gian có rất nhiều thứ tốt!
Một trăm vạn ngân phiếu.
Hơn mười bình tứ phẩm linh khí đan.
Mấy chục loại tứ phẩm dược liệu cực tốt, bảy viên tam phẩm tinh hạch.
Còn có một khối khoáng thạch không biết tên đang phát ra ánh sáng lành lạnh!
Sau một hồi kiểm kê.
Vân Phi Dương ngửa đầu cười to.
- Rốt cuộc đụng phải một con dê béo, cũng không uổng công ta vận dụng đòn sát thủ!
- Hả?
Đột nhiên tiếng cười của hắn im bặt.
Tại chổ sâu nhất trong Nhẫn không gian có một thẻ tre.
Đây là cái gì?
Tâm niệm Vân Phi Dương vừa động, thẻ tre bay ra trên tay hắn.
Hắn mở ra xem.
- Dây là thần kỹ của con người dựa theo Thần thuật, sáng tạo ra Cấm Thuật sao?!
Không sai.
Đây là Cấm Thuật.
Mộ Dung gia không lưu truyền - Cấm Linh Am.
Tại Vạn Thế đại lục, võ kỹ thường được lưu truyền trên giấy, Cấm Thuật thường được chế biến ghi chép lên thẻ tre, như vậy mới không giống bình thường.
- Cấm Linh Am...
Vân Phi Dương nhìn kỹ xuống dưới rồi như chợt bừng tỉnh.
- Khó trách lão đầu kia có thể đuổi theo, nhất định có người thi triển Cấm Thuật này rồi nói hướng đi của ta cho hắn.
- Nếu như ta đoán không sai.
Hắn có chút trầm ngâm nói:
- Loại Cấm Thuật này hẳn thông qua Thần âm chi thuật giản hóa.
Thần âm chi thuật.
Thần Giới Võ Giả đạt đến cảnh giới nhất định, đều tu luyện loại thần thuật này dù chân không bước ra khỏi nhà nhưng vẫn liên lạc được với người trong đồng đạo ngoài vạn dặm.
Vân Phi Dương biết thần kỹ này.
Nhưng cơ thể hắn lúc này không có thần lực, chỉ có thần chú thì không cách nào thi triển.
- Chậc chậc.
Vân Phi Dương cảm khái.
- Quả nhiên nhân loại có trí tuệ cao cường, có thể phá giải Thần âm chi thuật rồi sáng tạo ra Cấm Thuật như thế.
Hắn suy đoán.
Loại Cấm Thuật này có thể bán thành phẩm nhưng có một nhược điểm lớn, chính là muốn câu thông với người khác, đối phương nhất định phải hiểu rõ loại Cấm Thuật này nếu không Cấm Thuật này sẽ vô hiệu.
- Về sau có thể dùng tới.
Vân Phi Dương ném thẻ tre vào nhẫn không gian, lấy ra khối khoáng thạch phát ra khí lạnh băng kia.
Xoát.
Trong nháy mắt sơn động tràn ngập khí lạnh.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
- Thuộc tính hệ băng thật mạnh, nếu dùng để chế tạo binh khí, phẩm chất sẽ không thấp.
Một loại khoáng thạch ẩn chứa thuộc tính là tài nguyên tốt để chế tạo binh khí.
Năm đó.
Sở dĩ hắn luôn dùng Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm.
Nguyên liệu của thanh kiếm này lấy từ nơi khởi nguyên Thần Giới, khi đó có một khối Thần thạch được hỗn nguyên khí uẩn dục qua ngàn năm, sau khi hắn lấy được còn phải nhờ Thần Rèn chế tạo.
Đáng tiếc.
Trải qua chiến đấu kịch liệt khiến thể lực hắn bị tiêu hao quá mức, để không cho kiếm rơi vào tay địch, hắn đã thi triển thần thông, ném Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm ra ngoài Thần Giới.
Vạn năm trôi qua, chắc hẳn đã sớm biến mất trong hư không.
Ai.
Vân Phi Dương đau thương thở dài.
Nếu như Thần Chủ Đế Quân Thiên còn sống, thấy một màn như vậy nhất định sẽ tức đến thổ huyết, bởi vì lúc đầu Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm là của hắn, kết quả bị tên Tiện Thần vô sỉ này đánh cắp!
- Vạn Thế đại lục phải có một vị đại sư xuất sắc về rèn chứ.
Hắn âm thầm nghĩ.
Khối khoáng thạch hệ Băng này làm hắn hứng thú.
Nếu như rèn thành công có thể dung nhập Khí Hồn trong đó, cũng coi như có một kiện binh khí tiện tay.
Trước kia hắn đối binh khí không có ý tưởng gì.
Dù sao khi đó vẫn còn ở học phủ, có phát sinh mâu thuẫn cũng không đến mức đao kiếm gặp nhau.
Bây giờ thì khác.
Theo tu vi đề cao, sớm hay muộn cũng sẽ bước vào giang hồ, đối mặt với đối thủ mạnh hơn, đến lúc đó không phải đua quyền cước mà chính là đua võ kỹ cùng binh khí!
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-.com)
...
Vân Phi Dương chuyển tất cả vào nhẫn không gian của mình.
Về phần bảy viên tinh hạch thì ném cho Thần Thần.
- Hô.
Hắn ngồi xếp bằng một tay đặt trên đùi, bắt đầu vận chuyển Nghịch Thiên Quyết trị thương.
Thần Thần nuốt mấy viên tinh hạch, hiểu chuyện đi đến cửa hang rồi ngồi xuống cảnh giác bốn phía.
Tiểu gia hỏa cũng bị thương.
Bất quá sau khi nuốt tinh hạch, thương thế dịu đi rất nhiều, đây chính là ưu thế của Yêu thú.
Còn Vân Phi Dương thì thê thảm hơn.
Kinh mạch bị hao tổn, linh hạch rách ra một đường nhỏ, muốn vận chuyển Nghịch Thiên Quyết nhưng cánh tay phải chết lặng không còn cảm giác nên không có cách nào vận hành đại chu thiên.
Đại chu thiên không được.
Nên chỉ có thể lần lượt vận chuyển từng tiểu chu thiên, mà như vậy thì tốc độ chữa thương sẽ giảm bớt!
- Như vậy quá chậm.
Vân Phi Dương lấy ra một bình tứ phẩm Linh lực đan, một hơi nuốt toàn bộ mười viên đan vào.
Không phải của mình nên ăn không đau lòng.
Đan dược nhập vào cơ thể hóa thành Linh lực bàng bạc, tràn vào đan điền, điên cuồng chữa trị linh hạch vỡ vụn.
- Còn chưa đủ!
Vân Phi Dương cảm thấy vẫn quá chậm nên lấy ra thêm một bình.
Cuối cùng.
Hắn dứt khoát lấy ra toàn bộ dược liệu, phối hợp linh khí đan bắt đầu ăn cùng một lúc.
Phong cảnh bây giờ là một con tiểu Bạch Hồ ngồi ngay cửa động say sưa nhai tinh hạch và một thiếu niên ngồi xếp bằng trong động ăn dược liệu.
Nếu như bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ tức chết, bởi vì bọn họ ăn tuy các món khác nhau nhưng đều có giá trị không nhỏ.
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-.com)
...
Hai ngày.
Ròng rã hai ngày!
Phối hợp Linh khí đan với dược liệu, Vân Phi Dương mới điều dưỡng thương thế tốt hơn một chút nhưng cũng chỉ trị tốt vết thương do một quyền Mộ Dung Thượng Thư đánh, cánh tay phải thi triển Thần lực vẫn chết lặng.
Thật ra mà nói.
Thi triển thần lực sẽ sinh ra tác dụng phụ, tuyệt nhiên không phải dùng dược vật và linh lực có thể chữa trị.
Vân Phi Dương có chút chán nản.
Theo suy đoán, cánh tay phải này sợ cần nửa tháng mới có thể khôi phục.
Rất nhiều người nói.
Mất đi cánh tay phải là một chuyện rất thống khổ, nhưng đối với Vân Phi Dương mà nói thì việc này hắn vẫn có thể tiếp nhận, chí ít hắn còn có tay trái sử dụng bình thường, thực lực phát ra cũng không yếu.
- Nên xuất phát rồi.
Hắn ôm Thần Thần vào trong ngực ra khỏi sơn động.
Hai ngày này, Tiểu gia hỏa hấp thu thành công bảy viên tinh hạch, thương thế chẳng những đã khỏi hẳn, tu vi còn tinh tiến, đạt đến tam phẩm trung cấp!
Với cấp bậc này, khiêu chiến Vũ Tông cũng không vấn đề.
Bất quá.
Vân Phi Dương cảm thấy khế ước thú tăng lên có chút chậm nên trên đường trở về Đông Lăng Quận, hắn bắt đầu sát phạt.
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-.com)
...
Rống!
Giữa rừng núi âm u vang lên tiếng gầm giận dữ.
Từ âm thanh có thể nhận ra rằng ít nhất có một con đạt tới tứ phẩm hung thú.
Xoát.
Vân Phi Dương giẫm thân pháp, chạy như bay vọt đến.
Sau khi rời khỏi sơn động, hắn đã đi trăm dặm, trong lúc đó chém giết không ít hung thú nhưng phần lớn đều là nhị, tam phẩm.
Cho nên lúc này nghe được tiếng gầm rú của tứ phẩm hung thú thì lập tức chạy tới.
- Có người?
Vân Phi Dương núp trong bóng tối quan sát.
Phía trước.
Cây cối sụp đổ.
Một đầu hùng sư uy vũ cùng một tên Võ Giả giao chiến, đánh nhau rất kịch liệt.
- Chậc chậc.
Vân Phi Dương cười nói:
- Dùng tu vi Vũ Sư Đỉnh phong, cố ý đấu với tứ phẩm hung thú, nữ nhân này cũng lợi hại.
Võ giả đang cùng hùng sư giao chiến thân mặc áo giáp che kín cả người, nhưng linh niệm hắn quét qua đã nhận ra người này là nữ.
Khoan hãy nói.
Nữ nhân này dáng người vô cùng hoàn mỹ, thân hình chỗ nào cũng tốt.
Vân Phi Dương phán đoán, có dáng người hoàn mỹ như vậy ắt hẳn tướng mạo cũng khuynh quốc khuynh thành, cho nên không kịp chờ đợi nhìn về phía mũ giáp.
Nhưng mà.
Vừa mới tiếp xúc, linh niệm bị bắn ngược trở về.
Vân Phi Dương sụp đổ.
- Trên mũ giáp bố trí một trận pháp cỡ nhỏ, đầu óc nữ nhân này có phải có vấn đề?!