Vân Phi Dương ôm Lương Âm từ trong thông đạo đi đến Cổ Chiến Trường.
Sự việc phát triển đến đây trên cơ bản đã kết thúc, bên trong cũng không còn bảo vật gì.
Bất quá.
Vân Phi Dương cũng không rời đi.
Hắn còn đang chờ Mục Oanh tiếp nhận trí nhớ, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có một vị Thần giác tỉnh.
Sẽ là ai đây?
Tốt nhất là Trí Tuệ Chi Thần!
Vân Phi Dương nghĩ như vậy.
Nhưng hiện thực rất tàn khốc, thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng thì tàn thi kia cũng truyền xong kí ức, nhưng Mục Oanh không có biến hóa nào, chỉ yên tĩnh nằm trên giường đá.
- Giác tỉnh thất bại?
Linh Niệm Vân Phi Dương khẽ động, hắn xuất hiện trong không gian kia.
Cỗ thi thể kia như đã hoàn thành sứ mệnh dần vỡ nát, hóa thành hư vô, trong không gian vang lên từng đợt thanh âm quỷ dị, cho người ta cảm giác giải thoát.
Mục Oanh hơi mở mắt, yếu ớt hô:
- Vân…….
Vân đại ca.
Sau khi tư duy khôi phục, nàng gọi theo bản năng, từ đó có thể thấy Vân Phi Dương trong lòng nàng trọng yếu cỡ nào!
Ngoại giới.
Tụ tập rất nhiều võ giả.
Những người này không bị khí tức Vũ Hoàng tác động nên không cách nào tiến vào lăng mộ, mặc dù đã qua nhiều ngày, nhưng họ lại chưa từng rời đi, bọn hắn vẫn đang đợi.
- Xoát.
Đột nhiên, Khu Vực Lăng Mộ biến mất chợt xuất hiện từng thân ảnh võ giả, bọn họ vừa xuất hiện đã ngã trên mặt đất.
- Cái này…
Mọi người trợn mắt.
Cao Viễn Chúc đứng lên, nhìn thân thể hoàn hảo không chút tổn hại gì của mình, ngạc nhiên nói:
- Ta không phải chết sao?
Rất nhiều người cũng đang nghi vấn.
Trước khi tư duy bọn họ phai mờ, bọn họ nhớ mình đã chết trong Ngũ Hành Bát Quái Trận, hoặc chết trên chiến trường cổ, vì cái gì mà vẫn còn sống rồi xuất hiện bên ngoài này?
- Ha ha ha!
- Ta còn sống, ta còn sống!
Sau khi ngây người trong phút chốc, rất nhiều võ giả bắt đầu phấn khởi hoan hô.
Sau khi thể nghiệm tử vong, bọn hắn mới hiểu còn sống là một sự việc rất mỹ diệu.
Đại khái qua một ngày.
Khu vực lăng mộ biến mất, Vân Phi Dương đỡ Mục Oanh xuất hiện, sau đó Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ cùng Thần Thần cũng xuất hiện.
Nháy mắt.
Toàn bộ võ giả ở Cổ Chiến Trường xuất hiện bên ngoài.
Bọn người Lâm Nhược Hiên đi ra thì cảm nhận được độc tố trong thể nội đã được hóa giải, lại nhìn thấy người chết đi còn sống, từng người ngây ra như phỗng.
Nói thật.
Mấy ngày qua, đối với bọn hắn quá hư ảo, không thể tiếp nhận.
- Đại Bạch.
Vân Phi Dương hô một tiếng.
- Rống.
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ chạy tới.
Vân Phi Dương ôm Mục Oanh suy yếu ngồi lên, muốn hạ lệnh trở về học phủ.
- Đứng lại!
Đột nhiên, Thái Trưởng Lão Nhiễm gia vốn đã bị giết mà phục sinh, đằng đằng sát khí ngăn trở đường đi!
Lão nhân này vừa nhận ra còn sống rất tốt, nhưng cũng nhớ kỹ tên Vân Phi Dương giết chết chính mình kia, đồng thời còn nhớ tới việc tên này trộm trứng nữa!
Bây giờ lại gặp mặt, há có thể để hắn rời đi!
- Gia chủ!
Hắn ngăn Vân Phi Dương lại, lạnh mặt nói:
- Nửa năm trước, kẻ trộm trứng cũng là người này!
Thanh âm rất lớn.
Hiển nhiên, không phải nói cho gia chủ Nhiễm gia nghe, hắn còn muốn nói cho các gia tộc khác biết.
Tên này cũng thông minh, biết mình mặc dù phục sinh, cũng chưa hẳn là đối thủ Vân Phi Dương, để gia tộc khác tới đối phó hắn mới tốt nhất.
Quả nhiên như vậy.
Bọn người Trương Diệu Tổ nhìn chằm chằm Vân Phi Dương.
Thái Trưởng Lão Nhiễm gia cười lạnh không thôi:
- Tiểu tử, ngươi không phải rất ngưu, nhiều gia tộc như vậy nhằm vào ngươi, ta nhìn ngươi làm sao trốn!
Nhưng.
Để hắn ngoài ý muốn là, Vân Phi Dương không những không trốn, ngược lại hào phóng thẳng thắn đáp.
- Trứng do ta lấy, ngươi có thể làm gì ta?
Mọi người tỉnh ngộ.
Nửa năm trước, đến phiên Nhiễm gia trông chừng Bách Thảo Dược Cốc, bảo vật ra đời lại bị người khác đoạt đi, nguyên lai do tên này đoạt!
- Hừ.
Thái Trưởng Lão Nhiễm gia cười lạnh một tiếng, nói:
- Chư vị gia chủ, người này đã thừa nhận, xin mời động thủ!
Theo quy định căn bản, nếu có ngoại nhân cướp đi bảo vật Bách Thảo Dược Cốc, gia tộc khác có trách nhiệm hỗ trợ.
Nhưng.
Tràng diện hoàn toàn yên tĩnh.
Gia tộc Đông Lăng thành, không ai đứng ra, giống như không nghe thấy.
Trương Diệu Tổ phất phất tay, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Võ giả Trương gia rời đi một bước.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Các đại gia tộc nhao nhao rời đi.
Mắt thấy mọi người cứ như vậy mà đi, Thái Trưởng Lão Nhiễm gia ngây người nói:
- Các ngươi
Tên này chết sớm, nên không biết sự việc đằng sau.
Trên thực tế.
Giờ phút này mười đại gia tộc không ai dám gây sự với Vân Phi Dương.
Bởi vì, hắn tại Cổ Chiến Trường thực sự quá ác, ngoài ra hắn còn có Lâm gia cùng Tô gia làm hậu thuẫn.
Xác thực mà nói.
Rất nhiều gia tộc đã sợ.
Không còn dám đi gây chuyện với tiểu yêu nghiệt khủng bố này.
Rất nhiều gia tộc rời đi, Vân Phi Dương chỉ Thái Trưởng Lão Nhiễm gia, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ta đã giết ngươi một lần, nếu như còn chọc ta, ta không ngại lại giết thêm một lần!
Nói xong, lệnh Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ rời đi.
Các đại gia tộc đều rời khỏi Khu Vực Lăng Mộ.
Những võ giả không thể xâm nhập lăng mộ nhìn mọi người đều rời đi, cũng cảm thấy không thú vị, nhao nhao rời khỏi, cuối cùng sơn lâm khôi phục lại yên tĩnh như trước kia, hành trình lăng mộ Tiêu Dao Hoàng cũng coi như kết thúc.
Theo trước mắt mà nói, người thắng lợi cuối cùng cũng chỉ có Vân Phi Dương cùng Lương Âm, một người thu hoạch được không ít chí bảo cùng 32 Kỳ Môn trận, một người khác trực tiếp giác tỉnh thần hồn.
Đương nhiên.
Lâm Nhược Hiên và Tô gia cũng có thu hoạch.
Bi kịch nhất không ai qua được bọn người Trương gia đối nghịch cùng Vân Phi Dương, bởi vì bọn hắn cái gì cũng không thu được!
Không quan trọng.
Những gia tộc này nghĩ rất thoáng.
Chỉ cần võ giả nhà mình không chết, có thể còn sống từ lăng mộ đi ra, thì rất thỏa mãn rồi!
Ngày thứ hai.
Bên trong Tây Uyển Cư, Vân Phi Dương nhìn Mục Oanh, nói:
- Thật cái gì cũng không nhớ?
Hắn rất tò mò cô bé này đến cùng kinh lịch cái gì?!
- Ừm.
Mục Oanh cúi đầu, nói:
- Thật cái gì cũng không nhớ nổi mà.
- Nha đầu ngốc.
Vân Phi Dương đi sát tới, bắt lấy tay nàng, nói:
- Theo Vân đại ca lâu như vậy, nói láo cũng không nói được nữa.
- Muội…
Mục Oanh vội vàng hấp tấp nói:
- Muội thật nghĩ không ra.
Vân Phi Dương thở dài một hơi, nói:
- Tốt thôi.
Hắn biết, trong lòng Mục Oanh khẳng định cất giấu bí mật, nhưng nàng đã không muốn nói, cũng không thể miễn cưỡng, bởi vì chính hắn cũng có quá nhiều bí mật không thể nói ra được.
- Vân đại ca!
Mục Oanh nắm thật chặt tay hắn, nói:
- Oanh Oanh sẽ một mực bồi tiếp huynh.
Tối đến.
Vân Phi Dương ngồi một mình trong đình viện, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, ở phương vị xa xôi, lóe ra một ngôi sao màu vàng mắt người thường khó phân biệt.
Đó là một tòa Thần Cung khác xuất hiện sau khi Tâm Hỏa Chi Thần dung hợp cùng Lương Âm.
- Còn thiếu mười cái nữa!
Hắn ngầm cười khổ.
- Nhiệm vụ này thật rắc rối.
Tầng cao nhất túc xá Giáp Mộc Đường.
Mục Oanh cũng đứng một mình trước cửa sổ, gió nhẹ thổi loạn tóc đen, trên gương mặt nàng lộ vẻ bàng hoàng cùng mê mang.
Đột nhiên, nàng vung tay lên, hư không hiện ra lưu quang đồ án, phía trên lần lượt xuất hiện bát tự : càn, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoài.
- Ông!
Lưu quang trên đồ án nhanh chóng lắc lư, cuối cùng vỡ nát.
Liễu mi Mục Oanh hơi nhíu, chợt nhìn về phía bầu trời nỉ non.
- Ta quá yếu!