Trong rừng cây.
Lương Âm tránh khỏi ngực Vân Phi Dương.
Nàng lui lại mấy bước, gương mặt đỏ như quả táo, hô hấp dồn dập, xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn tên vô sỉ trước mắt.
- Ngươi… ngươi…
Lương Âm dậm chân không nói nên lời, đôi mắt lấp lóe lửa giận đủ để đốt cháy Vân Phi Dương vạn lần.
Nụ hôn đầu tiên của mình cứ như vậy bị hắn cướp, có thể không giận sao?!
Vân Phi Dương đi tới, nói:
- Ta không muốn cô hối hận, muốn cô cam tâm tình nguyện gả cho ta.
- Nằm mơ!
Lương Âm căm hận nói.
Nàng tính xông lên cắn hắn, nhưng lại sợ tên này thừa cơ hội xằng bậy, cho nên nén lại.
Vân Phi Dương đi lên trước, cười nói:
- Là ai, lúc ta tiến vào Đông Lăng học phủ đã lén trốn trong rừng cây nhìn trộm ta?
Lương Âm khẽ giật mình.
Vân Phi Dương dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, nói:
- Là ai, trong thời gian ta bế quan đã trốn đến Quý Thủy Đường và Luyện Võ Tháp?
Vẻ mặt Lương Âm dại ra, nói:
- Ngươi làm sao biết?
- Nói nhảm.
Vân Phi Dương cười nói:
- Cả ngày bị một mỹ nữ nhìn trộm, ta làm sao lại không biết.
Thì ra tên gia hỏa này đều biết hết.
- Đi thôi.
Vân Phi Dương nắm tay nàng, nói:
- Ta dẫn ngươi đi tới một chỗ yên tĩnh, làm một số việc rất kỳ diệu.
Lương Âm trong lòng dâng lên một tia không ổn.
Quả nhiên.
Nàng bị Vân Phi Dương đưa tới trước một hốc cây.
Lương Âm bắt lấy nhánh cây leo ngoài động, giãy dụa không chịu đi vào, cũng khiếp đảm nói:
- Ngươi… Ngươi muốn làm gì!
Vân Phi Dương kéo nàng vào, cười xấu xa nói:
- Bốn bề vắng lặng, đương nhiên…
Lương Âm sợ tới mức cuốn lên chạy ra ngoài nhưng đã bị ngăn lại, nghe tên này tiếp tục nói:
- Dạy ngươi tu luyện Liệt Diễm Trảm, thế nào?
Dát.
Thần sắc Lương Âm ngạc nhiên.
Hắn muốn dạy mình tu luyện Liệt Diễm Trảm?
Vân Phi Dương tiến sát tới, cười xấu xa nói:
- Ngươi cho rằng ta muốn làm gì?
Mặt Lương Âm ửng đỏ.
Ngày dần tối.
Lương Âm ngồi xếp bằng trông hốc cây, mắt nhắm lại, Liệt Diễm Trảm rất khó hiểu, nghe Vân Phi Dương giảng giải vài lần đã trở nên đơn giản hơn.
Ước chừng một lát.
Nàng nhẹ nhàng mở mắt, tay ngọc vung lên, một ngọn lửa xuất hiện rồi nhanh chóng hóa thành hình trăng non.
Tam phẩm Liệt Diễm Trảm, chỉ tu luyện ba canh giờ đã thành công?
Nàng đã từng.
Dùng thời gian nửa tháng mới nắm giữ được nhất phẩm vũ kỹ.
Liệt Diễm Trảm cũng không phải nhất phẩm mà là tam phẩm! Vậy mà chỉ dùng mấy canh giờ đã lĩnh ngộ, tốc độ này nhanh đến nỗi làm nàng dại ra!
Vân Phi Dương ngồi bên cạnh, cười nói:
- Thành công?
- Ừm.
Lương Âm tỉnh táo lại, cúi đầu xuống khó khăn nói.
- Cảm ơn nhiều.
Nàng biết nếu không có Vân Phi Dương tự thân dạy dỗ, mình sẽ không lĩnh ngộ nhanh như thế.
- Ngươi nói cái gì?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Với tính cách điêu ngoa của nữ nhân này, vậy mà lại nói cám ơn, thật sự đặc biệt.
Lương Âm nhìn hắn chằm chằm, nói:
- Ta nói cám ơn ngươi!
Tiếng kêu lớn như giận dỗi, hương vị thay đổi.
Lương Âm đứng lên, đi ra hốc cây.
Xoát.
Tay ngọc giữa không trung hóa thành một đạo hình cung, ngọn lửa bỗng nhiên bùng nổ rồi hình thành một vòng lửa, phóng về phía đại thụ.
Bành
Thân cây bị xuyên thủng, hiện ra hình trăng lưỡi liềm!
Lương Âm cảm giác được một kích mình vừa tùy ý xuấ ra đã đạt tới tám ngàn cân lực!
Nàng hiện tại là Vũ Đồ đỉnh, lực kình đạt tới sáu ngàn cân, so với tiêu chuẩn đã muốn cao hơn một ngàn cân, thi triển Liệt Diễm Trảm lại gia tăng hai ngàn cân, thật rất khủng bố, phải biết rằng nàng mới vừa lĩnh ngộ, còn chưa chân chính thông hiểu.
- Không tệ.
Vân Phi Dương đi tới, nói:
- Khi cô thi triển Liệt Diễm Trảm đến lô hỏa thuần thanh, phối hợp với thiên phú về hỏa diễm, có thể đạt tới vạn cân chi lực.
Vạn cân chi lực?
Lương Âm nỉ non.
- Ta nằm mơ cungx không nghĩ tới!
- Phải không.
Vân Phi Dương cười.
Thời điểm mình là Vũ Đồ đỉnh đã đạt hơn 20 ngàn cân, cũng trảm Nhiễm gia trưởng lão dưới kiếm.
Hửm?
Nhiễm gia?
Đột nhiên đôi mắt Vân Phi Dương trở nên âm trầm dị thường.
Bên trong Bách Thảo Dược Cốc bị tên Vũ Tông Nhiễm gia kia đánh một chưởng, xém chút khiến hắn cùng Thần Thần ngã xuống, thù này xém chút thì quên.
Ba.
Vân Phi Dương ôm song quyền, trong lòng cười lạnh nói:
- Lần này lăng mộ Vũ Hoàng xuất, tên Thái Trưởng Lão của Nhiễm gia kia khẳng định sẽ đến!
Lương Âm nhìn thấy ánh mắt khiếp người của hắn, trong lòng thầm nghĩ:
- Ánh mắt thật đáng sợ… không biết ai lại không may nữa.
Thật sự Vân Phi Dương đã đoán đúng.
Khi hắn dẫn Lương Âm trở lại lối vào lăng mộ, Linh Niệm bao phủ đám người ẩn dưới bóng đêm, rất nhanh đã phát hiện ra tên Thái Trưởng Lão của Nhiễm gia kia.
Hắc hắc.
Vân Phi Dương ngồi trên cây, khóe miệng mỉm cười.
Sát thủ luân phiên hành thích, hắn dưới cơn nóng giận diệt toàn Ám Bộ, Thái Trưởng Lão Nhiễm gia xém chút giết hắn, hậu quả khẳng định càng nghiêm trọng hơn.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương không có ý định động thủ bây giờ.
Hắn muốn chờ ba ngày sau tiến vào lăng mộ, bên trong hoàn cảnh xa lạ không ai biết được, lặng yên không một tiếng động lưu Thái Trưởng Lão Nhiễm gia lại vĩnh viễn bên trong!
- Lão đầu!
Vân Phi Dương âm u cười một tiếng, thầm nghĩ:
- Nếu ngươi tiến vào lăng mộ, sẽ chôn cùng Tiêu Dao Hoàng.
- Hả?
Thái Trưởng Lão Nhiễm gia lạnh run, nói thầm:
- Quả nhiên, đứng trước lăng mộ cường giả sẽ có Tử khí nồng đậm.
Ngày thứ hai.
Võ giả từ phương xa lần lượt chạy tới, xung quanh lăng mộ đã tụ tập mấy ngàn người, nhưng cư dân Đông Lăng thành đông đảo, chỉ tính võ giả thường trú đã đạt tới mấy vạn, mấy ngàn người này chỉ bằng một góc băng sơn.
- Hắn là Vân Phi Dương.
- Tên này và Thành chủ có quan hệ rất gần.
Mọi người nhàm chán bàn luận đủ kiểu về Vân Phi Dương, dù sao danh tiếng tên này gần đây đang lên.
Đương nhiên trong đó có không ít người nhìn hắn với ánh mắt đầy địch ý, bọn họ là Nhiễm gia, Mạc gia và những võ giả của các gia tộc từng có khúc mắc với Vân Phi Dương.
Nhiễm gia gia chủ nhìn Mạc gia gia chủ đầy thâm ý, người sau hiểu ý, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh.
- Chủ ý đến ta?
Vân Phi Dương bắt được sự trao đổi ánh mắt của những tên này, lười biếng ngáp một cái.
Chớ chọc ta.
Nếu không, ta sẽ khiến gia tộc các ngươi thương gân đoạn cốt!
- Chư vị!
Ngày càng nhiều người đến, Lâm Nhược Hiên rốt cục nhịn không được, trầm giọng quát:
- Xin nghe ta một lời.
Âm thanh ẩn chứa Vũ Vương chi uy làm rung động tâm linh mỗi người, bọn họ dừng bàn luận rồi chuyển mắt nhìn sang.
Ba ba!
Bầu không khí vừa yên tĩnh, tiếng vỗ tay đột ngột vang lên.
Vân Phi Dương đứng đằng sau Lâm Nhược Hiên, tay không ngừng vỗ còn thình lình hét lớn một tiếng:
- Tốt!
Lâm Nhược Hiên tức giận xạm mặt lại.
Lão tử cái gì cũng chưa nói, ngươi phấn khởi cái gì!
Thấy hắn chậm chạp không nói, Vân Phi Dương hết sức tươi cười nói:
- Mời nhạc phụ đại nhân nói, tiểu tế cùng tất cả mọi người rửa tai lắng nghe.
Nhạc phụ đại nhân?
Khóe miệng mọi người kịch liệt run rẩy.
Võ giả quan sát Sinh Tử Đài chi chiến đã rõ hắn không biết xấu hổ, không nghĩ tới đã qua một tháng vẫn không biết xấu hổ như thế!
Lâm Nhược Hiên đã quen.
Hắn cũng không để ý, thấm giọng mở miệng nói:
- Cái kia…
- Tốt! Vỗ tay!
Ba ba ba.
Vân Phi Dương lại vỗ tay.
Một khắc này, mấy ngàn võ giả ở đây xấu hổ muốn tự sát.
Lâm Nhược Hiên bỗng nhiên quay lại, cả giận nói:
- Ngươi câm miệng cho ta!
- Tốt!
Vân Phi Dương ba ba lại vỗ tay.
Bành!
Lâm Nhược Hiên bay tới, chân đạp một cái.
Vân Phi Dương bị đá văng về phía cây lớn cách đó không xa, sau đó miệng sùi bọt mép rớt xuống dưới.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Mọi người nhao nhao vỗ tay, vang vọng núi rừng.
Tên không biết xấu hổ này bị đạp bay ra ngoài, trong lòng tất cả mọi người nhất thời nhẹ nhàng khoan khoái, rất muốn lớn tiếng kêu một tiếng!